Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 327: Nam nhân là đồ Hèn hạ

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: LaOngDao142Sau lưng Vân Hách và Vân Thiên Tuyết nhìn mẫu thân chết thảm, cũng khống chế không được khóc lớn lên."Mẫu thân, nhi tử trở lại, ngươi mở mắt ra xem một chút a.""Mẫu thân ngươi đừng hù dọa Tuyết Nhi, Tuyết Nhi sau này sẽ nghe lời ngươi nói, ngươi mở mắt ra xem một chút ta a."Huynh muội hai người thất thanh khóc rống, thê thảm không dứt.Vân Hách khóc lóc, ngừng tiếng khóc, hắn ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú vặn vẹo, đồng mâu càng thêm tỏa ra tinh quang âm độc.Hắn xoay người đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa gầm lên: "Ta muốn giết nữ nhân kia, ta muốn giết nàng, báo thù cho mẫu thân, tiện nhân này, ta tuyệt không sẽ lưu nàng."Sau lưng Vân Thiên Tuyết hàm chứa nước mắt vội vàng kêu lên: "Ca ca, ngươi cẩn thận một chút, nữ nhân kia thật lợi hại, ngươi coi chừng một chút.""Ta sẽ sợ nàng sao? Lần này ta trở lại, tổ phụ thế nhưng cho ta vài người có linh lực, hôm nay ta nhất định phải khiến cho nàng chết không có chỗ chôn, ta muốn để cho nàng chôn theo mẫu thân."Vân Hách hung tàn nói, ánh mắt tỏa ra tinh quang âm độc.Vân Thiên Tuyết vừa nghe, yên tâm, trong mắt cũng giống vậy lóe lên ánh sáng thâm độc, cắn răng nghiến lợi hừ lạnh, Vân Thiên Vũ ngươi thế nhưng có can đảm dám thiết kế hại chết mẫu thân ta, hôm nay ca ca ta nhất định sẽ giết ngươi.Vân Thiên Tuyết nghĩ đến mẫu thân, lần nữa khóc.Liễu thị bình thường rất sủng ái nữ nhi này, hiện tại bà ta vừa chết, Vân Thiên Tuyết ngoại trừ cảm thấy thương tâm, còn cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu nàng ta sụp đổ rồi, càng nghĩ càng thương tâm, khóc đến tê tâm liệt phế.Mà Vân Hách triệu tập mấy tên người linh lực, một đường chạy thẳng tới Tử Trúc Hiên của Vân Thiên Vũ.Lúc này Vân Thiên Vũ đang ngủ bên trong Tử Trúc Hiên, bởi vì đã giải quyết được Liễu thị, trong lòng nàng cao hứng, cho nên lên giường ngủ.Bất quá nàng cũng không có ngủ thật, bởi vì bên ngoài Tử Trúc Hiên, có hai người không có đi, điều này làm cho nàng không ngủ được.Một là Tiêu Cửu Uyên, một là Phượng Vô Nhai.Tiêu Cửu Uyên là bởi vì Phượng Vô Nhai không đi, cho nên hắn mới không đi, thanh danh tốt đẹp của Vân Thiên Vũ không thể để cho Phượng Vô Nhai độc hại, hắn nói qua phải bảo vệ nàng, sao có thể để cho nàng bị Phượng Vô Nhai tổn thương.Phượng Vô Nhai nhìn dáng vẻ tựa như đề phòng cướp của Tiêu Cửu Uyên mà buồn cười, không phải nói chán ghét vị hôn thê này sao? Thế nào dáng vẻ như đề phòng kẻ cướp vậy, giống như sợ bị người trộm đi đồ vật của hắn.Điều này cũng làm cho hắn càng cảm thấy hứng thú đối với Vân Thiên Vũ.Từ cổ chí kim, nam nhân đều là kẻ hèn hạ, đồ của người khác vĩnh viễn là tốt nhất, nhất là nữ nhân, ở trong tay người khác đoạt lại, tự có một phen thú vị, huống chi Vân Thiên Vũ quả thật rất hấp dẫn hắn, nàng lại yêu thương Tiểu Linh Đang, điều này khiến cho Phượng Vô Nhai thật sự nổi lên ý niệm cưới nữ nhân này trở về Ma Ảnh Cung.Bên ngoài Tử Trúc Hiên, hai người đàn ông này trừng mắt nhìn nhau, mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn như cũ không quên dùng uy áp trên người công kích đối phương.Trong phòng, Vân Thiên Vũ mặc dù nhắm mắt ngủ, nhưng bên ngoài viện còn hai người, một người Lam Linh đỉnh phong, một người Tử Linh sơ cấp, uy áp hai người rất cường đại, mặc dù bọn họ không có thi triển toàn bộ linh lực, nhưng nàng vẫn như cũ có thể cảm nhận được uy áp của bọn họ, đè nén khí huyết trong lồng ngực nàng cuồn cuộn, điều này làm cho nàng hết sức nổi giận.Vốn là muốn hảo hảo ngủ một giấc, cũng không được.Vân Thiên Vũ tức giận lật người ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm bên ngoài, quát lên: "Hai người các ngươi xong chưa, các ngươi muốn đánh tự đến nơi khác đi đánh một trận, các ngươi nếu như muốn yêu nhau, cũng tự đến nơi khác mà yêu đương, chớ ở đây ảnh hưởng ta ngủ."

Editor: LaOngDao142

Sau lưng Vân Hách và Vân Thiên Tuyết nhìn mẫu thân chết thảm, cũng khống chế không được khóc lớn lên.

"Mẫu thân, nhi tử trở lại, ngươi mở mắt ra xem một chút a."

"Mẫu thân ngươi đừng hù dọa Tuyết Nhi, Tuyết Nhi sau này sẽ nghe lời ngươi nói, ngươi mở mắt ra xem một chút ta a."

Huynh muội hai người thất thanh khóc rống, thê thảm không dứt.

Vân Hách khóc lóc, ngừng tiếng khóc, hắn ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú vặn vẹo, đồng mâu càng thêm tỏa ra tinh quang âm độc.

Hắn xoay người đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa gầm lên: "Ta muốn giết nữ nhân kia, ta muốn giết nàng, báo thù cho mẫu thân, tiện nhân này, ta tuyệt không sẽ lưu nàng."

Sau lưng Vân Thiên Tuyết hàm chứa nước mắt vội vàng kêu lên: "Ca ca, ngươi cẩn thận một chút, nữ nhân kia thật lợi hại, ngươi coi chừng một chút."

"Ta sẽ sợ nàng sao? Lần này ta trở lại, tổ phụ thế nhưng cho ta vài người có linh lực, hôm nay ta nhất định phải khiến cho nàng chết không có chỗ chôn, ta muốn để cho nàng chôn theo mẫu thân."

Vân Hách hung tàn nói, ánh mắt tỏa ra tinh quang âm độc.

Vân Thiên Tuyết vừa nghe, yên tâm, trong mắt cũng giống vậy lóe lên ánh sáng thâm độc, cắn răng nghiến lợi hừ lạnh, Vân Thiên Vũ ngươi thế nhưng có can đảm dám thiết kế hại chết mẫu thân ta, hôm nay ca ca ta nhất định sẽ giết ngươi.

Vân Thiên Tuyết nghĩ đến mẫu thân, lần nữa khóc.

Liễu thị bình thường rất sủng ái nữ nhi này, hiện tại bà ta vừa chết, Vân Thiên Tuyết ngoại trừ cảm thấy thương tâm, còn cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu nàng ta sụp đổ rồi, càng nghĩ càng thương tâm, khóc đến tê tâm liệt phế.

Mà Vân Hách triệu tập mấy tên người linh lực, một đường chạy thẳng tới Tử Trúc Hiên của Vân Thiên Vũ.

Lúc này Vân Thiên Vũ đang ngủ bên trong Tử Trúc Hiên, bởi vì đã giải quyết được Liễu thị, trong lòng nàng cao hứng, cho nên lên giường ngủ.

Bất quá nàng cũng không có ngủ thật, bởi vì bên ngoài Tử Trúc Hiên, có hai người không có đi, điều này làm cho nàng không ngủ được.

Một là Tiêu Cửu Uyên, một là Phượng Vô Nhai.

Tiêu Cửu Uyên là bởi vì Phượng Vô Nhai không đi, cho nên hắn mới không đi, thanh danh tốt đẹp của Vân Thiên Vũ không thể để cho Phượng Vô Nhai độc hại, hắn nói qua phải bảo vệ nàng, sao có thể để cho nàng bị Phượng Vô Nhai tổn thương.

Phượng Vô Nhai nhìn dáng vẻ tựa như đề phòng cướp của Tiêu Cửu Uyên mà buồn cười, không phải nói chán ghét vị hôn thê này sao? Thế nào dáng vẻ như đề phòng kẻ cướp vậy, giống như sợ bị người trộm đi đồ vật của hắn.

Điều này cũng làm cho hắn càng cảm thấy hứng thú đối với Vân Thiên Vũ.

Từ cổ chí kim, nam nhân đều là kẻ hèn hạ, đồ của người khác vĩnh viễn là tốt nhất, nhất là nữ nhân, ở trong tay người khác đoạt lại, tự có một phen thú vị, huống chi Vân Thiên Vũ quả thật rất hấp dẫn hắn, nàng lại yêu thương Tiểu Linh Đang, điều này khiến cho Phượng Vô Nhai thật sự nổi lên ý niệm cưới nữ nhân này trở về Ma Ảnh Cung.

Bên ngoài Tử Trúc Hiên, hai người đàn ông này trừng mắt nhìn nhau, mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn như cũ không quên dùng uy áp trên người công kích đối phương.

Trong phòng, Vân Thiên Vũ mặc dù nhắm mắt ngủ, nhưng bên ngoài viện còn hai người, một người Lam Linh đỉnh phong, một người Tử Linh sơ cấp, uy áp hai người rất cường đại, mặc dù bọn họ không có thi triển toàn bộ linh lực, nhưng nàng vẫn như cũ có thể cảm nhận được uy áp của bọn họ, đè nén khí huyết trong lồng ngực nàng cuồn cuộn, điều này làm cho nàng hết sức nổi giận.

Vốn là muốn hảo hảo ngủ một giấc, cũng không được.

Vân Thiên Vũ tức giận lật người ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm bên ngoài, quát lên: "Hai người các ngươi xong chưa, các ngươi muốn đánh tự đến nơi khác đi đánh một trận, các ngươi nếu như muốn yêu nhau, cũng tự đến nơi khác mà yêu đương, chớ ở đây ảnh hưởng ta ngủ."

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Editor: LaOngDao142Sau lưng Vân Hách và Vân Thiên Tuyết nhìn mẫu thân chết thảm, cũng khống chế không được khóc lớn lên."Mẫu thân, nhi tử trở lại, ngươi mở mắt ra xem một chút a.""Mẫu thân ngươi đừng hù dọa Tuyết Nhi, Tuyết Nhi sau này sẽ nghe lời ngươi nói, ngươi mở mắt ra xem một chút ta a."Huynh muội hai người thất thanh khóc rống, thê thảm không dứt.Vân Hách khóc lóc, ngừng tiếng khóc, hắn ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú vặn vẹo, đồng mâu càng thêm tỏa ra tinh quang âm độc.Hắn xoay người đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa gầm lên: "Ta muốn giết nữ nhân kia, ta muốn giết nàng, báo thù cho mẫu thân, tiện nhân này, ta tuyệt không sẽ lưu nàng."Sau lưng Vân Thiên Tuyết hàm chứa nước mắt vội vàng kêu lên: "Ca ca, ngươi cẩn thận một chút, nữ nhân kia thật lợi hại, ngươi coi chừng một chút.""Ta sẽ sợ nàng sao? Lần này ta trở lại, tổ phụ thế nhưng cho ta vài người có linh lực, hôm nay ta nhất định phải khiến cho nàng chết không có chỗ chôn, ta muốn để cho nàng chôn theo mẫu thân."Vân Hách hung tàn nói, ánh mắt tỏa ra tinh quang âm độc.Vân Thiên Tuyết vừa nghe, yên tâm, trong mắt cũng giống vậy lóe lên ánh sáng thâm độc, cắn răng nghiến lợi hừ lạnh, Vân Thiên Vũ ngươi thế nhưng có can đảm dám thiết kế hại chết mẫu thân ta, hôm nay ca ca ta nhất định sẽ giết ngươi.Vân Thiên Tuyết nghĩ đến mẫu thân, lần nữa khóc.Liễu thị bình thường rất sủng ái nữ nhi này, hiện tại bà ta vừa chết, Vân Thiên Tuyết ngoại trừ cảm thấy thương tâm, còn cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu nàng ta sụp đổ rồi, càng nghĩ càng thương tâm, khóc đến tê tâm liệt phế.Mà Vân Hách triệu tập mấy tên người linh lực, một đường chạy thẳng tới Tử Trúc Hiên của Vân Thiên Vũ.Lúc này Vân Thiên Vũ đang ngủ bên trong Tử Trúc Hiên, bởi vì đã giải quyết được Liễu thị, trong lòng nàng cao hứng, cho nên lên giường ngủ.Bất quá nàng cũng không có ngủ thật, bởi vì bên ngoài Tử Trúc Hiên, có hai người không có đi, điều này làm cho nàng không ngủ được.Một là Tiêu Cửu Uyên, một là Phượng Vô Nhai.Tiêu Cửu Uyên là bởi vì Phượng Vô Nhai không đi, cho nên hắn mới không đi, thanh danh tốt đẹp của Vân Thiên Vũ không thể để cho Phượng Vô Nhai độc hại, hắn nói qua phải bảo vệ nàng, sao có thể để cho nàng bị Phượng Vô Nhai tổn thương.Phượng Vô Nhai nhìn dáng vẻ tựa như đề phòng cướp của Tiêu Cửu Uyên mà buồn cười, không phải nói chán ghét vị hôn thê này sao? Thế nào dáng vẻ như đề phòng kẻ cướp vậy, giống như sợ bị người trộm đi đồ vật của hắn.Điều này cũng làm cho hắn càng cảm thấy hứng thú đối với Vân Thiên Vũ.Từ cổ chí kim, nam nhân đều là kẻ hèn hạ, đồ của người khác vĩnh viễn là tốt nhất, nhất là nữ nhân, ở trong tay người khác đoạt lại, tự có một phen thú vị, huống chi Vân Thiên Vũ quả thật rất hấp dẫn hắn, nàng lại yêu thương Tiểu Linh Đang, điều này khiến cho Phượng Vô Nhai thật sự nổi lên ý niệm cưới nữ nhân này trở về Ma Ảnh Cung.Bên ngoài Tử Trúc Hiên, hai người đàn ông này trừng mắt nhìn nhau, mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn như cũ không quên dùng uy áp trên người công kích đối phương.Trong phòng, Vân Thiên Vũ mặc dù nhắm mắt ngủ, nhưng bên ngoài viện còn hai người, một người Lam Linh đỉnh phong, một người Tử Linh sơ cấp, uy áp hai người rất cường đại, mặc dù bọn họ không có thi triển toàn bộ linh lực, nhưng nàng vẫn như cũ có thể cảm nhận được uy áp của bọn họ, đè nén khí huyết trong lồng ngực nàng cuồn cuộn, điều này làm cho nàng hết sức nổi giận.Vốn là muốn hảo hảo ngủ một giấc, cũng không được.Vân Thiên Vũ tức giận lật người ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm bên ngoài, quát lên: "Hai người các ngươi xong chưa, các ngươi muốn đánh tự đến nơi khác đi đánh một trận, các ngươi nếu như muốn yêu nhau, cũng tự đến nơi khác mà yêu đương, chớ ở đây ảnh hưởng ta ngủ."

Chương 327: Nam nhân là đồ Hèn hạ