Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 470: Kéo Bàn Tay Nhỏ
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Trên đại điện phía sau, sắc mặt hoàng đế có chút khó coi.Lão ta đường đường là hoàng đế ngồi ở đây, tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng rồi đi. Một lời cũng không nói, cứ như vậy đưa người đi, thật là khiến người ta hận đến nghiến răng.Hoàng đế nhìn phía thái hậu ở một bên: “Mẫu hậu, người xem Cửu Uyên sao lại như vậy.”Thái hậu khó khăn lắm mới đưa ánh mắt trở về, bà ta hoàn toàn bị kinh động rồi.Đó là nhi tử của bà ta sao? Từ khi nào,nhi tử của bà ta lại có thể thản nhiên tự đắc đến gần nữ nhân, không chỉ như thế còn có thể mặt không đổi sắc kéo bàn tay nhỏ của người ta rồi.Chẳng lẽ là do bà ta rời kinh đã quá lâu?Thái hậu đang kinh hãi suy nghĩ, nghe thấy tiếng hoàng đế gọi, quay đầu nhìn sang.“Người làm sao vậy?”Thái hậu giật mình, hoàn toàn không nghe thấy lời hoàng đế nói.Trên mặt hoàng đế tràn đầy vẻ không vui, cùng là nhi tử của thái hậu, nhưng sự đối xử khác biệt này có phải quá lớn hay không, hay lão ta là đứa con mẫu hậu bồng bế, Tiêu Cửu Uyên mới là mẫu hậu sinh ra.Hoàng đế nghĩ như thế, trong lòng nói không khỏi căm tức.Sau khi thái hậu nhìn hoàng đế liếc mắt một cái, nghĩ tới chuyện Tiêu Cửu Uyên bị trúng độc, không khỏi lo lắng: “Độc của Cửu Uyên không biết thế nào? Linh nghi quận chúa có thể hiểu rõ không?”Thái hậu lo lắng, nghĩ đến người hạ độc Tiêu Cửu Uyên, trên mặt hiện đầy lửa giận, nhìn hoàng đế, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, tra rõ ràng cho ai gia chuyện này, nếu tra được là ai làm, nhất định không được xử nhẹ, nhất định phải ngũ mã phanh thây người này.”Ánh mắt hoàng đế phức tạp nhìn thái hậu, cuối cùng chỉ đành nhận mệnh gật đầu đồng ý.“Trẫm biết, trẫm sẽ cho người đi tra chuyện này, nếu có tình hình gì, sẽ bẩm báo mẫu hậu trước tiên.”“Được.”Thái hậu gật đầu, bà ta vừa ngẩng đầu nhìn thấy đại điện hạ Tiêu Thiên Dịch đang quỳ, đồng thời nghĩ đến lời Tiêu Cửu Uyên nói lúc trước, thái hậu không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nói Tiêu Thiên Dịch thích Linh Nghi quận chúa, đây chính là…, không được, nhất định phải lập tức chọn Tuyên vương phi, ngoài ra cả thái tử, Hoài vương đều chưa có chính phi, cũng nên lập phi rồi.Thái hậu nghĩ, nhìn hoàng đế và hoàng hậu nói: “Ai gia thấy thái tử, Hoài vương, Tuyên vương đều trưởng thành rồi, nên lập phi rồi, vẫn nên mau chóng lập phi cho bọn chúng đi.”Thái hậu nhắc tới chuyện này, cũng chính là chuyện gần đây hoàng thượng nghĩ đến, cho nên hoàng đế vừa nghe thái hậu nhắc tớilập tức gật đầu đồng ý.“Mẫu hậu nói phải.”Hoàng đế quay đầu nhìn phía Tưởng hoàng hậu, chậm rãi hạ mệnh lệnh nói: “Hoàng hậu lập tức hạ chỉ, ba ngày sau làm cho thê nữ của các vị đại thần vào cung dự tiệc, trẫm muốn thay các hoàng tử chọn phi.”“Vâng, thần thiếp hiểu rồi.”Tưởng hoàng hậu đứng dậy.Điện hạ, thái tử và Hoài vương trái lại rất vui vẻ, nhưng sắc mặt Tuyên vương lại có chút trắng bệch.Thái hậu và hoàng thượng sở dĩ muốn thay bọn họ chọn chính phi, còn không phải bởi vì lúc trước y thay Vân Thiên Vũ cầu xin thánh chỉ từ hôn sao.Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch trong lòng khó chịu không nói nên lời, y muốn thành thân với Vân Thiên Vũ, nhưng trước mắt Vân Thiên Vũ vẫn là vị hôn thê của cửu hoàng thúc.Phụ hoàng làm sao có thể chỉ hôn nàng cho y, chẳng lẽ cuối cùng y phải lấy nữ nhân khác làm chính phi.Giờ khắc này Tiêu Thiên Dịch hoàn toàn đã quên Vân Thiên Tuyết trong phủ của mình.Trong đại điện lại vang lên tiếng nghị luận, nhưng đều nói chuyện yến hội ba ngày sau chọn phi.Ngoài điện, Tiêu Cửu Uyên kéo Vân Thiên Vũ đến chỗ yên tĩnh.Vân Thiên Vũ giãy giụa muốn rút tay khỏi bàn tay Tiêu Cửu Uyên, đáng tiếc tay Tiêu Cửu Uyên tựa như một cái cái kìm, nàng cố gắng cũng không rút ra được.Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, giận dữ trừng mắt Tiêu Cửu Uyên, lạnh lùng phẫn nộ quát: “Tiêu Cửu Uyên, buông tay.”
Trên đại điện phía sau, sắc mặt hoàng đế có chút khó coi.
Lão ta đường đường là hoàng đế ngồi ở đây, tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng rồi đi. Một lời cũng không nói, cứ như vậy đưa người đi, thật là khiến người ta hận đến nghiến răng.
Hoàng đế nhìn phía thái hậu ở một bên: “Mẫu hậu, người xem Cửu Uyên sao lại như vậy.”
Thái hậu khó khăn lắm mới đưa ánh mắt trở về, bà ta hoàn toàn bị kinh động rồi.
Đó là nhi tử của bà ta sao? Từ khi nào,nhi tử của bà ta lại có thể thản nhiên tự đắc đến gần nữ nhân, không chỉ như thế còn có thể mặt không đổi sắc kéo bàn tay nhỏ của người ta rồi.
Chẳng lẽ là do bà ta rời kinh đã quá lâu?
Thái hậu đang kinh hãi suy nghĩ, nghe thấy tiếng hoàng đế gọi, quay đầu nhìn sang.
“Người làm sao vậy?”
Thái hậu giật mình, hoàn toàn không nghe thấy lời hoàng đế nói.
Trên mặt hoàng đế tràn đầy vẻ không vui, cùng là nhi tử của thái hậu, nhưng sự đối xử khác biệt này có phải quá lớn hay không, hay lão ta là đứa con mẫu hậu bồng bế, Tiêu Cửu Uyên mới là mẫu hậu sinh ra.
Hoàng đế nghĩ như thế, trong lòng nói không khỏi căm tức.
Sau khi thái hậu nhìn hoàng đế liếc mắt một cái, nghĩ tới chuyện Tiêu Cửu Uyên bị trúng độc, không khỏi lo lắng: “Độc của Cửu Uyên không biết thế nào? Linh nghi quận chúa có thể hiểu rõ không?”
Thái hậu lo lắng, nghĩ đến người hạ độc Tiêu Cửu Uyên, trên mặt hiện đầy lửa giận, nhìn hoàng đế, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, tra rõ ràng cho ai gia chuyện này, nếu tra được là ai làm, nhất định không được xử nhẹ, nhất định phải ngũ mã phanh thây người này.”
Ánh mắt hoàng đế phức tạp nhìn thái hậu, cuối cùng chỉ đành nhận mệnh gật đầu đồng ý.
“Trẫm biết, trẫm sẽ cho người đi tra chuyện này, nếu có tình hình gì, sẽ bẩm báo mẫu hậu trước tiên.”
“Được.”
Thái hậu gật đầu, bà ta vừa ngẩng đầu nhìn thấy đại điện hạ Tiêu Thiên Dịch đang quỳ, đồng thời nghĩ đến lời Tiêu Cửu Uyên nói lúc trước, thái hậu không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nói Tiêu Thiên Dịch thích Linh Nghi quận chúa, đây chính là…, không được, nhất định phải lập tức chọn Tuyên vương phi, ngoài ra cả thái tử, Hoài vương đều chưa có chính phi, cũng nên lập phi rồi.
Thái hậu nghĩ, nhìn hoàng đế và hoàng hậu nói: “Ai gia thấy thái tử, Hoài vương, Tuyên vương đều trưởng thành rồi, nên lập phi rồi, vẫn nên mau chóng lập phi cho bọn chúng đi.”
Thái hậu nhắc tới chuyện này, cũng chính là chuyện gần đây hoàng thượng nghĩ đến, cho nên hoàng đế vừa nghe thái hậu nhắc tớilập tức gật đầu đồng ý.
“Mẫu hậu nói phải.”
Hoàng đế quay đầu nhìn phía Tưởng hoàng hậu, chậm rãi hạ mệnh lệnh nói: “Hoàng hậu lập tức hạ chỉ, ba ngày sau làm cho thê nữ của các vị đại thần vào cung dự tiệc, trẫm muốn thay các hoàng tử chọn phi.”
“Vâng, thần thiếp hiểu rồi.”
Tưởng hoàng hậu đứng dậy.
Điện hạ, thái tử và Hoài vương trái lại rất vui vẻ, nhưng sắc mặt Tuyên vương lại có chút trắng bệch.
Thái hậu và hoàng thượng sở dĩ muốn thay bọn họ chọn chính phi, còn không phải bởi vì lúc trước y thay Vân Thiên Vũ cầu xin thánh chỉ từ hôn sao.
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch trong lòng khó chịu không nói nên lời, y muốn thành thân với Vân Thiên Vũ, nhưng trước mắt Vân Thiên Vũ vẫn là vị hôn thê của cửu hoàng thúc.
Phụ hoàng làm sao có thể chỉ hôn nàng cho y, chẳng lẽ cuối cùng y phải lấy nữ nhân khác làm chính phi.
Giờ khắc này Tiêu Thiên Dịch hoàn toàn đã quên Vân Thiên Tuyết trong phủ của mình.
Trong đại điện lại vang lên tiếng nghị luận, nhưng đều nói chuyện yến hội ba ngày sau chọn phi.
Ngoài điện, Tiêu Cửu Uyên kéo Vân Thiên Vũ đến chỗ yên tĩnh.
Vân Thiên Vũ giãy giụa muốn rút tay khỏi bàn tay Tiêu Cửu Uyên, đáng tiếc tay Tiêu Cửu Uyên tựa như một cái cái kìm, nàng cố gắng cũng không rút ra được.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, giận dữ trừng mắt Tiêu Cửu Uyên, lạnh lùng phẫn nộ quát: “Tiêu Cửu Uyên, buông tay.”
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Trên đại điện phía sau, sắc mặt hoàng đế có chút khó coi.Lão ta đường đường là hoàng đế ngồi ở đây, tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng rồi đi. Một lời cũng không nói, cứ như vậy đưa người đi, thật là khiến người ta hận đến nghiến răng.Hoàng đế nhìn phía thái hậu ở một bên: “Mẫu hậu, người xem Cửu Uyên sao lại như vậy.”Thái hậu khó khăn lắm mới đưa ánh mắt trở về, bà ta hoàn toàn bị kinh động rồi.Đó là nhi tử của bà ta sao? Từ khi nào,nhi tử của bà ta lại có thể thản nhiên tự đắc đến gần nữ nhân, không chỉ như thế còn có thể mặt không đổi sắc kéo bàn tay nhỏ của người ta rồi.Chẳng lẽ là do bà ta rời kinh đã quá lâu?Thái hậu đang kinh hãi suy nghĩ, nghe thấy tiếng hoàng đế gọi, quay đầu nhìn sang.“Người làm sao vậy?”Thái hậu giật mình, hoàn toàn không nghe thấy lời hoàng đế nói.Trên mặt hoàng đế tràn đầy vẻ không vui, cùng là nhi tử của thái hậu, nhưng sự đối xử khác biệt này có phải quá lớn hay không, hay lão ta là đứa con mẫu hậu bồng bế, Tiêu Cửu Uyên mới là mẫu hậu sinh ra.Hoàng đế nghĩ như thế, trong lòng nói không khỏi căm tức.Sau khi thái hậu nhìn hoàng đế liếc mắt một cái, nghĩ tới chuyện Tiêu Cửu Uyên bị trúng độc, không khỏi lo lắng: “Độc của Cửu Uyên không biết thế nào? Linh nghi quận chúa có thể hiểu rõ không?”Thái hậu lo lắng, nghĩ đến người hạ độc Tiêu Cửu Uyên, trên mặt hiện đầy lửa giận, nhìn hoàng đế, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, tra rõ ràng cho ai gia chuyện này, nếu tra được là ai làm, nhất định không được xử nhẹ, nhất định phải ngũ mã phanh thây người này.”Ánh mắt hoàng đế phức tạp nhìn thái hậu, cuối cùng chỉ đành nhận mệnh gật đầu đồng ý.“Trẫm biết, trẫm sẽ cho người đi tra chuyện này, nếu có tình hình gì, sẽ bẩm báo mẫu hậu trước tiên.”“Được.”Thái hậu gật đầu, bà ta vừa ngẩng đầu nhìn thấy đại điện hạ Tiêu Thiên Dịch đang quỳ, đồng thời nghĩ đến lời Tiêu Cửu Uyên nói lúc trước, thái hậu không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nói Tiêu Thiên Dịch thích Linh Nghi quận chúa, đây chính là…, không được, nhất định phải lập tức chọn Tuyên vương phi, ngoài ra cả thái tử, Hoài vương đều chưa có chính phi, cũng nên lập phi rồi.Thái hậu nghĩ, nhìn hoàng đế và hoàng hậu nói: “Ai gia thấy thái tử, Hoài vương, Tuyên vương đều trưởng thành rồi, nên lập phi rồi, vẫn nên mau chóng lập phi cho bọn chúng đi.”Thái hậu nhắc tới chuyện này, cũng chính là chuyện gần đây hoàng thượng nghĩ đến, cho nên hoàng đế vừa nghe thái hậu nhắc tớilập tức gật đầu đồng ý.“Mẫu hậu nói phải.”Hoàng đế quay đầu nhìn phía Tưởng hoàng hậu, chậm rãi hạ mệnh lệnh nói: “Hoàng hậu lập tức hạ chỉ, ba ngày sau làm cho thê nữ của các vị đại thần vào cung dự tiệc, trẫm muốn thay các hoàng tử chọn phi.”“Vâng, thần thiếp hiểu rồi.”Tưởng hoàng hậu đứng dậy.Điện hạ, thái tử và Hoài vương trái lại rất vui vẻ, nhưng sắc mặt Tuyên vương lại có chút trắng bệch.Thái hậu và hoàng thượng sở dĩ muốn thay bọn họ chọn chính phi, còn không phải bởi vì lúc trước y thay Vân Thiên Vũ cầu xin thánh chỉ từ hôn sao.Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch trong lòng khó chịu không nói nên lời, y muốn thành thân với Vân Thiên Vũ, nhưng trước mắt Vân Thiên Vũ vẫn là vị hôn thê của cửu hoàng thúc.Phụ hoàng làm sao có thể chỉ hôn nàng cho y, chẳng lẽ cuối cùng y phải lấy nữ nhân khác làm chính phi.Giờ khắc này Tiêu Thiên Dịch hoàn toàn đã quên Vân Thiên Tuyết trong phủ của mình.Trong đại điện lại vang lên tiếng nghị luận, nhưng đều nói chuyện yến hội ba ngày sau chọn phi.Ngoài điện, Tiêu Cửu Uyên kéo Vân Thiên Vũ đến chỗ yên tĩnh.Vân Thiên Vũ giãy giụa muốn rút tay khỏi bàn tay Tiêu Cửu Uyên, đáng tiếc tay Tiêu Cửu Uyên tựa như một cái cái kìm, nàng cố gắng cũng không rút ra được.Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, giận dữ trừng mắt Tiêu Cửu Uyên, lạnh lùng phẫn nộ quát: “Tiêu Cửu Uyên, buông tay.”