Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 629: Màn kịch hay

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Chạng vạng, trong phủ An thân vương vô cùng vui vẻ, trong sảnh, Tiểu Linh Đang đang bẩm báo Vân Thiên Vũ, Tiểu Báo Tử  những tin tức nghe ngóng được ở trên phố: “Nghe nói đêm qua, Đông Ly quốc đã xảy ra một trân chiến đấu linh lực cường giả ác liệt khiến mấy con đường và các tòa nhà cửa hàng bị đảo lộn, chết rất nhiều người.“Hôm nay dân chúng bao vây phủ thái tử, không ít người ném đó bẩn, trứng thối, giầy rách, cái gì có thể đều có, nhưng nghe nói trong phủ thái tử không hề có động tĩnh gì. Mặc kệ mọi người làm loạn thế nào cũng không hề có động tĩnh gì cả.”“Lúc lâm triều, có chiều thần bẩm tấu, xin hoàng thượng đuổi thái tử đến canh hoàng lăng, nhưng lại bị người của Tưởng gia ngăn cản, Tưởng gia nói lý do là thái tử tạm thời đang bị điên, cho dù có muốn để thái tử canh hoàng lăng thì cũng phải chữa khỏi bệnh trước đã.” Tiểu Linh Đang đang nói lanh lảnh ở trong sảnh.Vân Thiên Vũ hơi nhướn mày, đối với chuyện của thái tử, nàng không thèm quan tâm.Nàng nghĩ chính là lúc trước linh lực cường giả mà nàng và thái tử phái đi chiến đấu kịch liệt, dẫn đến tòa nhà và cửa hàng bị đảo lộn. Việc này là nàng đã hại những người dân vô tội. Những người dân vô tôi và thương nhân đều là người thường, họ tích cóp được chút ít của nả không phải dễ dàng gì.Cho nên Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia: “Diệp Gia, đêm nay, tỷ và Tiểu Linh Đang mang một ít tiền âm thầm bồi thường cho họ nhé.”Diệp Gia và Tiểu Linh Đang lập tức gật đầu: “Được.” Hai người vừa mới nói xong, đột nhiên nghe thấy bên ngoài viện có tiếng ồn ào, hình như là tiếng tróc nã thích khách gì đó.Vân Thiên Vũ biến sắc, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”“Không biết.” Họ cùng nhau ra ngoài. Nhưng họ chỉ chạy trong phòng còn chưa kịp lao ra ngoài.Một quả cầu lửa đã nhanh chóng bắn tới, sau đó đã giơ tay bắt lấy Vân Thiên Vũ rồi đi.Vân Thiên Vũ vô cùng sửng sốt, đưa tay vung tới. Nhưng người kéo nàng mở miệng: “Đừng đánh, là ta.”Giọng nói vô cùng trầm ấm và êm tai.Vân Thiên Vũ vừa nghe đã biết người đến là Tiêu Cửu Uyên, hơn nữa mùi hương đặc trưng trên người hắn quẩn quanh nơi chóp mũi nàng. Vân Thiên Vũ chắc chắn người kéo mình là Tiêu Cửu Uyên.Vân Thiên Vũ không khỏi cạn lời: “Người bị trúng gió sao, bỗng dưng lại xuất hiện kéo ta đi, ta còn tưởng là người xấu.”Vân Thiên Vũ nói xong nhanh chóng quay đầu nhìn sân ở phía sau: “Ta không sao, các người đừng lo.” Diệp Gia và Tiểu Linh Đang nghe thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.Hai người cũng đoán người đó là Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ đi.Nhưng Tiểu Linh Đang nhanh chóng nổi giận. Tiêu Cửu Uyên cứ đưa Vân tỷ tỷ đi trong cảnh tối như bưng vậy, hắn định làm gì?Không được, không được, để tránh Vân tỷ tỷ lột vào móng vuốt của lang sói, nàng vẫn nên đi tìm ca ca.Tiểu Linh Đang nhanh chóng đi ra ngoài. Bên này Tiểu Linh Đang vội vàng tìm ca ca của mình, bên kia Vân Thiên Vũ nheo mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên bên cạnh, tức giận nói: “Thích khách vừa nãy trong phủ An thân vương không phải người làm đó chứ.”Nàng nghi ngờ sâu sắc người này sẽ làm, bởi vì muốn điều Phượng Vô Nhai đi.Tuy cả ngày hôm nay Phượng Vô Nhai không hề xuất nhiện, nhưng Vân Thiên Vũ biết y vẫn đang ở trong phủ An thân vương, cho nên Tiêu Cửu Uyên mới phòng ngừa Phượng Vô Nhai ngăn cản hắn tìm nàng mới tạo ra màn kịch có thích khách. Chính là kế điệu hổ ly sơn.Tiêu Cửu Uyên khẽ nở nụ cười, gương mặt hoa mỹ, mặt mũi phóng khoáng, đến cả giọng nói cũng vô cùng vui sướng: “Người hiểu ta Vũ Mao.”Vân Thiên Vũ nghe hắn nói từ chữ một không nhịn được nói: “Có phải người quá nhàn rỗi không, đêm hôm khuya khắt không có việc gì lại bày trò thích khách?” Đột nhiên Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ ở bên cạnh, ánh mắt đen tối, lóe ra một tia sáng, hắn cười vui vẻ: “Bổn vương tới tìm ngươi là muốn cho người đi xem màn kịch hay.”Vừa nghe thấy có kịch hay, Vân Thiên Vũ hứng thú hơn nhiều.”“Kịch gì vậy?” “Kịch giết cha đoạt vị.”

Chạng vạng, trong phủ An thân vương vô cùng vui vẻ, trong sảnh, Tiểu Linh Đang đang bẩm báo Vân Thiên Vũ, Tiểu Báo Tử  những tin tức nghe ngóng được ở trên phố: “Nghe nói đêm qua, Đông Ly quốc đã xảy ra một trân chiến đấu linh lực cường giả ác liệt khiến mấy con đường và các tòa nhà cửa hàng bị đảo lộn, chết rất nhiều người.

“Hôm nay dân chúng bao vây phủ thái tử, không ít người ném đó bẩn, trứng thối, giầy rách, cái gì có thể đều có, nhưng nghe nói trong phủ thái tử không hề có động tĩnh gì. Mặc kệ mọi người làm loạn thế nào cũng không hề có động tĩnh gì cả.”

“Lúc lâm triều, có chiều thần bẩm tấu, xin hoàng thượng đuổi thái tử đến canh hoàng lăng, nhưng lại bị người của Tưởng gia ngăn cản, Tưởng gia nói lý do là thái tử tạm thời đang bị điên, cho dù có muốn để thái tử canh hoàng lăng thì cũng phải chữa khỏi bệnh trước đã.” 

Tiểu Linh Đang đang nói lanh lảnh ở trong sảnh.

Vân Thiên Vũ hơi nhướn mày, đối với chuyện của thái tử, nàng không thèm quan tâm.

Nàng nghĩ chính là lúc trước linh lực cường giả mà nàng và thái tử phái đi chiến đấu kịch liệt, dẫn đến tòa nhà và cửa hàng bị đảo lộn. 

Việc này là nàng đã hại những người dân vô tội. Những người dân vô tôi và thương nhân đều là người thường, họ tích cóp được chút ít của nả không phải dễ dàng gì.

Cho nên Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia: “Diệp Gia, đêm nay, tỷ và Tiểu Linh Đang mang một ít tiền âm thầm bồi thường cho họ nhé.”

Diệp Gia và Tiểu Linh Đang lập tức gật đầu: “Được.” 

Hai người vừa mới nói xong, đột nhiên nghe thấy bên ngoài viện có tiếng ồn ào, hình như là tiếng tróc nã thích khách gì đó.

Vân Thiên Vũ biến sắc, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

“Không biết.” 

Họ cùng nhau ra ngoài. Nhưng họ chỉ chạy trong phòng còn chưa kịp lao ra ngoài.

Một quả cầu lửa đã nhanh chóng bắn tới, sau đó đã giơ tay bắt lấy Vân Thiên Vũ rồi đi.

Vân Thiên Vũ vô cùng sửng sốt, đưa tay vung tới. 

Nhưng người kéo nàng mở miệng: “Đừng đánh, là ta.”

Giọng nói vô cùng trầm ấm và êm tai.

Vân Thiên Vũ vừa nghe đã biết người đến là Tiêu Cửu Uyên, hơn nữa mùi hương đặc trưng trên người hắn quẩn quanh nơi chóp mũi nàng. 

Vân Thiên Vũ chắc chắn người kéo mình là Tiêu Cửu Uyên.

Vân Thiên Vũ không khỏi cạn lời: “Người bị trúng gió sao, bỗng dưng lại xuất hiện kéo ta đi, ta còn tưởng là người xấu.”

Vân Thiên Vũ nói xong nhanh chóng quay đầu nhìn sân ở phía sau: “Ta không sao, các người đừng lo.” 

Diệp Gia và Tiểu Linh Đang nghe thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người cũng đoán người đó là Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ đi.

Nhưng Tiểu Linh Đang nhanh chóng nổi giận. 

Tiêu Cửu Uyên cứ đưa Vân tỷ tỷ đi trong cảnh tối như bưng vậy, hắn định làm gì?

Không được, không được, để tránh Vân tỷ tỷ lột vào móng vuốt của lang sói, nàng vẫn nên đi tìm ca ca.

Tiểu Linh Đang nhanh chóng đi ra ngoài. 

Bên này Tiểu Linh Đang vội vàng tìm ca ca của mình, bên kia Vân Thiên Vũ nheo mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên bên cạnh, tức giận nói: “Thích khách vừa nãy trong phủ An thân vương không phải người làm đó chứ.”

Nàng nghi ngờ sâu sắc người này sẽ làm, bởi vì muốn điều Phượng Vô Nhai đi.

Tuy cả ngày hôm nay Phượng Vô Nhai không hề xuất nhiện, nhưng Vân Thiên Vũ biết y vẫn đang ở trong phủ An thân vương, cho nên Tiêu Cửu Uyên mới phòng ngừa Phượng Vô Nhai ngăn cản hắn tìm nàng mới tạo ra màn kịch có thích khách. 

Chính là kế điệu hổ ly sơn.

Tiêu Cửu Uyên khẽ nở nụ cười, gương mặt hoa mỹ, mặt mũi phóng khoáng, đến cả giọng nói cũng vô cùng vui sướng: “Người hiểu ta Vũ Mao.”

Vân Thiên Vũ nghe hắn nói từ chữ một không nhịn được nói: “Có phải người quá nhàn rỗi không, đêm hôm khuya khắt không có việc gì lại bày trò thích khách?” 

Đột nhiên Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ ở bên cạnh, ánh mắt đen tối, lóe ra một tia sáng, hắn cười vui vẻ: “Bổn vương tới tìm ngươi là muốn cho người đi xem màn kịch hay.”

Vừa nghe thấy có kịch hay, Vân Thiên Vũ hứng thú hơn nhiều.”

“Kịch gì vậy?” 

“Kịch giết cha đoạt vị.”

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Chạng vạng, trong phủ An thân vương vô cùng vui vẻ, trong sảnh, Tiểu Linh Đang đang bẩm báo Vân Thiên Vũ, Tiểu Báo Tử  những tin tức nghe ngóng được ở trên phố: “Nghe nói đêm qua, Đông Ly quốc đã xảy ra một trân chiến đấu linh lực cường giả ác liệt khiến mấy con đường và các tòa nhà cửa hàng bị đảo lộn, chết rất nhiều người.“Hôm nay dân chúng bao vây phủ thái tử, không ít người ném đó bẩn, trứng thối, giầy rách, cái gì có thể đều có, nhưng nghe nói trong phủ thái tử không hề có động tĩnh gì. Mặc kệ mọi người làm loạn thế nào cũng không hề có động tĩnh gì cả.”“Lúc lâm triều, có chiều thần bẩm tấu, xin hoàng thượng đuổi thái tử đến canh hoàng lăng, nhưng lại bị người của Tưởng gia ngăn cản, Tưởng gia nói lý do là thái tử tạm thời đang bị điên, cho dù có muốn để thái tử canh hoàng lăng thì cũng phải chữa khỏi bệnh trước đã.” Tiểu Linh Đang đang nói lanh lảnh ở trong sảnh.Vân Thiên Vũ hơi nhướn mày, đối với chuyện của thái tử, nàng không thèm quan tâm.Nàng nghĩ chính là lúc trước linh lực cường giả mà nàng và thái tử phái đi chiến đấu kịch liệt, dẫn đến tòa nhà và cửa hàng bị đảo lộn. Việc này là nàng đã hại những người dân vô tội. Những người dân vô tôi và thương nhân đều là người thường, họ tích cóp được chút ít của nả không phải dễ dàng gì.Cho nên Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia: “Diệp Gia, đêm nay, tỷ và Tiểu Linh Đang mang một ít tiền âm thầm bồi thường cho họ nhé.”Diệp Gia và Tiểu Linh Đang lập tức gật đầu: “Được.” Hai người vừa mới nói xong, đột nhiên nghe thấy bên ngoài viện có tiếng ồn ào, hình như là tiếng tróc nã thích khách gì đó.Vân Thiên Vũ biến sắc, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”“Không biết.” Họ cùng nhau ra ngoài. Nhưng họ chỉ chạy trong phòng còn chưa kịp lao ra ngoài.Một quả cầu lửa đã nhanh chóng bắn tới, sau đó đã giơ tay bắt lấy Vân Thiên Vũ rồi đi.Vân Thiên Vũ vô cùng sửng sốt, đưa tay vung tới. Nhưng người kéo nàng mở miệng: “Đừng đánh, là ta.”Giọng nói vô cùng trầm ấm và êm tai.Vân Thiên Vũ vừa nghe đã biết người đến là Tiêu Cửu Uyên, hơn nữa mùi hương đặc trưng trên người hắn quẩn quanh nơi chóp mũi nàng. Vân Thiên Vũ chắc chắn người kéo mình là Tiêu Cửu Uyên.Vân Thiên Vũ không khỏi cạn lời: “Người bị trúng gió sao, bỗng dưng lại xuất hiện kéo ta đi, ta còn tưởng là người xấu.”Vân Thiên Vũ nói xong nhanh chóng quay đầu nhìn sân ở phía sau: “Ta không sao, các người đừng lo.” Diệp Gia và Tiểu Linh Đang nghe thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.Hai người cũng đoán người đó là Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ đi.Nhưng Tiểu Linh Đang nhanh chóng nổi giận. Tiêu Cửu Uyên cứ đưa Vân tỷ tỷ đi trong cảnh tối như bưng vậy, hắn định làm gì?Không được, không được, để tránh Vân tỷ tỷ lột vào móng vuốt của lang sói, nàng vẫn nên đi tìm ca ca.Tiểu Linh Đang nhanh chóng đi ra ngoài. Bên này Tiểu Linh Đang vội vàng tìm ca ca của mình, bên kia Vân Thiên Vũ nheo mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên bên cạnh, tức giận nói: “Thích khách vừa nãy trong phủ An thân vương không phải người làm đó chứ.”Nàng nghi ngờ sâu sắc người này sẽ làm, bởi vì muốn điều Phượng Vô Nhai đi.Tuy cả ngày hôm nay Phượng Vô Nhai không hề xuất nhiện, nhưng Vân Thiên Vũ biết y vẫn đang ở trong phủ An thân vương, cho nên Tiêu Cửu Uyên mới phòng ngừa Phượng Vô Nhai ngăn cản hắn tìm nàng mới tạo ra màn kịch có thích khách. Chính là kế điệu hổ ly sơn.Tiêu Cửu Uyên khẽ nở nụ cười, gương mặt hoa mỹ, mặt mũi phóng khoáng, đến cả giọng nói cũng vô cùng vui sướng: “Người hiểu ta Vũ Mao.”Vân Thiên Vũ nghe hắn nói từ chữ một không nhịn được nói: “Có phải người quá nhàn rỗi không, đêm hôm khuya khắt không có việc gì lại bày trò thích khách?” Đột nhiên Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ ở bên cạnh, ánh mắt đen tối, lóe ra một tia sáng, hắn cười vui vẻ: “Bổn vương tới tìm ngươi là muốn cho người đi xem màn kịch hay.”Vừa nghe thấy có kịch hay, Vân Thiên Vũ hứng thú hơn nhiều.”“Kịch gì vậy?” “Kịch giết cha đoạt vị.”

Chương 629: Màn kịch hay