Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 661: Tâm ma
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng với vẻ ghét bỏ.Nàng vì không muốn bị Vân Lôi giết, tự nguyện lấy tính mạng ra đánh cược, đi đổi thân phận Ly thân vương phi với hắn.Nhưng sau này, hắn lại nhục nhã nàng rất nhiều lần. Từ lần từng lần trong quá khứ, để Vân Thiên Vũ trải qua một lần, để nàng cảm nhận được lửa giận trong lòng lúc đó.Đặc biệt là hình ảnh chuyển tới lúc nàng thay Tiêu Cửu Uyên lấy được hoa linh quỳ tám cánh, làm việc nghĩa quên thân ở Thiên Mộc sơn trang.Khi đó lòng nàng rât bất an, nàng là người không phải máy móc. Sao có thể không có một chút cảm xúc nào.Chẳng qua là nàng che dấu rất kỹ tất cả bất an.Bởi vì nàng biết bản thân không có ai để dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng nàng vất vả cố gắng như vậy, kết quả Tiêu Cửu Uyên giao linh quỳ tám cánh do nàng lấy được cho nữ nhân khác giải độc cho hắn.Lúc này, tâm ma trong lòng Vân Thiên Vũ tích tụ từng chút trong ngực.Trong chớp mắt bình tĩnh c*̉a nàng tan rã, tức giận tràn ngập toàn bộ đầu óc nàng, giận đến mức chỉ muốn giết người. Giết Tiêu Cửu Uyên.Đúng, không sai, nam nhân khốn nạn đáng chết ấy.Lại dám can đảm đối xử với nàng như vậy. Nàng muốn giết hắn.Nàng vừa nghĩ vậy, ý muốn này giống như chấp niệm tràn ngập cả người nàng.Khiến nàng chỉ muốn giết người, như chỉ có giết nam nhân này lòng nàng mới có thể thoải mái. Nếu không nàng không nuốt được ngụm tức giận này.Vân Thiên Vũ sốt ruột, đi tới đi lui trong Hắc Ma thápBa linh thú trong cơ thể c*̃ng cảm nhận được nóng nảy trong lòng nàng. Ba linh thú trong lòng cũng có lửa giận, lửa giận này ảnh hưởng tới Vân Thiên Vũ, khiến tức giận trong lòng nàng càng lớn hơn.Cuối c*̀ng nàng không nhịn được kêu to: "Ta muốn giết hắn. Ta muốn giết hắn."Nàng vừa nói xong, đột nhiên bên trong Hắc Ma tháp vang lên một tiếng ma quỷ. "Đúng vậy, không sai, ngươi muốn giết hắn, giết hắn ngươi sẽ lập tức báo được thù.""Tới đây, hiện tại hắn ở ngay trước mặt ngươi, giết hắn đi."Đột nhiên trong tay Vân Thiên Vũ có thêm mỗi lưỡi dao sắc bén, Tiêu Cửu Uyên đang ngủ trên giường đối diện nàng không xa. Lúc này hắn trúng độc, hắn lại nghi ngờ nàng hạ độc hắn.Ý hận trong lòng Vân Thiên Vũ càng đậm.Nàng nắm lưỡi dao sắc bén trong tay, đi thẳng đến trước giường Tiêu Cửu Uyên, tay giơ lưỡi dao lên cao. Tiếc là cuối c*̀ng không cắm xuống được.Nhìn hắn nằm ngủ suy yếu ở đó, sắc mặt trắng bệnh, bỗng nhiên nàng không đành lòng xuống tay.Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ. Một đôi mắt đỏ hồng nóng nảy ở trong chỗ tối, tiếng nói dụ dỗ vang lên: "Giết hắn, giết hắn, ngươi lập tức báo được thù."Vân Thiên Vũ vừa nghe lời này, lập tức lửa giận dâng lên, tay đâm xuống lần nữa.Ngay lúc này, đột nhiên trong đầu nàng có thêm một giọng nói âm trầm như rượu. "Tòa Hắc Ma tháp này có ma tính, cho nên dù thời điểm nào ngươi c*̃ng không được để mất bản tính."Bản tính, bản tính.Không, đây không phải ý c*̉a nàng. Sao nàng lại muốn giết Tiêu Cửu Uyên.Nhưng vì sao tức giận trong lòng nàng lại sâu như vậy, sâu đến mức nàng muốn giết Tiêu Cửu Uyên để hả giận.Vân Thiên Vũ đang nghĩ, đột nhiên lưỡi dao sắc bén trong tay chuyển hướng, nhanh chóng đâm xuống đùi mình. Một cơn đau đớn tràn ra từ đùi.Luồng tức giận trói buộc trên người nàng tản ra.Nàng chỉ cảm thấy cả người tỉnh táo nhưng mà máu chảy trên đùi khiến nàng biết rõ là suýt nữa mình đã bị ma tháp này mê hoặc. c*̃ng may cuối c*̀ng nàng tự làm mình bị thương để giữ được tỉnh táo.
Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng với vẻ ghét bỏ.
Nàng vì không muốn bị Vân Lôi giết, tự nguyện lấy tính mạng ra đánh cược, đi đổi thân phận Ly thân vương phi với hắn.
Nhưng sau này, hắn lại nhục nhã nàng rất nhiều lần.
Từ lần từng lần trong quá khứ, để Vân Thiên Vũ trải qua một lần, để nàng cảm nhận được lửa giận trong lòng lúc đó.
Đặc biệt là hình ảnh chuyển tới lúc nàng thay Tiêu Cửu Uyên lấy được hoa linh quỳ tám cánh, làm việc nghĩa quên thân ở Thiên Mộc sơn trang.
Khi đó lòng nàng rât bất an, nàng là người không phải máy móc.
Sao có thể không có một chút cảm xúc nào.
Chẳng qua là nàng che dấu rất kỹ tất cả bất an.
Bởi vì nàng biết bản thân không có ai để dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng nàng vất vả cố gắng như vậy, kết quả Tiêu Cửu Uyên giao linh quỳ tám cánh do nàng lấy được cho nữ nhân khác giải độc cho hắn.
Lúc này, tâm ma trong lòng Vân Thiên Vũ tích tụ từng chút trong ngực.
Trong chớp mắt bình tĩnh c*̉a nàng tan rã, tức giận tràn ngập toàn bộ đầu óc nàng, giận đến mức chỉ muốn giết người.
Giết Tiêu Cửu Uyên.
Đúng, không sai, nam nhân khốn nạn đáng chết ấy.
Lại dám can đảm đối xử với nàng như vậy.
Nàng muốn giết hắn.
Nàng vừa nghĩ vậy, ý muốn này giống như chấp niệm tràn ngập cả người nàng.
Khiến nàng chỉ muốn giết người, như chỉ có giết nam nhân này lòng nàng mới có thể thoải mái.
Nếu không nàng không nuốt được ngụm tức giận này.
Vân Thiên Vũ sốt ruột, đi tới đi lui trong Hắc Ma tháp
Ba linh thú trong cơ thể c*̃ng cảm nhận được nóng nảy trong lòng nàng.
Ba linh thú trong lòng cũng có lửa giận, lửa giận này ảnh hưởng tới Vân Thiên Vũ, khiến tức giận trong lòng nàng càng lớn hơn.
Cuối c*̀ng nàng không nhịn được kêu to: "Ta muốn giết hắn. Ta muốn giết hắn."
Nàng vừa nói xong, đột nhiên bên trong Hắc Ma tháp vang lên một tiếng ma quỷ.
"Đúng vậy, không sai, ngươi muốn giết hắn, giết hắn ngươi sẽ lập tức báo được thù."
"Tới đây, hiện tại hắn ở ngay trước mặt ngươi, giết hắn đi."
Đột nhiên trong tay Vân Thiên Vũ có thêm mỗi lưỡi dao sắc bén, Tiêu Cửu Uyên đang ngủ trên giường đối diện nàng không xa.
Lúc này hắn trúng độc, hắn lại nghi ngờ nàng hạ độc hắn.
Ý hận trong lòng Vân Thiên Vũ càng đậm.
Nàng nắm lưỡi dao sắc bén trong tay, đi thẳng đến trước giường Tiêu Cửu Uyên, tay giơ lưỡi dao lên cao.
Tiếc là cuối c*̀ng không cắm xuống được.
Nhìn hắn nằm ngủ suy yếu ở đó, sắc mặt trắng bệnh, bỗng nhiên nàng không đành lòng xuống tay.
Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ.
Một đôi mắt đỏ hồng nóng nảy ở trong chỗ tối, tiếng nói dụ dỗ vang lên: "Giết hắn, giết hắn, ngươi lập tức báo được thù."
Vân Thiên Vũ vừa nghe lời này, lập tức lửa giận dâng lên, tay đâm xuống lần nữa.
Ngay lúc này, đột nhiên trong đầu nàng có thêm một giọng nói âm trầm như rượu.
"Tòa Hắc Ma tháp này có ma tính, cho nên dù thời điểm nào ngươi c*̃ng không được để mất bản tính."
Bản tính, bản tính.
Không, đây không phải ý c*̉a nàng.
Sao nàng lại muốn giết Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng vì sao tức giận trong lòng nàng lại sâu như vậy, sâu đến mức nàng muốn giết Tiêu Cửu Uyên để hả giận.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, đột nhiên lưỡi dao sắc bén trong tay chuyển hướng, nhanh chóng đâm xuống đùi mình.
Một cơn đau đớn tràn ra từ đùi.
Luồng tức giận trói buộc trên người nàng tản ra.
Nàng chỉ cảm thấy cả người tỉnh táo nhưng mà máu chảy trên đùi khiến nàng biết rõ là suýt nữa mình đã bị ma tháp này mê hoặc.
c*̃ng may cuối c*̀ng nàng tự làm mình bị thương để giữ được tỉnh táo.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng với vẻ ghét bỏ.Nàng vì không muốn bị Vân Lôi giết, tự nguyện lấy tính mạng ra đánh cược, đi đổi thân phận Ly thân vương phi với hắn.Nhưng sau này, hắn lại nhục nhã nàng rất nhiều lần. Từ lần từng lần trong quá khứ, để Vân Thiên Vũ trải qua một lần, để nàng cảm nhận được lửa giận trong lòng lúc đó.Đặc biệt là hình ảnh chuyển tới lúc nàng thay Tiêu Cửu Uyên lấy được hoa linh quỳ tám cánh, làm việc nghĩa quên thân ở Thiên Mộc sơn trang.Khi đó lòng nàng rât bất an, nàng là người không phải máy móc. Sao có thể không có một chút cảm xúc nào.Chẳng qua là nàng che dấu rất kỹ tất cả bất an.Bởi vì nàng biết bản thân không có ai để dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng nàng vất vả cố gắng như vậy, kết quả Tiêu Cửu Uyên giao linh quỳ tám cánh do nàng lấy được cho nữ nhân khác giải độc cho hắn.Lúc này, tâm ma trong lòng Vân Thiên Vũ tích tụ từng chút trong ngực.Trong chớp mắt bình tĩnh c*̉a nàng tan rã, tức giận tràn ngập toàn bộ đầu óc nàng, giận đến mức chỉ muốn giết người. Giết Tiêu Cửu Uyên.Đúng, không sai, nam nhân khốn nạn đáng chết ấy.Lại dám can đảm đối xử với nàng như vậy. Nàng muốn giết hắn.Nàng vừa nghĩ vậy, ý muốn này giống như chấp niệm tràn ngập cả người nàng.Khiến nàng chỉ muốn giết người, như chỉ có giết nam nhân này lòng nàng mới có thể thoải mái. Nếu không nàng không nuốt được ngụm tức giận này.Vân Thiên Vũ sốt ruột, đi tới đi lui trong Hắc Ma thápBa linh thú trong cơ thể c*̃ng cảm nhận được nóng nảy trong lòng nàng. Ba linh thú trong lòng cũng có lửa giận, lửa giận này ảnh hưởng tới Vân Thiên Vũ, khiến tức giận trong lòng nàng càng lớn hơn.Cuối c*̀ng nàng không nhịn được kêu to: "Ta muốn giết hắn. Ta muốn giết hắn."Nàng vừa nói xong, đột nhiên bên trong Hắc Ma tháp vang lên một tiếng ma quỷ. "Đúng vậy, không sai, ngươi muốn giết hắn, giết hắn ngươi sẽ lập tức báo được thù.""Tới đây, hiện tại hắn ở ngay trước mặt ngươi, giết hắn đi."Đột nhiên trong tay Vân Thiên Vũ có thêm mỗi lưỡi dao sắc bén, Tiêu Cửu Uyên đang ngủ trên giường đối diện nàng không xa. Lúc này hắn trúng độc, hắn lại nghi ngờ nàng hạ độc hắn.Ý hận trong lòng Vân Thiên Vũ càng đậm.Nàng nắm lưỡi dao sắc bén trong tay, đi thẳng đến trước giường Tiêu Cửu Uyên, tay giơ lưỡi dao lên cao. Tiếc là cuối c*̀ng không cắm xuống được.Nhìn hắn nằm ngủ suy yếu ở đó, sắc mặt trắng bệnh, bỗng nhiên nàng không đành lòng xuống tay.Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ. Một đôi mắt đỏ hồng nóng nảy ở trong chỗ tối, tiếng nói dụ dỗ vang lên: "Giết hắn, giết hắn, ngươi lập tức báo được thù."Vân Thiên Vũ vừa nghe lời này, lập tức lửa giận dâng lên, tay đâm xuống lần nữa.Ngay lúc này, đột nhiên trong đầu nàng có thêm một giọng nói âm trầm như rượu. "Tòa Hắc Ma tháp này có ma tính, cho nên dù thời điểm nào ngươi c*̃ng không được để mất bản tính."Bản tính, bản tính.Không, đây không phải ý c*̉a nàng. Sao nàng lại muốn giết Tiêu Cửu Uyên.Nhưng vì sao tức giận trong lòng nàng lại sâu như vậy, sâu đến mức nàng muốn giết Tiêu Cửu Uyên để hả giận.Vân Thiên Vũ đang nghĩ, đột nhiên lưỡi dao sắc bén trong tay chuyển hướng, nhanh chóng đâm xuống đùi mình. Một cơn đau đớn tràn ra từ đùi.Luồng tức giận trói buộc trên người nàng tản ra.Nàng chỉ cảm thấy cả người tỉnh táo nhưng mà máu chảy trên đùi khiến nàng biết rõ là suýt nữa mình đã bị ma tháp này mê hoặc. c*̃ng may cuối c*̀ng nàng tự làm mình bị thương để giữ được tỉnh táo.