Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 250: Mở cửa thành
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Móng tay Như Thương đã luyện thành thép, giống như có độ nóng chảy, khiến những thứ kim loại ở trước mặt nàng trở nên không chịu nổi một kích. Vừa cắt xong, người cũng rơi xuống đất. Lòng bàn chân vừa kịp chạm sát mặt đất, nàng lại dẫn ra khí mạch, một lần rồi một lần nhảy vọt lên. Lần này, vị trí là ở chính giữa cửa thành. Lặp lại ba lần như vậy, tất cả những chỗ bị nước sắt đổ lên cửa tòa thành đều rạn nứt tách rời, đối với người bên trong hoặc bên ngoài, sẽ không hình thành một chút trở ngại. Như Thương từng bước lui về phía sau, thối lui cách xa cửa thành mười thước mới dừng lại. Lại nhìn lên trên, Cô Độc Chứng đã không còn kêu gọi đầu hàng, thậm chí Quỷ Đồng cũng vào trong thành trực tiếp phá mở cửa chính. Nhưng mà bên trong không có ai nguyện ý đi ra, loại cảm xúc mãnh liệt chết đi sống lại trước đó đã hoàn toàn rút đi, bọn họ bắt đầu suy nghĩ lời của Cô Độc Chứng nói, bắt đầu cân nhắc lợi và hại giữa ở lại hay rời đi. Tư tưởng cổ nhân rốt cuộc vẫn đơn thuần, khi không có một người tự xưng là thái tử Đông Thục đứng ở đây, cũng giống như rót vào cho tòa Hoàng Thành này một liều thuốc kiên cường mạnh mẽ, có người đáng tin cậy ở đây, sẽ không cảm thấy bản thân là gánh nặng bị thiên triều vứt bỏ và lãng quên. Quỷ Đồng ra ngoài thành dẫn theo Như Thương đi vào, rất nhiều người đối với nữ tử xinh đẹp chói mắt này đều sinh ra tò mò, nhưng lại không dám đi đến gần để nhìn. Bọn họ vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại từ chuyện La Sính bị thiêu hủy, đối với nữ tử mỹ lệ cũng sẽ mang theo một chút cảnh giác. Như Thương không để ý những thứ này, chỉ xoay người nhìn Cô Độc Chứng đang đi về phía của nàng. Nơi này là Hoàng Thành Đông Thục, hắn nếu đã công khai thân phận của mình, vậy kế tiếp là muốn vào ở trong cung hay là ở lại ngoài cung, cũng nên để hắn tới an bài. Cô Độc Chứng đứng lại, tự cân nhắc một phen, sau đó nói: "Trước tiên không cần vào cung! Đi vào như thế danh bất chính ngôn bất thuận (*), đối với ngươi và ta đều không phải là chuyện tốt." (làm việc không đúng sẽ bị nói khó nghe)
Móng tay Như Thương đã luyện thành thép, giống như có độ nóng chảy, khiến những thứ kim loại ở trước mặt nàng trở nên không chịu nổi một kích.
Vừa cắt xong, người cũng rơi xuống đất.
Lòng bàn chân vừa kịp chạm sát mặt đất, nàng lại dẫn ra khí mạch, một lần rồi một lần nhảy vọt lên.
Lần này, vị trí là ở chính giữa cửa thành.
Lặp lại ba lần như vậy, tất cả những chỗ bị nước sắt đổ lên cửa tòa thành đều rạn nứt tách rời, đối với người bên trong hoặc bên ngoài, sẽ không hình thành một chút trở ngại.
Như Thương từng bước lui về phía sau, thối lui cách xa cửa thành mười thước mới dừng lại.
Lại nhìn lên trên, Cô Độc Chứng đã không còn kêu gọi đầu hàng, thậm chí Quỷ Đồng cũng vào trong thành trực tiếp phá mở cửa chính.
Nhưng mà bên trong không có ai nguyện ý đi ra, loại cảm xúc mãnh liệt chết đi sống lại trước đó đã hoàn toàn rút đi, bọn họ bắt đầu suy nghĩ lời của Cô Độc Chứng nói, bắt đầu cân nhắc lợi và hại giữa ở lại hay rời đi.
Tư tưởng cổ nhân rốt cuộc vẫn đơn thuần, khi không có một người tự xưng là thái tử Đông Thục đứng ở đây, cũng giống như rót vào cho tòa Hoàng Thành này một liều thuốc kiên cường mạnh mẽ, có người đáng tin cậy ở đây, sẽ không cảm thấy bản thân là gánh nặng bị thiên triều vứt bỏ và lãng quên.
Quỷ Đồng ra ngoài thành dẫn theo Như Thương đi vào, rất nhiều người đối với nữ tử xinh đẹp chói mắt này đều sinh ra tò mò, nhưng lại không dám đi đến gần để nhìn.
Bọn họ vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại từ chuyện La Sính bị thiêu hủy, đối với nữ tử mỹ lệ cũng sẽ mang theo một chút cảnh giác.
Như Thương không để ý những thứ này, chỉ xoay người nhìn Cô Độc Chứng đang đi về phía của nàng.
Nơi này là Hoàng Thành Đông Thục, hắn nếu đã công khai thân phận của mình, vậy kế tiếp là muốn vào ở trong cung hay là ở lại ngoài cung, cũng nên để hắn tới an bài.
Cô Độc Chứng đứng lại, tự cân nhắc một phen, sau đó nói:
"Trước tiên không cần vào cung! Đi vào như thế danh bất chính ngôn bất thuận (*), đối với ngươi và ta đều không phải là chuyện tốt." (làm việc không đúng sẽ bị nói khó nghe)
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Móng tay Như Thương đã luyện thành thép, giống như có độ nóng chảy, khiến những thứ kim loại ở trước mặt nàng trở nên không chịu nổi một kích. Vừa cắt xong, người cũng rơi xuống đất. Lòng bàn chân vừa kịp chạm sát mặt đất, nàng lại dẫn ra khí mạch, một lần rồi một lần nhảy vọt lên. Lần này, vị trí là ở chính giữa cửa thành. Lặp lại ba lần như vậy, tất cả những chỗ bị nước sắt đổ lên cửa tòa thành đều rạn nứt tách rời, đối với người bên trong hoặc bên ngoài, sẽ không hình thành một chút trở ngại. Như Thương từng bước lui về phía sau, thối lui cách xa cửa thành mười thước mới dừng lại. Lại nhìn lên trên, Cô Độc Chứng đã không còn kêu gọi đầu hàng, thậm chí Quỷ Đồng cũng vào trong thành trực tiếp phá mở cửa chính. Nhưng mà bên trong không có ai nguyện ý đi ra, loại cảm xúc mãnh liệt chết đi sống lại trước đó đã hoàn toàn rút đi, bọn họ bắt đầu suy nghĩ lời của Cô Độc Chứng nói, bắt đầu cân nhắc lợi và hại giữa ở lại hay rời đi. Tư tưởng cổ nhân rốt cuộc vẫn đơn thuần, khi không có một người tự xưng là thái tử Đông Thục đứng ở đây, cũng giống như rót vào cho tòa Hoàng Thành này một liều thuốc kiên cường mạnh mẽ, có người đáng tin cậy ở đây, sẽ không cảm thấy bản thân là gánh nặng bị thiên triều vứt bỏ và lãng quên. Quỷ Đồng ra ngoài thành dẫn theo Như Thương đi vào, rất nhiều người đối với nữ tử xinh đẹp chói mắt này đều sinh ra tò mò, nhưng lại không dám đi đến gần để nhìn. Bọn họ vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại từ chuyện La Sính bị thiêu hủy, đối với nữ tử mỹ lệ cũng sẽ mang theo một chút cảnh giác. Như Thương không để ý những thứ này, chỉ xoay người nhìn Cô Độc Chứng đang đi về phía của nàng. Nơi này là Hoàng Thành Đông Thục, hắn nếu đã công khai thân phận của mình, vậy kế tiếp là muốn vào ở trong cung hay là ở lại ngoài cung, cũng nên để hắn tới an bài. Cô Độc Chứng đứng lại, tự cân nhắc một phen, sau đó nói: "Trước tiên không cần vào cung! Đi vào như thế danh bất chính ngôn bất thuận (*), đối với ngươi và ta đều không phải là chuyện tốt." (làm việc không đúng sẽ bị nói khó nghe)