Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 489: Không bằng để cho nàng đi theo Tiêu Phương
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… "Đứng lên!" Một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nàng, chỉ hơi dùng sức đã kéo nàng từ trên mặt đất đứng lên. Nàng nhìn lên, trong mắt có một tia mong đợi, nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt kia lập tức lại ảm đạm. "Là ngươi à!" Nàng nhẹ than, trong lời nói lộ ra tiếc nuối. Muốn rút cánh tay về, lại bị đối phương nắm thật chặt. "Ngươi muốn giày vò tới khi nào?" Hắn mở miệng, khó nén bi thương. Như Thương lại bắt lấy vạt áo trước của Cô Độc Chứng, vội vàng nói: "Lúc ngươi tới có thấy Tiêu Phương không? Vừa rồi Tiêu Phương ở đây, nhưng làm sao ta cũng không thấy được hắn!" Một câu nói, thật giống như đẩy một người vào hầm băng giá rét. Cô Độc Chứng gần như đã hiểu, về Tần Như Thương, về Tiêu Phương, giữa hai người này luôn có một sợi dây vô hình kết nối. Dù là ở xa đi chăng nữa, chỉ cần một người có động, bên kia sẽ nhận ra. Hắn muốn cắt đứt sợi dây đó, nhưng vẫn không xuống tay được. Nói cho cùng, hắn chỉ hy vọng Như Thương hạnh phúc. Nếu như đi theo hắn chính là vạn kiếp bất phục, vậy không bằng để cho nàng đi theo Tiêu Phương, làm một đôi thần tiên quyến lữ. "Trở về cùng ta." Hắn không nói thêm gì nữa, quay người kéo Như Thương ra khỏi Tàng Kinh Các. Như Thương còn lưu luyến, không ngừng quay đầu nhìn xung quanh. Chỉ tiếc trong đêm tối không có ánh sáng, trừ bóng cây loang lổ, chính là mái ngói lưu ly. Không thể tìm ra bóng dáng người đó. . ..... Từ khi Cô Độc Chứng hồi triều, thái tử trước bị phế vị. Hoàng đế không có cách nào, đành phải phong vương cho hắn, nhưng vẫn không nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi cung để ở phủ khác bên ngoài. Ngày hôm đó, trên triều đình có tin tức truyền đến, nói thái tử tiền nhiệm tự xin đi Tế Châu làm Phiên Vương, cả đời sẽ không đặt chân vào kinh thành một bước. Ban đầu hoàng đế không muốn đáp ứng, nhưng thái độ của thái tử rất kiên quyết, còn nói hắn đã không có lý do thích hợp ở lại kinh thành nữa rồi. Hơn nữa có đại thần khuyên nhủ, cuối cùng hoàng đế không thể không đồng ý với thỉnh cầu của hắn.
"Đứng lên!" Một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nàng, chỉ hơi dùng sức đã kéo nàng từ trên mặt đất đứng lên.
Nàng nhìn lên, trong mắt có một tia mong đợi, nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt kia lập tức lại ảm đạm.
"Là ngươi à!" Nàng nhẹ than, trong lời nói lộ ra tiếc nuối.
Muốn rút cánh tay về, lại bị đối phương nắm thật chặt.
"Ngươi muốn giày vò tới khi nào?" Hắn mở miệng, khó nén bi thương.
Như Thương lại bắt lấy vạt áo trước của Cô Độc Chứng, vội vàng nói:
"Lúc ngươi tới có thấy Tiêu Phương không? Vừa rồi Tiêu Phương ở đây, nhưng làm sao ta cũng không thấy được hắn!"
Một câu nói, thật giống như đẩy một người vào hầm băng giá rét.
Cô Độc Chứng gần như đã hiểu, về Tần Như Thương, về Tiêu Phương, giữa hai người này luôn có một sợi dây vô hình kết nối.
Dù là ở xa đi chăng nữa, chỉ cần một người có động, bên kia sẽ nhận ra.
Hắn muốn cắt đứt sợi dây đó, nhưng vẫn không xuống tay được.
Nói cho cùng, hắn chỉ hy vọng Như Thương hạnh phúc.
Nếu như đi theo hắn chính là vạn kiếp bất phục, vậy không bằng để cho nàng đi theo Tiêu Phương, làm một đôi thần tiên quyến lữ.
"Trở về cùng ta." Hắn không nói thêm gì nữa, quay người kéo Như Thương ra khỏi Tàng Kinh Các.
Như Thương còn lưu luyến, không ngừng quay đầu nhìn xung quanh.
Chỉ tiếc trong đêm tối không có ánh sáng, trừ bóng cây loang lổ, chính là mái ngói lưu ly.
Không thể tìm ra bóng dáng người đó.
. .....
Từ khi Cô Độc Chứng hồi triều, thái tử trước bị phế vị.
Hoàng đế không có cách nào, đành phải phong vương cho hắn, nhưng vẫn không nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi cung để ở phủ khác bên ngoài.
Ngày hôm đó, trên triều đình có tin tức truyền đến, nói thái tử tiền nhiệm tự xin đi Tế Châu làm Phiên Vương, cả đời sẽ không đặt chân vào kinh thành một bước.
Ban đầu hoàng đế không muốn đáp ứng, nhưng thái độ của thái tử rất kiên quyết, còn nói hắn đã không có lý do thích hợp ở lại kinh thành nữa rồi.
Hơn nữa có đại thần khuyên nhủ, cuối cùng hoàng đế không thể không đồng ý với thỉnh cầu của hắn.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… "Đứng lên!" Một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nàng, chỉ hơi dùng sức đã kéo nàng từ trên mặt đất đứng lên. Nàng nhìn lên, trong mắt có một tia mong đợi, nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt kia lập tức lại ảm đạm. "Là ngươi à!" Nàng nhẹ than, trong lời nói lộ ra tiếc nuối. Muốn rút cánh tay về, lại bị đối phương nắm thật chặt. "Ngươi muốn giày vò tới khi nào?" Hắn mở miệng, khó nén bi thương. Như Thương lại bắt lấy vạt áo trước của Cô Độc Chứng, vội vàng nói: "Lúc ngươi tới có thấy Tiêu Phương không? Vừa rồi Tiêu Phương ở đây, nhưng làm sao ta cũng không thấy được hắn!" Một câu nói, thật giống như đẩy một người vào hầm băng giá rét. Cô Độc Chứng gần như đã hiểu, về Tần Như Thương, về Tiêu Phương, giữa hai người này luôn có một sợi dây vô hình kết nối. Dù là ở xa đi chăng nữa, chỉ cần một người có động, bên kia sẽ nhận ra. Hắn muốn cắt đứt sợi dây đó, nhưng vẫn không xuống tay được. Nói cho cùng, hắn chỉ hy vọng Như Thương hạnh phúc. Nếu như đi theo hắn chính là vạn kiếp bất phục, vậy không bằng để cho nàng đi theo Tiêu Phương, làm một đôi thần tiên quyến lữ. "Trở về cùng ta." Hắn không nói thêm gì nữa, quay người kéo Như Thương ra khỏi Tàng Kinh Các. Như Thương còn lưu luyến, không ngừng quay đầu nhìn xung quanh. Chỉ tiếc trong đêm tối không có ánh sáng, trừ bóng cây loang lổ, chính là mái ngói lưu ly. Không thể tìm ra bóng dáng người đó. . ..... Từ khi Cô Độc Chứng hồi triều, thái tử trước bị phế vị. Hoàng đế không có cách nào, đành phải phong vương cho hắn, nhưng vẫn không nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi cung để ở phủ khác bên ngoài. Ngày hôm đó, trên triều đình có tin tức truyền đến, nói thái tử tiền nhiệm tự xin đi Tế Châu làm Phiên Vương, cả đời sẽ không đặt chân vào kinh thành một bước. Ban đầu hoàng đế không muốn đáp ứng, nhưng thái độ của thái tử rất kiên quyết, còn nói hắn đã không có lý do thích hợp ở lại kinh thành nữa rồi. Hơn nữa có đại thần khuyên nhủ, cuối cùng hoàng đế không thể không đồng ý với thỉnh cầu của hắn.