Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 519: Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ cũng lười chẳng thèm để ý đến ai, đang lúc buồn chán nhìn ngó quanh quất, vừa khéo thấy Tiêu Cửu Uyên phía đối diện đang biếng nhác tùy ý ngả người vào ghế.Trong đôi mắt đen hơn cả trời đêm đầy sao đó đã bớt đi vẻ sắc bén rét lạnh trước kia, thêm vào chút vẻ mơ màng như được phủ một lớp sương mù.Ánh mắt đó khiến diện mạo vốn đã xuất chúng của hắn như minh châu rực rỡ lóa mắt, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm mang theo một sức hấp dẫn cuốn kẻ khác chìm trong mê muội. Giờ khắc này hắn lại đang nhìn Vân Thiên Vũ chăm chú. Không, nói chính xác hơn thì là nhìn môi của Vân Thiên Vũ. Vừa cảm nhận được ánh mắt của hắn, Vân Thiên Vũ bèn lạnh mặt, hung hãn lừ mắt nhìn lại.Khóe miệng Tiêu Cửu Uyên nhếch lên thành một vòng cung đẹp đẽ, khuôn mặt thoắt chốc trở nên tuấn tú vô song.Ngay lúc này, giọng hoàng hậu thong thả vang lên trong Phượng Hoàng đình: "Hôm nay thái tử, Hoài vương và Tuyên vương tuyển phi, quý nữ các nhà có thể lên trên biểu diễn tài nghệ, nếu thái tử, Hoài vương, Tuyên vương vừa mắt tiểu thư nhà nào thì hoàng thượng sẽ hạ chỉ phong người này làm chính phi của hoàng tử." Hoàng hậu vừa dứt lời, thái tử và Hoài vương đều có phần phấn khích.Tuyên vương thì lại không chút hào hứng, chẳng những không hào hứng mà lòng còn thấy rầu rĩ. Bởi Vân Thiên Vũ lẽ ra phải là chính phi của y, nhưng sau cùng lại vì sự ngu xuẩn của y mà lỡ tay đánh mất, quan trọng là giờ đây nàng còn mang danh Ly thân vương phi trên người. Bản thân có muốn ra tay cũng chẳng được.Tuyên vương càng nghĩ càng chán chường, ngẩng đầu đảo mắt nhìn những nữ nhân ngoài Ngọc Phượng đài, nhìn tới nhìn lui cũng thấy chẳng ai vượt qua nổi Vân Thiên Vũ. Nhất là thần thái lạnh lùng linh lợi của nàng, không phải ai cũng bì được. Một điểm quan trọng hơn nữa là Vân Thiên Vũ thích chơi cờ, mà Tuyên vương đã đam mê chơi cờ từ nhỏ, trong thâm tâm y luôn muốn tìm một nữ tử có cùng sở thích làm phi.Còn giờ thì sao, rõ ràng y đã có thể lấy một nữ tử như vậy làm phi, ấy vậy mà sau cùng lại lỡ tay bỏ mất. Tuyên vương thầm thấy hối hận vì những chuyện sai trái ban đầu của mình.Y bỗng dời mắt nhìn Vân Thiên Tuyết ngoài Ngọc Phượng đài. Khoảng thời gian gần đây Vân Thiên Tuyết luôn ở bên Tiêu Thiên Dịch, bây giờ y không quan tâm tới nàng ta nữa, nàng ta lại trở về chỗ ngồi của phủ Vĩnh Ninh hầu. Lúc này nàng ta đang im lặng ngồi cạnh Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi.Vân Thiên Tuyết nhìn ánh mắt u ám căm phẫn đó của Tiêu Thiên Dịch mà lòng đau đớn.Thật lòng thì không phải nàng ta không có tình cảm với Tiêu Thiên Dịch, nàng ta thích y. Từ nhỏ đã thích y, dù sau đó nàng ta có để mắt đến Tiêu Cửu Uyên nhưng tình cảm dành cho y vẫn không đổi. Song Tiêu Thiên Dịch thì sao chứ, không ngờ y lại chẳng mảy may quyến luyến nàng ta.Tiêu Thiên Dịch, sở dĩ chàng không chút quyến luyến ta chẳng phải là vì đã ưng ý Vân Thiên Vũ đó sao?Khuôn mặt thanh tú của Vân Thiên Tuyết méo mó vặn vẹo, ánh mắt thâm độc nhìn sang Vân Thiên Vũ cách đó không xa. Khóe miệng Vân Thiên Tuyết chậm rãi vẽ thành nét cười.Vân Thiên Vũ, hôm nay sẽ là của ngày chết của ngươi, ta muốn xem xem lần này ngươi còn làm sao để chạy thoát được.Trong Ngọc Phượng đài, chẳng ai chú ý tới khúc nhạc đệm cỏn con đó, mọi người đều vui mừng hớn hở bắt đầu chuẩn bị tài nghệ sở trường của mình. Người của tứ đại gia tộc sẽ khai màn biểu diễn, quận chúa Yến Bắc Vương phủ Yến Thanh Phong bước lên đầu tiên, tài nghệ nàng ta biểu diễn là thư pháp.Trong ngoài Ngọc Phượng đài thoắt cái im phăng phắc, ai ai cũng ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Phong đang biểu diễn thư pháp ở giữa, thầm đoán xem nàng ta sẽ được hoàng đế ban hôn làm phi cho vị hoàng tử nào.Là đích nữ phủ Yến Bắc Vương, Yến Thanh Phong không chỉ có xuất thân tốt lại còn tài mạo song toàn, điều này đã định trước rằng nàng ta phải gả vào hoàng thất, trở thành con dâu hoàng gia.
Vân Thiên Vũ cũng lười chẳng thèm để ý đến ai, đang lúc buồn chán nhìn ngó quanh quất, vừa khéo thấy Tiêu Cửu Uyên phía đối diện đang biếng nhác tùy ý ngả người vào ghế.
Trong đôi mắt đen hơn cả trời đêm đầy sao đó đã bớt đi vẻ sắc bén rét lạnh trước kia, thêm vào chút vẻ mơ màng như được phủ một lớp sương mù.
Ánh mắt đó khiến diện mạo vốn đã xuất chúng của hắn như minh châu rực rỡ lóa mắt, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm mang theo một sức hấp dẫn cuốn kẻ khác chìm trong mê muội. Giờ khắc này hắn lại đang nhìn Vân Thiên Vũ chăm chú. Không, nói chính xác hơn thì là nhìn môi của Vân Thiên Vũ.
Vừa cảm nhận được ánh mắt của hắn, Vân Thiên Vũ bèn lạnh mặt, hung hãn lừ mắt nhìn lại.
Khóe miệng Tiêu Cửu Uyên nhếch lên thành một vòng cung đẹp đẽ, khuôn mặt thoắt chốc trở nên tuấn tú vô song.
Ngay lúc này, giọng hoàng hậu thong thả vang lên trong Phượng Hoàng đình: "Hôm nay thái tử, Hoài vương và Tuyên vương tuyển phi, quý nữ các nhà có thể lên trên biểu diễn tài nghệ, nếu thái tử, Hoài vương, Tuyên vương vừa mắt tiểu thư nhà nào thì hoàng thượng sẽ hạ chỉ phong người này làm chính phi của hoàng tử."
Hoàng hậu vừa dứt lời, thái tử và Hoài vương đều có phần phấn khích.
Tuyên vương thì lại không chút hào hứng, chẳng những không hào hứng mà lòng còn thấy rầu rĩ. Bởi Vân Thiên Vũ lẽ ra phải là chính phi của y, nhưng sau cùng lại vì sự ngu xuẩn của y mà lỡ tay đánh mất, quan trọng là giờ đây nàng còn mang danh Ly thân vương phi trên người. Bản thân có muốn ra tay cũng chẳng được.
Tuyên vương càng nghĩ càng chán chường, ngẩng đầu đảo mắt nhìn những nữ nhân ngoài Ngọc Phượng đài, nhìn tới nhìn lui cũng thấy chẳng ai vượt qua nổi Vân Thiên Vũ. Nhất là thần thái lạnh lùng linh lợi của nàng, không phải ai cũng bì được.
Một điểm quan trọng hơn nữa là Vân Thiên Vũ thích chơi cờ, mà Tuyên vương đã đam mê chơi cờ từ nhỏ, trong thâm tâm y luôn muốn tìm một nữ tử có cùng sở thích làm phi.
Còn giờ thì sao, rõ ràng y đã có thể lấy một nữ tử như vậy làm phi, ấy vậy mà sau cùng lại lỡ tay bỏ mất. Tuyên vương thầm thấy hối hận vì những chuyện sai trái ban đầu của mình.
Y bỗng dời mắt nhìn Vân Thiên Tuyết ngoài Ngọc Phượng đài.
Khoảng thời gian gần đây Vân Thiên Tuyết luôn ở bên Tiêu Thiên Dịch, bây giờ y không quan tâm tới nàng ta nữa, nàng ta lại trở về chỗ ngồi của phủ Vĩnh Ninh hầu. Lúc này nàng ta đang im lặng ngồi cạnh Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi.
Vân Thiên Tuyết nhìn ánh mắt u ám căm phẫn đó của Tiêu Thiên Dịch mà lòng đau đớn.
Thật lòng thì không phải nàng ta không có tình cảm với Tiêu Thiên Dịch, nàng ta thích y. Từ nhỏ đã thích y, dù sau đó nàng ta có để mắt đến Tiêu Cửu Uyên nhưng tình cảm dành cho y vẫn không đổi.
Song Tiêu Thiên Dịch thì sao chứ, không ngờ y lại chẳng mảy may quyến luyến nàng ta.
Tiêu Thiên Dịch, sở dĩ chàng không chút quyến luyến ta chẳng phải là vì đã ưng ý Vân Thiên Vũ đó sao?
Khuôn mặt thanh tú của Vân Thiên Tuyết méo mó vặn vẹo, ánh mắt thâm độc nhìn sang Vân Thiên Vũ cách đó không xa.
Khóe miệng Vân Thiên Tuyết chậm rãi vẽ thành nét cười.
Vân Thiên Vũ, hôm nay sẽ là của ngày chết của ngươi, ta muốn xem xem lần này ngươi còn làm sao để chạy thoát được.
Trong Ngọc Phượng đài, chẳng ai chú ý tới khúc nhạc đệm cỏn con đó, mọi người đều vui mừng hớn hở bắt đầu chuẩn bị tài nghệ sở trường của mình.
Người của tứ đại gia tộc sẽ khai màn biểu diễn, quận chúa Yến Bắc Vương phủ Yến Thanh Phong bước lên đầu tiên, tài nghệ nàng ta biểu diễn là thư pháp.
Trong ngoài Ngọc Phượng đài thoắt cái im phăng phắc, ai ai cũng ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Phong đang biểu diễn thư pháp ở giữa, thầm đoán xem nàng ta sẽ được hoàng đế ban hôn làm phi cho vị hoàng tử nào.
Là đích nữ phủ Yến Bắc Vương, Yến Thanh Phong không chỉ có xuất thân tốt lại còn tài mạo song toàn, điều này đã định trước rằng nàng ta phải gả vào hoàng thất, trở thành con dâu hoàng gia.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ cũng lười chẳng thèm để ý đến ai, đang lúc buồn chán nhìn ngó quanh quất, vừa khéo thấy Tiêu Cửu Uyên phía đối diện đang biếng nhác tùy ý ngả người vào ghế.Trong đôi mắt đen hơn cả trời đêm đầy sao đó đã bớt đi vẻ sắc bén rét lạnh trước kia, thêm vào chút vẻ mơ màng như được phủ một lớp sương mù.Ánh mắt đó khiến diện mạo vốn đã xuất chúng của hắn như minh châu rực rỡ lóa mắt, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm mang theo một sức hấp dẫn cuốn kẻ khác chìm trong mê muội. Giờ khắc này hắn lại đang nhìn Vân Thiên Vũ chăm chú. Không, nói chính xác hơn thì là nhìn môi của Vân Thiên Vũ. Vừa cảm nhận được ánh mắt của hắn, Vân Thiên Vũ bèn lạnh mặt, hung hãn lừ mắt nhìn lại.Khóe miệng Tiêu Cửu Uyên nhếch lên thành một vòng cung đẹp đẽ, khuôn mặt thoắt chốc trở nên tuấn tú vô song.Ngay lúc này, giọng hoàng hậu thong thả vang lên trong Phượng Hoàng đình: "Hôm nay thái tử, Hoài vương và Tuyên vương tuyển phi, quý nữ các nhà có thể lên trên biểu diễn tài nghệ, nếu thái tử, Hoài vương, Tuyên vương vừa mắt tiểu thư nhà nào thì hoàng thượng sẽ hạ chỉ phong người này làm chính phi của hoàng tử." Hoàng hậu vừa dứt lời, thái tử và Hoài vương đều có phần phấn khích.Tuyên vương thì lại không chút hào hứng, chẳng những không hào hứng mà lòng còn thấy rầu rĩ. Bởi Vân Thiên Vũ lẽ ra phải là chính phi của y, nhưng sau cùng lại vì sự ngu xuẩn của y mà lỡ tay đánh mất, quan trọng là giờ đây nàng còn mang danh Ly thân vương phi trên người. Bản thân có muốn ra tay cũng chẳng được.Tuyên vương càng nghĩ càng chán chường, ngẩng đầu đảo mắt nhìn những nữ nhân ngoài Ngọc Phượng đài, nhìn tới nhìn lui cũng thấy chẳng ai vượt qua nổi Vân Thiên Vũ. Nhất là thần thái lạnh lùng linh lợi của nàng, không phải ai cũng bì được. Một điểm quan trọng hơn nữa là Vân Thiên Vũ thích chơi cờ, mà Tuyên vương đã đam mê chơi cờ từ nhỏ, trong thâm tâm y luôn muốn tìm một nữ tử có cùng sở thích làm phi.Còn giờ thì sao, rõ ràng y đã có thể lấy một nữ tử như vậy làm phi, ấy vậy mà sau cùng lại lỡ tay bỏ mất. Tuyên vương thầm thấy hối hận vì những chuyện sai trái ban đầu của mình.Y bỗng dời mắt nhìn Vân Thiên Tuyết ngoài Ngọc Phượng đài. Khoảng thời gian gần đây Vân Thiên Tuyết luôn ở bên Tiêu Thiên Dịch, bây giờ y không quan tâm tới nàng ta nữa, nàng ta lại trở về chỗ ngồi của phủ Vĩnh Ninh hầu. Lúc này nàng ta đang im lặng ngồi cạnh Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi.Vân Thiên Tuyết nhìn ánh mắt u ám căm phẫn đó của Tiêu Thiên Dịch mà lòng đau đớn.Thật lòng thì không phải nàng ta không có tình cảm với Tiêu Thiên Dịch, nàng ta thích y. Từ nhỏ đã thích y, dù sau đó nàng ta có để mắt đến Tiêu Cửu Uyên nhưng tình cảm dành cho y vẫn không đổi. Song Tiêu Thiên Dịch thì sao chứ, không ngờ y lại chẳng mảy may quyến luyến nàng ta.Tiêu Thiên Dịch, sở dĩ chàng không chút quyến luyến ta chẳng phải là vì đã ưng ý Vân Thiên Vũ đó sao?Khuôn mặt thanh tú của Vân Thiên Tuyết méo mó vặn vẹo, ánh mắt thâm độc nhìn sang Vân Thiên Vũ cách đó không xa. Khóe miệng Vân Thiên Tuyết chậm rãi vẽ thành nét cười.Vân Thiên Vũ, hôm nay sẽ là của ngày chết của ngươi, ta muốn xem xem lần này ngươi còn làm sao để chạy thoát được.Trong Ngọc Phượng đài, chẳng ai chú ý tới khúc nhạc đệm cỏn con đó, mọi người đều vui mừng hớn hở bắt đầu chuẩn bị tài nghệ sở trường của mình. Người của tứ đại gia tộc sẽ khai màn biểu diễn, quận chúa Yến Bắc Vương phủ Yến Thanh Phong bước lên đầu tiên, tài nghệ nàng ta biểu diễn là thư pháp.Trong ngoài Ngọc Phượng đài thoắt cái im phăng phắc, ai ai cũng ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Phong đang biểu diễn thư pháp ở giữa, thầm đoán xem nàng ta sẽ được hoàng đế ban hôn làm phi cho vị hoàng tử nào.Là đích nữ phủ Yến Bắc Vương, Yến Thanh Phong không chỉ có xuất thân tốt lại còn tài mạo song toàn, điều này đã định trước rằng nàng ta phải gả vào hoàng thất, trở thành con dâu hoàng gia.