Tôi đạp lên một phiến lá thu, bước vào quán cà phê. Đang định đi tới chỗ ngồi dựa vào ven tường, bỗng nghe thấy có người nói. “Xin lỗi, anh có thể nhấc chân lên được không?” Tôi ngừng bước, nhìn theo hướng giọng nói, thấy một cô gái ngồi sát cửa sổ. Cô gái ấy ngồi thẳng, ánh mắt hướng về phía tôi, ánh nắng quá trưa chiếu xuống khiến bên mặt trái của cô nhuộm một màu trắng nhàn nhạt. “Cô đang nói chuyện với tôi à?” Tôi dùng ngón tay chỉ vào mũi mình. “Đúng vậy.” Cô ấy nói. “Phiền anh rồi.” “Chân nào đây?” “Chân trái.” Tuy tôi hơi bối rối nhưng vẫn nhấc chân trái lên. “Không phải thế, tôi muốn xem đế giày.” Cô ấy lại nói. Tôi xoay chân ra, chĩa đế giày về phía cô ấy, thân thể vì vậy mà lúc la lúc lắc, phải cố lắm mới giữ được thăng bằng. Cô gái chăm chú nhìn đế giày tôi, miệng khẽ cắn bút, chìm vào trầm tư. Tôi cúi đầu ngắm nghía, phát hiện một phiến lá rụng dính trên đế giày. “Được rồi.” Cô gái tặng tôi một nụ cười hiền hòa. “Cám ơn anh.” Tôi nhấc chiếc lá rụng ra, thả chân trái xuống…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...