Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 397: Thi Đấu Y Thuật

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Đôi mắt của Vân Thiên Vũ ngập tràn suy tư, thực sự nàng không thể nghĩ ra nổi mình có thứ gì mà Phượng Vô Nhai đang cần.Phương Vô Nhai là Ma Quân của Ma Ảnh cung, nổi tiếng tháo vát từ xưa tới nay, vừa nhìn thần sắc của Vân Thiên Vũ, đã phát hiện nàng nghi ngờ y có ý đồ xấu.Phương Vô Nhai cảm thấy vô cùng oan ức, thật ra y không hề muốn gì từ nàng cả.Tất cả những chuyện y làm, có những lúc y cũng không thể lý giải được, thấy nàng bị ức h**p y rất bất bình, chỉ muốn trừng trị tên tiểu tử ức h**p nàng.Nhưng nếu y nói với nàng như vậy, nàng sẽ không thể tin được.Trầm ngâm một lát, Phượng Vô Nhai cười một cách phóng khoáng: “Ngươi quên mất là muội muội của bổn quân đang cần ngươi chăm sóc sao, đương nhiên ta phải đối xử tốt với ngươi, như vậy ngươi mới có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho muội muội của bổn quân được chứ?”Phượng Vô Nhai vừa dứt lời, Vân Thiên Vũ lại nghĩ ngợi, có thể chấp nhận được cách nói này.Bởi vì Ma Quân Phượng Vô Nhai yêu thương muội muội vô cùng, đương nhiên y hi vọng nàng có thể chăm sóc muội muội của y một cách toàn tâm toàn ý.Vân Thiên Vũ nghĩ rồi nói với Phương Vô Nhai: “Ngươi không cần phải làm gì cho ta cả, ta vẫn sẽ đối xử tốt với Tiểu Linh Đang.”Thật sự nàng vẫn luôn coi Tiểu Linh Đang như muội muội của mình.“Không được, bổn quân muốn làm việc mình nên làm.”Phượng Vô Nhai nói xong liền nhảy ra ngoài cửa sổ, đi thẳng ra khỏi phủ Ly thân vương, phủ Ly thân vương về đêm không hề yên ả.Đương nhiên Tiêu Cửu Uyên biết là do Phương Vô Nhai giở trò, điều này khiến hắn không thể không tức giận được.Nữ nhân dối trá Vân Thiên Vũ vẫn còn dám nói nàng và Phương Vô Nhai không hề có gì cả, không có gì thì Phượng Vô Nhai có cần bán mạng vì nàng như vậy không.Tờ mờ sáng hôm sau, Tiêu Cửu Uyên với mặt mày sa sầm đứng trước mặt Vân Thiên Vũ, hình như Vân Thiên Vũ Không hề nhìn ra, hai người không hề nói gì, tự dẫn theo thuộc hạ của mình, lẳng lặng rời phủ An thân vương, thi triển linh lực đến ngoại thành.Vốn có thể ngồi xe ngựa, nhưng Tiêu Cửu Uyên không muốn cho mọi người biết chuyện họ rời kinh, để tránh kinh động tới người đã ngấm ngầm hạ thuốc hắn.Trước mắt vẫn phải tìm hiểu loại độc của hắn, sau đó mới tìm thời cơ bắt người hạ độc hắn.Vân Thiên Vũ không hề phản đối, đêm qua nàng đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, để Họa Mi lại phủ An thân vương, cũng dặn dò nghĩa phụ chăm sóc nàng ta, trước mắt Tiểu Linh Đang có thể chăm sóc bọn Tiểu Báo Tử ở phòng ở mới.Nàng chỉ dẫn theo biểu tỷ là Diệp Gia, mỗi người một ngựa đi tới Thiên Mộc sơn trang.Nghe nói Thiên Mộc sơn trang nằm ở trên đỉnh núi cao giao giữa Đông Ly và Nam Chiêu, được xây dựng dựa vào địa thế của núi, vô cùng hiểm trở, nếu không có chủ nhân sơn trang Quân Hạo Thiên dẫn đường, sẽ không thể lên núi.Giải thi đấu y thuật hằng năm cũng không hề tổ chức ở trong sơn trang, mà tổ chức ở một vũ đài lưng chừng nói ở ngoài Thiên Mộc sơn trang.Tuy biết điều kiện của Quân Hạo Thiên rất hà khắc, nếu danh y đứng đầu giải thi đấu không thể cứu được phu nhân đang bất tỉnh của ông ta, sẽ bị nhốt tại Thiên Mộc sơn trang vĩnh viễn.Nhưng bởi chủ nhân của Thiên Mộc sơn trang Quân Hạo Thiên là người không màng sự đời, nên nếu nhận được sự chập nhận của ông ta thì sau này các ngước như Đông Ly Nam Chiêu đều có thể tự do tung hoành, cho dù hoàng đế cũng phải kính nể Quân Hạo Thiên vài phần.Huống hồ Quân hạo Thiên lại ra hai điều kiện vô cùng hấp dẫn, một là chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ông ta sẽ đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần y, với danh hiệu này không ai dám dị nghị, bởi vì từ trước tới nay đã có rất nhiều tuyển thủ y thuật cao siêu đã tham gia dự thị, có người đã đạt được danh hiệu cao nhất của cuộc thi nhưng lại không chữa được cho phu nhân của Thiên Mộc sơn trang.Nghe nói phu nhân của Thiên Mộc sơn trang đã bất tỉnh ba mươi năm, nhưng bà ta vẫn đang sống, vẫn nằm đó như đang ngủ vậy.

Đôi mắt của Vân Thiên Vũ ngập tràn suy tư, thực sự nàng không thể nghĩ ra nổi mình có thứ gì mà Phượng Vô Nhai đang cần.

Phương Vô Nhai là Ma Quân của Ma Ảnh cung, nổi tiếng tháo vát từ xưa tới nay, vừa nhìn thần sắc của Vân Thiên Vũ, đã phát hiện nàng nghi ngờ y có ý đồ xấu.

Phương Vô Nhai cảm thấy vô cùng oan ức, thật ra y không hề muốn gì từ nàng cả.

Tất cả những chuyện y làm, có những lúc y cũng không thể lý giải được, thấy nàng bị ức h**p y rất bất bình, chỉ muốn trừng trị tên tiểu tử ức h**p nàng.

Nhưng nếu y nói với nàng như vậy, nàng sẽ không thể tin được.

Trầm ngâm một lát, Phượng Vô Nhai cười một cách phóng khoáng: “Ngươi quên mất là muội muội của bổn quân đang cần ngươi chăm sóc sao, đương nhiên ta phải đối xử tốt với ngươi, như vậy ngươi mới có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho muội muội của bổn quân được chứ?”

Phượng Vô Nhai vừa dứt lời, Vân Thiên Vũ lại nghĩ ngợi, có thể chấp nhận được cách nói này.

Bởi vì Ma Quân Phượng Vô Nhai yêu thương muội muội vô cùng, đương nhiên y hi vọng nàng có thể chăm sóc muội muội của y một cách toàn tâm toàn ý.

Vân Thiên Vũ nghĩ rồi nói với Phương Vô Nhai: “Ngươi không cần phải làm gì cho ta cả, ta vẫn sẽ đối xử tốt với Tiểu Linh Đang.”

Thật sự nàng vẫn luôn coi Tiểu Linh Đang như muội muội của mình.

“Không được, bổn quân muốn làm việc mình nên làm.”

Phượng Vô Nhai nói xong liền nhảy ra ngoài cửa sổ, đi thẳng ra khỏi phủ Ly thân vương, phủ Ly thân vương về đêm không hề yên ả.

Đương nhiên Tiêu Cửu Uyên biết là do Phương Vô Nhai giở trò, điều này khiến hắn không thể không tức giận được.

Nữ nhân dối trá Vân Thiên Vũ vẫn còn dám nói nàng và Phương Vô Nhai không hề có gì cả, không có gì thì Phượng Vô Nhai có cần bán mạng vì nàng như vậy không.

Tờ mờ sáng hôm sau, Tiêu Cửu Uyên với mặt mày sa sầm đứng trước mặt Vân Thiên Vũ, hình như Vân Thiên Vũ Không hề nhìn ra, hai người không hề nói gì, tự dẫn theo thuộc hạ của mình, lẳng lặng rời phủ An thân vương, thi triển linh lực đến ngoại thành.

Vốn có thể ngồi xe ngựa, nhưng Tiêu Cửu Uyên không muốn cho mọi người biết chuyện họ rời kinh, để tránh kinh động tới người đã ngấm ngầm hạ thuốc hắn.

Trước mắt vẫn phải tìm hiểu loại độc của hắn, sau đó mới tìm thời cơ bắt người hạ độc hắn.

Vân Thiên Vũ không hề phản đối, đêm qua nàng đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, để Họa Mi lại phủ An thân vương, cũng dặn dò nghĩa phụ chăm sóc nàng ta, trước mắt Tiểu Linh Đang có thể chăm sóc bọn Tiểu Báo Tử ở phòng ở mới.

Nàng chỉ dẫn theo biểu tỷ là Diệp Gia, mỗi người một ngựa đi tới Thiên Mộc sơn trang.

Nghe nói Thiên Mộc sơn trang nằm ở trên đỉnh núi cao giao giữa Đông Ly và Nam Chiêu, được xây dựng dựa vào địa thế của núi, vô cùng hiểm trở, nếu không có chủ nhân sơn trang Quân Hạo Thiên dẫn đường, sẽ không thể lên núi.

Giải thi đấu y thuật hằng năm cũng không hề tổ chức ở trong sơn trang, mà tổ chức ở một vũ đài lưng chừng nói ở ngoài Thiên Mộc sơn trang.

Tuy biết điều kiện của Quân Hạo Thiên rất hà khắc, nếu danh y đứng đầu giải thi đấu không thể cứu được phu nhân đang bất tỉnh của ông ta, sẽ bị nhốt tại Thiên Mộc sơn trang vĩnh viễn.

Nhưng bởi chủ nhân của Thiên Mộc sơn trang Quân Hạo Thiên là người không màng sự đời, nên nếu nhận được sự chập nhận của ông ta thì sau này các ngước như Đông Ly Nam Chiêu đều có thể tự do tung hoành, cho dù hoàng đế cũng phải kính nể Quân Hạo Thiên vài phần.

Huống hồ Quân hạo Thiên lại ra hai điều kiện vô cùng hấp dẫn, một là chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ông ta sẽ đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần y, với danh hiệu này không ai dám dị nghị, bởi vì từ trước tới nay đã có rất nhiều tuyển thủ y thuật cao siêu đã tham gia dự thị, có người đã đạt được danh hiệu cao nhất của cuộc thi nhưng lại không chữa được cho phu nhân của Thiên Mộc sơn trang.

Nghe nói phu nhân của Thiên Mộc sơn trang đã bất tỉnh ba mươi năm, nhưng bà ta vẫn đang sống, vẫn nằm đó như đang ngủ vậy.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Đôi mắt của Vân Thiên Vũ ngập tràn suy tư, thực sự nàng không thể nghĩ ra nổi mình có thứ gì mà Phượng Vô Nhai đang cần.Phương Vô Nhai là Ma Quân của Ma Ảnh cung, nổi tiếng tháo vát từ xưa tới nay, vừa nhìn thần sắc của Vân Thiên Vũ, đã phát hiện nàng nghi ngờ y có ý đồ xấu.Phương Vô Nhai cảm thấy vô cùng oan ức, thật ra y không hề muốn gì từ nàng cả.Tất cả những chuyện y làm, có những lúc y cũng không thể lý giải được, thấy nàng bị ức h**p y rất bất bình, chỉ muốn trừng trị tên tiểu tử ức h**p nàng.Nhưng nếu y nói với nàng như vậy, nàng sẽ không thể tin được.Trầm ngâm một lát, Phượng Vô Nhai cười một cách phóng khoáng: “Ngươi quên mất là muội muội của bổn quân đang cần ngươi chăm sóc sao, đương nhiên ta phải đối xử tốt với ngươi, như vậy ngươi mới có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho muội muội của bổn quân được chứ?”Phượng Vô Nhai vừa dứt lời, Vân Thiên Vũ lại nghĩ ngợi, có thể chấp nhận được cách nói này.Bởi vì Ma Quân Phượng Vô Nhai yêu thương muội muội vô cùng, đương nhiên y hi vọng nàng có thể chăm sóc muội muội của y một cách toàn tâm toàn ý.Vân Thiên Vũ nghĩ rồi nói với Phương Vô Nhai: “Ngươi không cần phải làm gì cho ta cả, ta vẫn sẽ đối xử tốt với Tiểu Linh Đang.”Thật sự nàng vẫn luôn coi Tiểu Linh Đang như muội muội của mình.“Không được, bổn quân muốn làm việc mình nên làm.”Phượng Vô Nhai nói xong liền nhảy ra ngoài cửa sổ, đi thẳng ra khỏi phủ Ly thân vương, phủ Ly thân vương về đêm không hề yên ả.Đương nhiên Tiêu Cửu Uyên biết là do Phương Vô Nhai giở trò, điều này khiến hắn không thể không tức giận được.Nữ nhân dối trá Vân Thiên Vũ vẫn còn dám nói nàng và Phương Vô Nhai không hề có gì cả, không có gì thì Phượng Vô Nhai có cần bán mạng vì nàng như vậy không.Tờ mờ sáng hôm sau, Tiêu Cửu Uyên với mặt mày sa sầm đứng trước mặt Vân Thiên Vũ, hình như Vân Thiên Vũ Không hề nhìn ra, hai người không hề nói gì, tự dẫn theo thuộc hạ của mình, lẳng lặng rời phủ An thân vương, thi triển linh lực đến ngoại thành.Vốn có thể ngồi xe ngựa, nhưng Tiêu Cửu Uyên không muốn cho mọi người biết chuyện họ rời kinh, để tránh kinh động tới người đã ngấm ngầm hạ thuốc hắn.Trước mắt vẫn phải tìm hiểu loại độc của hắn, sau đó mới tìm thời cơ bắt người hạ độc hắn.Vân Thiên Vũ không hề phản đối, đêm qua nàng đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, để Họa Mi lại phủ An thân vương, cũng dặn dò nghĩa phụ chăm sóc nàng ta, trước mắt Tiểu Linh Đang có thể chăm sóc bọn Tiểu Báo Tử ở phòng ở mới.Nàng chỉ dẫn theo biểu tỷ là Diệp Gia, mỗi người một ngựa đi tới Thiên Mộc sơn trang.Nghe nói Thiên Mộc sơn trang nằm ở trên đỉnh núi cao giao giữa Đông Ly và Nam Chiêu, được xây dựng dựa vào địa thế của núi, vô cùng hiểm trở, nếu không có chủ nhân sơn trang Quân Hạo Thiên dẫn đường, sẽ không thể lên núi.Giải thi đấu y thuật hằng năm cũng không hề tổ chức ở trong sơn trang, mà tổ chức ở một vũ đài lưng chừng nói ở ngoài Thiên Mộc sơn trang.Tuy biết điều kiện của Quân Hạo Thiên rất hà khắc, nếu danh y đứng đầu giải thi đấu không thể cứu được phu nhân đang bất tỉnh của ông ta, sẽ bị nhốt tại Thiên Mộc sơn trang vĩnh viễn.Nhưng bởi chủ nhân của Thiên Mộc sơn trang Quân Hạo Thiên là người không màng sự đời, nên nếu nhận được sự chập nhận của ông ta thì sau này các ngước như Đông Ly Nam Chiêu đều có thể tự do tung hoành, cho dù hoàng đế cũng phải kính nể Quân Hạo Thiên vài phần.Huống hồ Quân hạo Thiên lại ra hai điều kiện vô cùng hấp dẫn, một là chữa khỏi bệnh cho phu nhân của ông ta sẽ đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần y, với danh hiệu này không ai dám dị nghị, bởi vì từ trước tới nay đã có rất nhiều tuyển thủ y thuật cao siêu đã tham gia dự thị, có người đã đạt được danh hiệu cao nhất của cuộc thi nhưng lại không chữa được cho phu nhân của Thiên Mộc sơn trang.Nghe nói phu nhân của Thiên Mộc sơn trang đã bất tỉnh ba mươi năm, nhưng bà ta vẫn đang sống, vẫn nằm đó như đang ngủ vậy.

Chương 397: Thi Đấu Y Thuật