Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 488: Tiêu Phương ngươi đang ở đâu

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Gần như là lảo đảo ngã vào Tàng Kinh Các, tướng sĩ giữ cửa đã sớm không để ý tới nàng nữa, bất kể là ban ngày hay là ban đêm, đối với Như Thương hoặc là tất cả những người trong cung viện của nàng, toàn bộ trên dưới hoàng cung cũng không ai dám ngăn trở. Dĩ nhiên, chỉ trừ một chỗ, chính là Liên viện. Cô Độc Chứng đã từng không chỉ một lần muốn đi thăm mẫu thân của mình, vậy mà, cửa chính Liên viện chưa bao giờ mở, ngay cả nha đầu kia cũng chưa từng đi ra ngoài. Hắn leo tường đi vào, chỉ thấy hai người vẫn mạnh khỏe, nhưng không chịu gặp bất kì ai. Cô Độc Chứng không chọn cách gặp mặt thông thường, hắn lựa chọn chờ đợi, cũng lựa chọn yên lặng theo dõi sự thay đổi. Nhưng Tần Như Thương không thể đợi, vừa vào Tàng Kinh Các, trong nháy mắt cảm giác đó lại xuất hiện. Giống như có người ở bên, nhưng không cách nào tìm được bóng dáng. Người kia giống như cũng đang tìm manh mối về Thầm Châu, nhưng nàng có thể cảm nhận được đối phương không có địch ý, thậm chí là đang giúp mình. Nàng đi qua đi lại Tàng Kinh Các, thậm chí đứng bất động tại chỗ, che toàn bộ hơi thở để nghe động tĩnh chung quanh. Nàng động, hắn cũng động. Nàng ngừng, hắn cũng ngừng. Nàng muốn tìm hắn, hắn muốn trốn nàng. Hai người giống như đang chơi trốn tìm, lần đuổi bắt này, đã gần hai canh giờ. Cuối cùng nàng mệt mỏi, ngừng lại. Vốn luôn yên lặng từ nãy đến giờ lúc này đột nhiên nhìn vào khoảng không, nàng bắt đầu lên tiếng hô to:"Tiêu Phương! Tiêu Phương —— Tiêu Phương ngươi ra đây! Ta biết là ngươi! Tại sao ngươi muốn trốn ta! Ngươi đi ra cho ta!" Đáng tiếc, trong không khí không có ai đáp lại. Mặc cho nàng khàn giọng gọi! Dần dần, nàng cũng không còn hơi sức. Dần dần, nàng muốn buông tay. Cảm giác có người đi theo bắt đầu tan biến, nàng biết, hắn đi rồi. Như Thương cảm thấy cho tới bây giờ chưa bao giờ nàng lại thất bại như vậy! Cảm giác thất bại này khiến nàng vô cùng mệt mỏi, thậm chí bắt đầu hoài nghi giá trị giác quan của mình.

Gần như là lảo đảo ngã vào Tàng Kinh Các, tướng sĩ giữ cửa đã sớm không để ý tới nàng nữa, bất kể là ban ngày hay là ban đêm, đối với Như Thương hoặc là tất cả những người trong cung viện của nàng, toàn bộ trên dưới hoàng cung cũng không ai dám ngăn trở. 

Dĩ nhiên, chỉ trừ một chỗ, chính là Liên viện. 

Cô Độc Chứng đã từng không chỉ một lần muốn đi thăm mẫu thân của mình, vậy mà, cửa chính Liên viện chưa bao giờ mở, ngay cả nha đầu kia cũng chưa từng đi ra ngoài. 

Hắn leo tường đi vào, chỉ thấy hai người vẫn mạnh khỏe, nhưng không chịu gặp bất kì ai. 

Cô Độc Chứng không chọn cách gặp mặt thông thường, hắn lựa chọn chờ đợi, cũng lựa chọn yên lặng theo dõi sự thay đổi. 

Nhưng Tần Như Thương không thể đợi, vừa vào Tàng Kinh Các, trong nháy mắt cảm giác đó lại xuất hiện. 

Giống như có người ở bên, nhưng không cách nào tìm được bóng dáng. 

Người kia giống như cũng đang tìm manh mối về Thầm Châu, nhưng nàng có thể cảm nhận được đối phương không có địch ý, thậm chí là đang giúp mình. 

Nàng đi qua đi lại Tàng Kinh Các, thậm chí đứng bất động tại chỗ, che toàn bộ hơi thở để nghe động tĩnh chung quanh. 

Nàng động, hắn cũng động. 

Nàng ngừng, hắn cũng ngừng. 

Nàng muốn tìm hắn, hắn muốn trốn nàng. 

Hai người giống như đang chơi trốn tìm, lần đuổi bắt này, đã gần hai canh giờ. 

Cuối cùng nàng mệt mỏi, ngừng lại. 

Vốn luôn yên lặng từ nãy đến giờ lúc này đột nhiên nhìn vào khoảng không, nàng bắt đầu lên tiếng hô to:

"Tiêu Phương! Tiêu Phương —— Tiêu Phương ngươi ra đây! Ta biết là ngươi! Tại sao ngươi muốn trốn ta! Ngươi đi ra cho ta!" 

Đáng tiếc, trong không khí không có ai đáp lại. 

Mặc cho nàng khàn giọng gọi! 

Dần dần, nàng cũng không còn hơi sức. 

Dần dần, nàng muốn buông tay. 

Cảm giác có người đi theo bắt đầu tan biến, nàng biết, hắn đi rồi. 

Như Thương cảm thấy cho tới bây giờ chưa bao giờ nàng lại thất bại như vậy! 

Cảm giác thất bại này khiến nàng vô cùng mệt mỏi, thậm chí bắt đầu hoài nghi giá trị giác quan của mình.

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Gần như là lảo đảo ngã vào Tàng Kinh Các, tướng sĩ giữ cửa đã sớm không để ý tới nàng nữa, bất kể là ban ngày hay là ban đêm, đối với Như Thương hoặc là tất cả những người trong cung viện của nàng, toàn bộ trên dưới hoàng cung cũng không ai dám ngăn trở. Dĩ nhiên, chỉ trừ một chỗ, chính là Liên viện. Cô Độc Chứng đã từng không chỉ một lần muốn đi thăm mẫu thân của mình, vậy mà, cửa chính Liên viện chưa bao giờ mở, ngay cả nha đầu kia cũng chưa từng đi ra ngoài. Hắn leo tường đi vào, chỉ thấy hai người vẫn mạnh khỏe, nhưng không chịu gặp bất kì ai. Cô Độc Chứng không chọn cách gặp mặt thông thường, hắn lựa chọn chờ đợi, cũng lựa chọn yên lặng theo dõi sự thay đổi. Nhưng Tần Như Thương không thể đợi, vừa vào Tàng Kinh Các, trong nháy mắt cảm giác đó lại xuất hiện. Giống như có người ở bên, nhưng không cách nào tìm được bóng dáng. Người kia giống như cũng đang tìm manh mối về Thầm Châu, nhưng nàng có thể cảm nhận được đối phương không có địch ý, thậm chí là đang giúp mình. Nàng đi qua đi lại Tàng Kinh Các, thậm chí đứng bất động tại chỗ, che toàn bộ hơi thở để nghe động tĩnh chung quanh. Nàng động, hắn cũng động. Nàng ngừng, hắn cũng ngừng. Nàng muốn tìm hắn, hắn muốn trốn nàng. Hai người giống như đang chơi trốn tìm, lần đuổi bắt này, đã gần hai canh giờ. Cuối cùng nàng mệt mỏi, ngừng lại. Vốn luôn yên lặng từ nãy đến giờ lúc này đột nhiên nhìn vào khoảng không, nàng bắt đầu lên tiếng hô to:"Tiêu Phương! Tiêu Phương —— Tiêu Phương ngươi ra đây! Ta biết là ngươi! Tại sao ngươi muốn trốn ta! Ngươi đi ra cho ta!" Đáng tiếc, trong không khí không có ai đáp lại. Mặc cho nàng khàn giọng gọi! Dần dần, nàng cũng không còn hơi sức. Dần dần, nàng muốn buông tay. Cảm giác có người đi theo bắt đầu tan biến, nàng biết, hắn đi rồi. Như Thương cảm thấy cho tới bây giờ chưa bao giờ nàng lại thất bại như vậy! Cảm giác thất bại này khiến nàng vô cùng mệt mỏi, thậm chí bắt đầu hoài nghi giá trị giác quan của mình.

Chương 488: Tiêu Phương ngươi đang ở đâu