Bốn rưỡi chiều, cơn bão Changmi đang hoành hành ở miền Tây Nam Đài Loan, tiếng gió mưa làm tôi giật mình tỉnh giấc.
Có lẽ tại ngủ trưa lâu quá, đầu óc tôi hơi u mê, toàn thân uể oải.
Phòng ngủ hơi tối, tôi gượng lấy lại tinh thần nhảy xuống giường, hướng ánh mắt ra ban công.
Tối hôm qua Văn Hiền lái xe đưa tôi và Tiểu Kiệt từ Đài Bắc đi suốt đêm về nhà anh ấy ở Nam Bộ chịu tang.
Bà của Văn Hiền đã mất hồi cuối tuần, sáng sớm hôm nay sẽ cử hành tang lễ ở nhà lễ tang.
"Hi, em là Noãn Noãn, còn anh?"
Lần đầu gặp Noãn Noãn là ở Trại hè sinh viên hai bờ eo biển Đài Loan.
Tên đầy đủ của trại hè này ra sao tôi cũng quên rồi, chỉ nhớ mấy từ trọng điểm như "tìm về cội nguồn văn hóa" gì đó.
Tôi đạp
lên một phiến lá thu, bước vào quán cà phê.
Đang định đi tới chỗ ngồi dựa vào ven tường, bỗng nghe thấy có người nói.
“Xin lỗi, anh có thể nhấc chân lên được không?”
Tôi ngừng bước, nhìn theo hướng giọng nói, thấy một cô gái ngồi sát cửa sổ.
Tôi quen cô ấy trên mạng. Không còn nhớ rõ bắt đầu làm quen thế nào. Hình như là do bài thơ của tôi trên một cái forum nào đó.
Nếu có nhiều tiền, tôi sẽ tậu nhà lầu.
Tôi có tiền chăng? Không hề có!
Bởi vậy tôi vẫn bơ vơ không cửa nhà chi