Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 249: Thái tử điện hạ, thiên tuế, thiên thiên tuế

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Vừa dứt lời, tiếng ồn ào phía dưới lại bùng lên, là dân chúng nhao nhao nghị luận ầm ĩ. Nhưng không lâu, cuối cùng có người dẫn đầu quỳ xuống. Ngay sau đó tất cả dân chúng đều quỳ trải rộng kéo dài xuống đất, mặt hướng về phía chỗ Cô Độc Chứng đứng, cúi người dập đầu bái lạy. Lúc này Như Thương xoay người nhìn sang, đương đầu với ánh mặt trời gay gắt như một loại đèn chiếu ở thế kỷ hai mươi mốt bắn thẳng đến đỉnh đầu Cô Độc Chứng, tựa như đỉnh đầu hào quang, mà cũng giống như vòng nguyệt quế vàng óng ánh. Giọng nói dân chúng ở dưới lại truyền đến, đang hô to:"Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Như Thương biết, tâm tình những người này đã hoàn toàn bình phục, không còn giống như trước đó điên cuồng mất khống chế. Nhìn lại Cô Độc Chứng, ánh mắt mang theo oai nghi lẫm liệt đang liếc nhìn xuống phía dưới. Cái loại uy nghi vương giả bao phủ toàn thân, không còn giống như người lúc trước nàng quen biết, cùng nhau mạo hiểm cùng nhau kết bạn đồng hành. Nàng tự đi lên phía trước, đứng thẳng ở dưới hắn, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng, nói: "Ta đi mở cửa thành!" Chỉ một câu nói, cũng không đợi đối phương đáp lại liền hoảng hốt chạy đi. Cô Độc Chứng như vậy khiến Như Thương không dám đối mặt, không phải bởi vì e ngại, mà là trong lòng lo sợ không biết bản thân mang đến thay đổi cho hắn là tốt hay xấu. Nói trắng ra, nàng chính là đang chột dạ! (làm sai nhưng sợ người khác biết) Chạy vội tới dựa vào một bên ở ngoài lầu thành, khí mạch hỗn loạn, Như Thương nhún người phóng về trước, người nhảy thẳng vào giữa không trung, nhào lộn một cái, từ trên tường thành thật cao trực tiếp lật chuyển đi xuống. Người ở trên không đánh một vòng, thân mình xoay nghiêng, hai chân đạp phía tường thành, giẫm chừng vài bước chân, ở mức độ cao rơi xuống ngay cửa lớn. Nàng bắt đầu khống chế thân thể không được ngã xuống quá nhanh, đồng thời điều chỉnh góc độ tốt, vươn cánh tay ra giơ ngón trỏ lên, nhắm ngay vào khe hở bên hông cửa lớn, dọc theo những chỗ bị nước thép đổ lên dùng sức vạch tới. Thân thể rơi xuống, những khe hở đang bị móng tay của nàng từ từ cắt rời ra. 

Vừa dứt lời, tiếng ồn ào phía dưới lại bùng lên, là dân chúng nhao nhao nghị luận ầm ĩ. 

Nhưng không lâu, cuối cùng có người dẫn đầu quỳ xuống. 

Ngay sau đó tất cả dân chúng đều quỳ trải rộng kéo dài xuống đất, mặt hướng về phía chỗ Cô Độc Chứng đứng, cúi người dập đầu bái lạy. 

Lúc này Như Thương xoay người nhìn sang, đương đầu với ánh mặt trời gay gắt như một loại đèn chiếu ở thế kỷ hai mươi mốt bắn thẳng đến đỉnh đầu Cô Độc Chứng, tựa như đỉnh đầu hào quang, mà cũng giống như vòng nguyệt quế vàng óng ánh. 

Giọng nói dân chúng ở dưới lại truyền đến, đang hô to:

"Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" 

Như Thương biết, tâm tình những người này đã hoàn toàn bình phục, không còn giống như trước đó điên cuồng mất khống chế. 

Nhìn lại Cô Độc Chứng, ánh mắt mang theo oai nghi lẫm liệt đang liếc nhìn xuống phía dưới. 

Cái loại uy nghi vương giả bao phủ toàn thân, không còn giống như người lúc trước nàng quen biết, cùng nhau mạo hiểm cùng nhau kết bạn đồng hành. 

Nàng tự đi lên phía trước, đứng thẳng ở dưới hắn, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng, nói: 

"Ta đi mở cửa thành!" 

Chỉ một câu nói, cũng không đợi đối phương đáp lại liền hoảng hốt chạy đi. 

Cô Độc Chứng như vậy khiến Như Thương không dám đối mặt, không phải bởi vì e ngại, mà là trong lòng lo sợ không biết bản thân mang đến thay đổi cho hắn là tốt hay xấu. 

Nói trắng ra, nàng chính là đang chột dạ! (làm sai nhưng sợ người khác biết) 

Chạy vội tới dựa vào một bên ở ngoài lầu thành, khí mạch hỗn loạn, Như Thương nhún người phóng về trước, người nhảy thẳng vào giữa không trung, nhào lộn một cái, từ trên tường thành thật cao trực tiếp lật chuyển đi xuống. 

Người ở trên không đánh một vòng, thân mình xoay nghiêng, hai chân đạp phía tường thành, giẫm chừng vài bước chân, ở mức độ cao rơi xuống ngay cửa lớn. 

Nàng bắt đầu khống chế thân thể không được ngã xuống quá nhanh, đồng thời điều chỉnh góc độ tốt, vươn cánh tay ra giơ ngón trỏ lên, nhắm ngay vào khe hở bên hông cửa lớn, dọc theo những chỗ bị nước thép đổ lên dùng sức vạch tới. 

Thân thể rơi xuống, những khe hở đang bị móng tay của nàng từ từ cắt rời ra. 

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Vừa dứt lời, tiếng ồn ào phía dưới lại bùng lên, là dân chúng nhao nhao nghị luận ầm ĩ. Nhưng không lâu, cuối cùng có người dẫn đầu quỳ xuống. Ngay sau đó tất cả dân chúng đều quỳ trải rộng kéo dài xuống đất, mặt hướng về phía chỗ Cô Độc Chứng đứng, cúi người dập đầu bái lạy. Lúc này Như Thương xoay người nhìn sang, đương đầu với ánh mặt trời gay gắt như một loại đèn chiếu ở thế kỷ hai mươi mốt bắn thẳng đến đỉnh đầu Cô Độc Chứng, tựa như đỉnh đầu hào quang, mà cũng giống như vòng nguyệt quế vàng óng ánh. Giọng nói dân chúng ở dưới lại truyền đến, đang hô to:"Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Như Thương biết, tâm tình những người này đã hoàn toàn bình phục, không còn giống như trước đó điên cuồng mất khống chế. Nhìn lại Cô Độc Chứng, ánh mắt mang theo oai nghi lẫm liệt đang liếc nhìn xuống phía dưới. Cái loại uy nghi vương giả bao phủ toàn thân, không còn giống như người lúc trước nàng quen biết, cùng nhau mạo hiểm cùng nhau kết bạn đồng hành. Nàng tự đi lên phía trước, đứng thẳng ở dưới hắn, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng, nói: "Ta đi mở cửa thành!" Chỉ một câu nói, cũng không đợi đối phương đáp lại liền hoảng hốt chạy đi. Cô Độc Chứng như vậy khiến Như Thương không dám đối mặt, không phải bởi vì e ngại, mà là trong lòng lo sợ không biết bản thân mang đến thay đổi cho hắn là tốt hay xấu. Nói trắng ra, nàng chính là đang chột dạ! (làm sai nhưng sợ người khác biết) Chạy vội tới dựa vào một bên ở ngoài lầu thành, khí mạch hỗn loạn, Như Thương nhún người phóng về trước, người nhảy thẳng vào giữa không trung, nhào lộn một cái, từ trên tường thành thật cao trực tiếp lật chuyển đi xuống. Người ở trên không đánh một vòng, thân mình xoay nghiêng, hai chân đạp phía tường thành, giẫm chừng vài bước chân, ở mức độ cao rơi xuống ngay cửa lớn. Nàng bắt đầu khống chế thân thể không được ngã xuống quá nhanh, đồng thời điều chỉnh góc độ tốt, vươn cánh tay ra giơ ngón trỏ lên, nhắm ngay vào khe hở bên hông cửa lớn, dọc theo những chỗ bị nước thép đổ lên dùng sức vạch tới. Thân thể rơi xuống, những khe hở đang bị móng tay của nàng từ từ cắt rời ra. 

Chương 249: Thái tử điện hạ, thiên tuế, thiên thiên tuế