Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 647: Mỹ nhân rắn rết

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Dù không thấy song Vân Thiên Vũ cũng biết người ra lệnh chắc chắn là phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê. Nữ nhân này chính là trợ thủ đắc lực của tông chủ Lăng Vân tông Diệp Thu Loan, hơn hết còn là đại đồ đệ của bà ta. Nghe đồn vị phong chủ này và tông chủ Lăng Vân tông cùng một giuộc với nhau, bà ta đã học được chân truyền của Diệp Thu Loan. Con người bà ta hành xử hung tàn độc ác, bụng dạ nham hiểm khó lường.Thủ hạ của nhất phong chủ xông tới định bắt giữ Hoa Khấp Tuyết.Người của ngũ phong không làm ngơ mặc kệ nữa mà đứng che chắn cho một nữ tử xinh đẹp phía trong, đại sư tỷ ngũ phong Hoa Khấp Tuyết. "Nhất phong các người thật quá đáng, dám chạy sang ngũ phong chúng ta bắt người.""Phải đấy, lại còn bảo đại sư tỷ chúng ta là nam nhân nữa chứ.""Đại sư tỷ chúng ta đã sống trên ngũ phong bao nhiêu năm trời rồi, chẳng lẽ chúng ta còn không biết tỷ ấy là nam hay nữ sao? Rõ ràng là Mộ phong chủ cố tình kiếm chuyện sinh sự, chúng ta phải bẩm báo với tông chủ." "Đúng đó, chúng ta phải bẩm báo với tông chủ."Sự thật thì người của ngũ phong không đông lắm, thành ra khí thế hò hét thiếu hẳn uy lực. Người bên nhất phong khinh khỉnh không thèm đếm xỉa tới họ.Mộ Lãnh Khê chỉ cười khẩy, ra lệnh cho đệ tử của mình: "Còn không mau bắt hắn lại! Kẻ nào dám ngăn cản, bắt hết lại cho ta, để ta xem xem trong Lăng Vân tông này, ai mới là người định đoạt." Giọng điệu bà ta ngông cuồng hống hách, vừa nghe đã biết là rất được ưu ái, mới đâm ra kênh kiệu ngạo mạn đến thế.Thủ hạ của bà ta ai nấy cũng đều hung hăng càn quấy, chẳng thèm đếm xỉa đến người của ngũ phong, bọn chúng sấn tới chỗ Hoa Khấp Tuyết.Người bên nhất phong bắt đầu xuất thủ đánh người bên ngũ phong, thình lình một tiếng quát lạnh căm vang lên trong sân viện: "Dừng tay." Một chiếc bóng trắng từ đâu trên đỉnh núi nhảy phốc xuống, nháy mắt đã đáp xuống trước mặt mọi người. Người đó vận xiêm y trắng toát, mái tóc dài buông xõa sau lưng, đầu đội tấm sa trắng rủ xuống bồng bềnh như một áng mây.Từ đầu xuống chân nữ nhân này chẳng có lấy một món trang sức, chỉ tuyền một màu trắng, thần thái lại hết sức lạnh lùng xa cách, ánh mắt khi nhìn người khác băng giá không chút hơi ấm.Đệ tử ngũ phong thấy bà ta xuất hiện, nhất tề cung kính thưa: "Tham kiến phong chủ." Phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu quay đầu nhìn các đệ tử đứng bên một lượt, rồi không để ý tới nữa, bà ta ngước nhìn phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê phía đối diện, lạnh lùng nói: "Đại sư tỷ thật sự cho rằng ngũ phong ta dễ ức h**p lắm hay sao mà dám ngang nhiên kéo người tới đây bắt người?"Tướng mạo của Mộ Lãnh Khê và Mộc Thanh Nhiêu hoàn toàn khác nhau.Trong tên của Mộ Lãnh Khê có một chữ “lạnh”, nhưng khuôn mặt lại tươi tắn, thân hình đầy đặn kiều diễm, cười lên càng quyến rũ tựa đóa hoa nở rộ, song ánh mắt bà ta lại hung dữ ác độc. Bà ta chính là kiểu mỹ nhân lòng dạ rắn rết điển hình. Còn phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu tuy trong tên có một chữ “quyến” nhưng lại chẳng hề quyến rũ, trái lại tính cách hết sức bảo thủ, lạnh lùng xa cách. Nhưng có lẽ bà ta là người trong nóng ngoài lạnh, nếu không đệ tử ngũ phong cũng chẳng cung kính bà ta hết mực. Với ngũ phong chủ, họ dành cho một sự kính cẩn, còn với nhất phong chủ thì lại tỏ ra sợ sệt khác hẳn.Vân Thiên Vũ đứng bên quan sát tình hình của nhất phong và ngũ phong.Phía trước, phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê đã quát lên lạnh lùng: "Mộc Thanh Nhiêu, xưa nay ngươi lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây thanh cao, có ai ngờ hóa ra lại là một dâm phụ đi nuôi một thiếu niên lang quân xinh đẹp bên mình, thiếu niên lang quân xinh xắn thanh tú trong thiên hạ này phải là của tông chủ đại nhân, ngay cả quy củ này mà ngươi cũng không hiểu sao?" 

Dù không thấy song Vân Thiên Vũ cũng biết người ra lệnh chắc chắn là phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê. Nữ nhân này chính là trợ thủ đắc lực của tông chủ Lăng Vân tông Diệp Thu Loan, hơn hết còn là đại đồ đệ của bà ta. Nghe đồn vị phong chủ này và tông chủ Lăng Vân tông cùng một giuộc với nhau, bà ta đã học được chân truyền của Diệp Thu Loan. Con người bà ta hành xử hung tàn độc ác, bụng dạ nham hiểm khó lường.

Thủ hạ của nhất phong chủ xông tới định bắt giữ Hoa Khấp Tuyết.

Người của ngũ phong không làm ngơ mặc kệ nữa mà đứng che chắn cho một nữ tử xinh đẹp phía trong, đại sư tỷ ngũ phong Hoa Khấp Tuyết. 

"Nhất phong các người thật quá đáng, dám chạy sang ngũ phong chúng ta bắt người."

"Phải đấy, lại còn bảo đại sư tỷ chúng ta là nam nhân nữa chứ."

"Đại sư tỷ chúng ta đã sống trên ngũ phong bao nhiêu năm trời rồi, chẳng lẽ chúng ta còn không biết tỷ ấy là nam hay nữ sao? Rõ ràng là Mộ phong chủ cố tình kiếm chuyện sinh sự, chúng ta phải bẩm báo với tông chủ." 

"Đúng đó, chúng ta phải bẩm báo với tông chủ."

Sự thật thì người của ngũ phong không đông lắm, thành ra khí thế hò hét thiếu hẳn uy lực. Người bên nhất phong khinh khỉnh không thèm đếm xỉa tới họ.

Mộ Lãnh Khê chỉ cười khẩy, ra lệnh cho đệ tử của mình: "Còn không mau bắt hắn lại! Kẻ nào dám ngăn cản, bắt hết lại cho ta, để ta xem xem trong Lăng Vân tông này, ai mới là người định đoạt." 

Giọng điệu bà ta ngông cuồng hống hách, vừa nghe đã biết là rất được ưu ái, mới đâm ra kênh kiệu ngạo mạn đến thế.

Thủ hạ của bà ta ai nấy cũng đều hung hăng càn quấy, chẳng thèm đếm xỉa đến người của ngũ phong, bọn chúng sấn tới chỗ Hoa Khấp Tuyết.

Người bên nhất phong bắt đầu xuất thủ đánh người bên ngũ phong, thình lình một tiếng quát lạnh căm vang lên trong sân viện: "Dừng tay." 

Một chiếc bóng trắng từ đâu trên đỉnh núi nhảy phốc xuống, nháy mắt đã đáp xuống trước mặt mọi người. Người đó vận xiêm y trắng toát, mái tóc dài buông xõa sau lưng, đầu đội tấm sa trắng rủ xuống bồng bềnh như một áng mây.

Từ đầu xuống chân nữ nhân này chẳng có lấy một món trang sức, chỉ tuyền một màu trắng, thần thái lại hết sức lạnh lùng xa cách, ánh mắt khi nhìn người khác băng giá không chút hơi ấm.

Đệ tử ngũ phong thấy bà ta xuất hiện, nhất tề cung kính thưa: "Tham kiến phong chủ." 

Phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu quay đầu nhìn các đệ tử đứng bên một lượt, rồi không để ý tới nữa, bà ta ngước nhìn phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê phía đối diện, lạnh lùng nói: "Đại sư tỷ thật sự cho rằng ngũ phong ta dễ ức h**p lắm hay sao mà dám ngang nhiên kéo người tới đây bắt người?"

Tướng mạo của Mộ Lãnh Khê và Mộc Thanh Nhiêu hoàn toàn khác nhau.

Trong tên của Mộ Lãnh Khê có một chữ “lạnh”, nhưng khuôn mặt lại tươi tắn, thân hình đầy đặn kiều diễm, cười lên càng quyến rũ tựa đóa hoa nở rộ, song ánh mắt bà ta lại hung dữ ác độc. Bà ta chính là kiểu mỹ nhân lòng dạ rắn rết điển hình. 

Còn phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu tuy trong tên có một chữ “quyến” nhưng lại chẳng hề quyến rũ, trái lại tính cách hết sức bảo thủ, lạnh lùng xa cách. Nhưng có lẽ bà ta là người trong nóng ngoài lạnh, nếu không đệ tử ngũ phong cũng chẳng cung kính bà ta hết mực. Với ngũ phong chủ, họ dành cho một sự kính cẩn, còn với nhất phong chủ thì lại tỏ ra sợ sệt khác hẳn.

Vân Thiên Vũ đứng bên quan sát tình hình của nhất phong và ngũ phong.

Phía trước, phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê đã quát lên lạnh lùng: "Mộc Thanh Nhiêu, xưa nay ngươi lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây thanh cao, có ai ngờ hóa ra lại là một dâm phụ đi nuôi một thiếu niên lang quân xinh đẹp bên mình, thiếu niên lang quân xinh xắn thanh tú trong thiên hạ này phải là của tông chủ đại nhân, ngay cả quy củ này mà ngươi cũng không hiểu sao?" 

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Dù không thấy song Vân Thiên Vũ cũng biết người ra lệnh chắc chắn là phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê. Nữ nhân này chính là trợ thủ đắc lực của tông chủ Lăng Vân tông Diệp Thu Loan, hơn hết còn là đại đồ đệ của bà ta. Nghe đồn vị phong chủ này và tông chủ Lăng Vân tông cùng một giuộc với nhau, bà ta đã học được chân truyền của Diệp Thu Loan. Con người bà ta hành xử hung tàn độc ác, bụng dạ nham hiểm khó lường.Thủ hạ của nhất phong chủ xông tới định bắt giữ Hoa Khấp Tuyết.Người của ngũ phong không làm ngơ mặc kệ nữa mà đứng che chắn cho một nữ tử xinh đẹp phía trong, đại sư tỷ ngũ phong Hoa Khấp Tuyết. "Nhất phong các người thật quá đáng, dám chạy sang ngũ phong chúng ta bắt người.""Phải đấy, lại còn bảo đại sư tỷ chúng ta là nam nhân nữa chứ.""Đại sư tỷ chúng ta đã sống trên ngũ phong bao nhiêu năm trời rồi, chẳng lẽ chúng ta còn không biết tỷ ấy là nam hay nữ sao? Rõ ràng là Mộ phong chủ cố tình kiếm chuyện sinh sự, chúng ta phải bẩm báo với tông chủ." "Đúng đó, chúng ta phải bẩm báo với tông chủ."Sự thật thì người của ngũ phong không đông lắm, thành ra khí thế hò hét thiếu hẳn uy lực. Người bên nhất phong khinh khỉnh không thèm đếm xỉa tới họ.Mộ Lãnh Khê chỉ cười khẩy, ra lệnh cho đệ tử của mình: "Còn không mau bắt hắn lại! Kẻ nào dám ngăn cản, bắt hết lại cho ta, để ta xem xem trong Lăng Vân tông này, ai mới là người định đoạt." Giọng điệu bà ta ngông cuồng hống hách, vừa nghe đã biết là rất được ưu ái, mới đâm ra kênh kiệu ngạo mạn đến thế.Thủ hạ của bà ta ai nấy cũng đều hung hăng càn quấy, chẳng thèm đếm xỉa đến người của ngũ phong, bọn chúng sấn tới chỗ Hoa Khấp Tuyết.Người bên nhất phong bắt đầu xuất thủ đánh người bên ngũ phong, thình lình một tiếng quát lạnh căm vang lên trong sân viện: "Dừng tay." Một chiếc bóng trắng từ đâu trên đỉnh núi nhảy phốc xuống, nháy mắt đã đáp xuống trước mặt mọi người. Người đó vận xiêm y trắng toát, mái tóc dài buông xõa sau lưng, đầu đội tấm sa trắng rủ xuống bồng bềnh như một áng mây.Từ đầu xuống chân nữ nhân này chẳng có lấy một món trang sức, chỉ tuyền một màu trắng, thần thái lại hết sức lạnh lùng xa cách, ánh mắt khi nhìn người khác băng giá không chút hơi ấm.Đệ tử ngũ phong thấy bà ta xuất hiện, nhất tề cung kính thưa: "Tham kiến phong chủ." Phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu quay đầu nhìn các đệ tử đứng bên một lượt, rồi không để ý tới nữa, bà ta ngước nhìn phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê phía đối diện, lạnh lùng nói: "Đại sư tỷ thật sự cho rằng ngũ phong ta dễ ức h**p lắm hay sao mà dám ngang nhiên kéo người tới đây bắt người?"Tướng mạo của Mộ Lãnh Khê và Mộc Thanh Nhiêu hoàn toàn khác nhau.Trong tên của Mộ Lãnh Khê có một chữ “lạnh”, nhưng khuôn mặt lại tươi tắn, thân hình đầy đặn kiều diễm, cười lên càng quyến rũ tựa đóa hoa nở rộ, song ánh mắt bà ta lại hung dữ ác độc. Bà ta chính là kiểu mỹ nhân lòng dạ rắn rết điển hình. Còn phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu tuy trong tên có một chữ “quyến” nhưng lại chẳng hề quyến rũ, trái lại tính cách hết sức bảo thủ, lạnh lùng xa cách. Nhưng có lẽ bà ta là người trong nóng ngoài lạnh, nếu không đệ tử ngũ phong cũng chẳng cung kính bà ta hết mực. Với ngũ phong chủ, họ dành cho một sự kính cẩn, còn với nhất phong chủ thì lại tỏ ra sợ sệt khác hẳn.Vân Thiên Vũ đứng bên quan sát tình hình của nhất phong và ngũ phong.Phía trước, phong chủ nhất phong Mộ Lãnh Khê đã quát lên lạnh lùng: "Mộc Thanh Nhiêu, xưa nay ngươi lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây thanh cao, có ai ngờ hóa ra lại là một dâm phụ đi nuôi một thiếu niên lang quân xinh đẹp bên mình, thiếu niên lang quân xinh xắn thanh tú trong thiên hạ này phải là của tông chủ đại nhân, ngay cả quy củ này mà ngươi cũng không hiểu sao?" 

Chương 647: Mỹ nhân rắn rết