Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 237: Sách thuốc

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Vừa nói vừa xoay cái hộp lại để nó đối diện trước mặt. Bên ngoài hộp là một chiếc khóa nhỏ rất tinh xảo, được làm bằng vàng ròng (vàng nguyên chất không pha), vô cùng quý giá. Như Thương tin tưởng phần nhận định và hiểu rõ của bản thân đối với cơ quan, chiếc hộp này an toàn, điều này không thể nghi ngờ. Nàng tìm đúng vị trí, để móng tay ngón trỏ lên chiếc khóa vàng nhỏ, nhẹ nhàng cắt một đường, toàn bộ ổ khóa vàng "Bốp" một tiếng rơi xuống. Trên mặt đất tuyết phủ rất sâu, chiếc khóa vàng nhỏ rớt xuống cũng không có bị lẩn vào bên trong, lộ ra một chút vàng óng ánh. Quỷ Đồng đưa tay nhặt lên, cầm trong tay ngắm nghía. Như Thương mở hộp ra, không ngoài dự đoán, bên trong quả nhiên là một quyển sách. Trang bìa màu tím, không có tên sách, nhưng ở dưới góc trái bên trái có dùng mực trắng viết một chữ Dược nho nhỏ. Nét chữ rất đẹp, có lẽ là được viết ra từ tay nữ tử. Như Thương vô cùng khẳng định đây chính là chữ của vị nữ tử bên cạnh này, dường như chỉ có người như vậy mới có thể viết ra được nét chữ bình thản nhưng lại hòa nhã như vậy, có thể khiến lòng người yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Nàng không được, chữ của nàng cũng dễ nhìn nhưng lại quá phóng khoáng, mang theo một cỗ khí phách hoàn toàn không thuộc loại của nữ nhi. Nàng cũng không thích loại cảm giác đó, cho nên Như Thương rất ít khi viết chữ. Tiện tay mở quyển sách ra, bên trong chữ viết không nhiều lắm, hơn phân nửa đều là một số hình vẽ. Nội dung tranh vẽ chỉ vị trí huyệt đạo cơ thể con người, ngay cả một chút thảo dược cũng ít thấy, còn có một số phương pháp trị liệu đặc biệt, đều dùng loại cách thức này biểu hiện ra. Nội tâm Như Thương khẽ động, rồi nhìn tới nữ tử kia thì trong lòng lại mạnh dạn nổi lên một suy đoán. "Chẳng lẽ nàng chính là Dược Vương?" Đối với nghi vấn lần này của nàng Cô Độc Chứng cũng không thừa nhận, chỉ lắc lắc đầu, nhìn đến trang sách trong tay nàng đang mở ra, sau đó nói: "Không phải. Nhưng chắc chắn với Dược Vương có chút quan hệ, có lẽ là nữ nhi, hoặc cũng có thể là đồ đệ." "Tại sao?" Nàng lên tiếng hỏi, nhưng lại lập tức tự cấp cho bản thân đáp án: "Cũng đúng! Nếu nàng là sư muội của Tiêu Phương, thì làm sao có thể là Dược Vương được mọi người đồn đãi hơn một trăm năm! Tuổi tác cũng không thích hợp."

Vừa nói vừa xoay cái hộp lại để nó đối diện trước mặt. 

Bên ngoài hộp là một chiếc khóa nhỏ rất tinh xảo, được làm bằng vàng ròng (vàng nguyên chất không pha), vô cùng quý giá. 

Như Thương tin tưởng phần nhận định và hiểu rõ của bản thân đối với cơ quan, chiếc hộp này an toàn, điều này không thể nghi ngờ. 

Nàng tìm đúng vị trí, để móng tay ngón trỏ lên chiếc khóa vàng nhỏ, nhẹ nhàng cắt một đường, toàn bộ ổ khóa vàng "Bốp" một tiếng rơi xuống. 

Trên mặt đất tuyết phủ rất sâu, chiếc khóa vàng nhỏ rớt xuống cũng không có bị lẩn vào bên trong, lộ ra một chút vàng óng ánh. 

Quỷ Đồng đưa tay nhặt lên, cầm trong tay ngắm nghía. 

Như Thương mở hộp ra, không ngoài dự đoán, bên trong quả nhiên là một quyển sách. 

Trang bìa màu tím, không có tên sách, nhưng ở dưới góc trái bên trái có dùng mực trắng viết một chữ Dược nho nhỏ. 

Nét chữ rất đẹp, có lẽ là được viết ra từ tay nữ tử. 

Như Thương vô cùng khẳng định đây chính là chữ của vị nữ tử bên cạnh này, dường như chỉ có người như vậy mới có thể viết ra được nét chữ bình thản nhưng lại hòa nhã như vậy, có thể khiến lòng người yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng. 

Nàng không được, chữ của nàng cũng dễ nhìn nhưng lại quá phóng khoáng, mang theo một cỗ khí phách hoàn toàn không thuộc loại của nữ nhi. 

Nàng cũng không thích loại cảm giác đó, cho nên Như Thương rất ít khi viết chữ. 

Tiện tay mở quyển sách ra, bên trong chữ viết không nhiều lắm, hơn phân nửa đều là một số hình vẽ. 

Nội dung tranh vẽ chỉ vị trí huyệt đạo cơ thể con người, ngay cả một chút thảo dược cũng ít thấy, còn có một số phương pháp trị liệu đặc biệt, đều dùng loại cách thức này biểu hiện ra. 

Nội tâm Như Thương khẽ động, rồi nhìn tới nữ tử kia thì trong lòng lại mạnh dạn nổi lên một suy đoán. 

"Chẳng lẽ nàng chính là Dược Vương?" 

Đối với nghi vấn lần này của nàng Cô Độc Chứng cũng không thừa nhận, chỉ lắc lắc đầu, nhìn đến trang sách trong tay nàng đang mở ra, sau đó nói: 

"Không phải. Nhưng chắc chắn với Dược Vương có chút quan hệ, có lẽ là nữ nhi, hoặc cũng có thể là đồ đệ." 

"Tại sao?" Nàng lên tiếng hỏi, nhưng lại lập tức tự cấp cho bản thân đáp án: "Cũng đúng! Nếu nàng là sư muội của Tiêu Phương, thì làm sao có thể là Dược Vương được mọi người đồn đãi hơn một trăm năm! Tuổi tác cũng không thích hợp."

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Vừa nói vừa xoay cái hộp lại để nó đối diện trước mặt. Bên ngoài hộp là một chiếc khóa nhỏ rất tinh xảo, được làm bằng vàng ròng (vàng nguyên chất không pha), vô cùng quý giá. Như Thương tin tưởng phần nhận định và hiểu rõ của bản thân đối với cơ quan, chiếc hộp này an toàn, điều này không thể nghi ngờ. Nàng tìm đúng vị trí, để móng tay ngón trỏ lên chiếc khóa vàng nhỏ, nhẹ nhàng cắt một đường, toàn bộ ổ khóa vàng "Bốp" một tiếng rơi xuống. Trên mặt đất tuyết phủ rất sâu, chiếc khóa vàng nhỏ rớt xuống cũng không có bị lẩn vào bên trong, lộ ra một chút vàng óng ánh. Quỷ Đồng đưa tay nhặt lên, cầm trong tay ngắm nghía. Như Thương mở hộp ra, không ngoài dự đoán, bên trong quả nhiên là một quyển sách. Trang bìa màu tím, không có tên sách, nhưng ở dưới góc trái bên trái có dùng mực trắng viết một chữ Dược nho nhỏ. Nét chữ rất đẹp, có lẽ là được viết ra từ tay nữ tử. Như Thương vô cùng khẳng định đây chính là chữ của vị nữ tử bên cạnh này, dường như chỉ có người như vậy mới có thể viết ra được nét chữ bình thản nhưng lại hòa nhã như vậy, có thể khiến lòng người yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Nàng không được, chữ của nàng cũng dễ nhìn nhưng lại quá phóng khoáng, mang theo một cỗ khí phách hoàn toàn không thuộc loại của nữ nhi. Nàng cũng không thích loại cảm giác đó, cho nên Như Thương rất ít khi viết chữ. Tiện tay mở quyển sách ra, bên trong chữ viết không nhiều lắm, hơn phân nửa đều là một số hình vẽ. Nội dung tranh vẽ chỉ vị trí huyệt đạo cơ thể con người, ngay cả một chút thảo dược cũng ít thấy, còn có một số phương pháp trị liệu đặc biệt, đều dùng loại cách thức này biểu hiện ra. Nội tâm Như Thương khẽ động, rồi nhìn tới nữ tử kia thì trong lòng lại mạnh dạn nổi lên một suy đoán. "Chẳng lẽ nàng chính là Dược Vương?" Đối với nghi vấn lần này của nàng Cô Độc Chứng cũng không thừa nhận, chỉ lắc lắc đầu, nhìn đến trang sách trong tay nàng đang mở ra, sau đó nói: "Không phải. Nhưng chắc chắn với Dược Vương có chút quan hệ, có lẽ là nữ nhi, hoặc cũng có thể là đồ đệ." "Tại sao?" Nàng lên tiếng hỏi, nhưng lại lập tức tự cấp cho bản thân đáp án: "Cũng đúng! Nếu nàng là sư muội của Tiêu Phương, thì làm sao có thể là Dược Vương được mọi người đồn đãi hơn một trăm năm! Tuổi tác cũng không thích hợp."

Chương 237: Sách thuốc