Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 682: Tìm được rồi
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Lúc này tráo tim Vân Thiên Vũ run rẩy, nàng sợ.Nàng sợ Tiêu Cửu Uyên sẽ xảy ra chuyện gì.Nhưng nàng lại khẩn trương muốn cứu hắn.Bởi vì tâm trạng mâu thuẫn như vậy, nên sắc mặt rất khó coi.Tiêu Dạ Thần và đám người Diệp Gia thấy lo lắng không ngừng, nhanh chóng mở miệng nói: “Vũ Mao, ngươi đừng lo lắng gì cả.”Dường như Vân Thiên Vũ không nghe thấy, phi người lên, trực tiếp nhấn vào cơ quan trên núi giả.Vang lên một tiếng uỳnh.Thì ra núi giả được ngụy trang rất tốt, từ từ mở ra.Lộ ra một con đường phía sau cửa, Vân Thiên Vũ nhảy vào trước.Mấy đạo thân ảnh nhảy phía sau cũng nhảy vào.Mọi người đi vào, liền cảm thấy trước mặt một mảng đen, hơn nữa mọi người còn cảm nhận được rõ ràng một việc.Cơ quan mật thất dưới đất đã bị phá hủy rồi, khắp nơi đều là đá vụn bùn cát, thậm chí còn có không ít cơ quan vũ khí lộ ra.Mật thất dưới đất, đa phần bị đánh sụp đổ rồi, bởi vì bởi vì bị đánh sụp đổ nên nước và bùn đất lẫn lộn.Có điều mọi người thấy tình huống như vậy, trong đầu vẫn vàng lên một tiếng ầm.Không biết Tiêu Cửu Uyên sẽ ra sao?Chân Vân Thiên Vũ mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.Diệp Gia ở phía sau nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nàng.“Vũ Mao, muội đừng gấp, chúng ta tìm nhanh lên, Ly thân vương phúc lớn mạng lớn, nhất định không có việc gì.”Trong lòng Vân Thiên Vũ run lên, nhanh chóng lấy lại tinh thần, không được, nàng không thể tuyệt vọng, nhất định Tiêu Cửu Uyên sẽ không có chuyện gì, nhất định hắn sẽ không có chuyện gì.“Chúng ta chia nhau ra tìm, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Tiêu Cửu Uyên.”“Được.”Mọi người chia nhau bắt đầu tìm kiếm.Điệp Gia theo sát Vân Thiên Vũ, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.Giờ phút này tình trạng Vũ Mao cực kỳ không tốt, thật sự khiến người ta lo lắng.Vân Thiên Vũ thì không để ý tới sự lo lắng của người khác, nàng dự vào trí nhớ, nhanh chóng tìm đến chỗ nàng và Tiêu Cửu Uyên đến lúc trước.Bởi vì hầu hết cơ quan mật thất đều bị phá hủy, đá vụn và bùn cát đều lấp đầy lối đi trong cơ quan mật thất. Các nàng muốn tìm người cũng rất khó khăn.Thế nhưng Vân Thiên Vũ không để ý tới, nàng nhánh chóng vung tay phóng linh lực ra.Cẩn thận phóng linh lực ra ngoài, không dám dùng sức quá mạnh.Bởi vì không ai biết lúc này Tiêu Cửu Uyên ở nơi nào.Lại không thể không dùng sức, bởi vì không dùng sức thì căn bản không có tác dụng gì.Cứ như vậy từng bước, từng bước tìm kiếm trong mật đạo.Những người khác cũng làm theo Vân Thiên Vũ, bắt đầu thăm dò.Tất cả mọi người tham gia lục soát.Thời gian trôi qua từng phút từng giây.Nhưng vẫn không tìm được người.Vân Thiên Vũ có hơi choáng vàng, Diệp Gia lo lắng không nhịn được nói: “Vũ Mao, không sao đâu, không sao đâu.”Diệp Gia vừa nói xong, trong đầu Vân Thiên Vũ chợt vàng lên tiếng kêu của Ngạo Minh: “Chủ tử, chỗ này, nhanh tới chỗ này, tìm được Ly thân vương gia rồi.”Một câu tìm được, có thể khiến lòng Vân Thiên Vũ chấn động, nàng nhanh chóng chạy thẳng đến chỗ Ngạo Minh.Nàng chạy tới chỗ thông đạo của Ngạo Minh rất nhanh.Mật đạo u ám đen tối, lúc này Tiểu Anh cho thêm chút lử, nhưng bởi vì hơi ẩm trong thông đạo quá lớn nên có vẻ lửa hơi yếu, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.Vân Thiên Vũ liếc nhìn phía trước Ngạo Minh, đá vụn và xà ngang bị đánh đổ, nhưng trên đá vụn và xà ngang có một người nằm trên.Người đó nằm ghé mặt vào đống đá vụn.Người hơi nghiêng, tóc dài ướt nhẹp rối tung trên vai.Một bên mặt kia tuy tái nhợt thế nhưng lại hết sức hoàn hảo, không giống như đang ngủ bình thường, hơn nữa trên mặt không có một chút đau đớn.
Lúc này tráo tim Vân Thiên Vũ run rẩy, nàng sợ.
Nàng sợ Tiêu Cửu Uyên sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng lại khẩn trương muốn cứu hắn.
Bởi vì tâm trạng mâu thuẫn như vậy, nên sắc mặt rất khó coi.
Tiêu Dạ Thần và đám người Diệp Gia thấy lo lắng không ngừng, nhanh chóng mở miệng nói: “Vũ Mao, ngươi đừng lo lắng gì cả.”
Dường như Vân Thiên Vũ không nghe thấy, phi người lên, trực tiếp nhấn vào cơ quan trên núi giả.
Vang lên một tiếng uỳnh.
Thì ra núi giả được ngụy trang rất tốt, từ từ mở ra.
Lộ ra một con đường phía sau cửa, Vân Thiên Vũ nhảy vào trước.
Mấy đạo thân ảnh nhảy phía sau cũng nhảy vào.
Mọi người đi vào, liền cảm thấy trước mặt một mảng đen, hơn nữa mọi người còn cảm nhận được rõ ràng một việc.
Cơ quan mật thất dưới đất đã bị phá hủy rồi, khắp nơi đều là đá vụn bùn cát, thậm chí còn có không ít cơ quan vũ khí lộ ra.
Mật thất dưới đất, đa phần bị đánh sụp đổ rồi, bởi vì bởi vì bị đánh sụp đổ nên nước và bùn đất lẫn lộn.
Có điều mọi người thấy tình huống như vậy, trong đầu vẫn vàng lên một tiếng ầm.
Không biết Tiêu Cửu Uyên sẽ ra sao?
Chân Vân Thiên Vũ mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Diệp Gia ở phía sau nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nàng.
“Vũ Mao, muội đừng gấp, chúng ta tìm nhanh lên, Ly thân vương phúc lớn mạng lớn, nhất định không có việc gì.”
Trong lòng Vân Thiên Vũ run lên, nhanh chóng lấy lại tinh thần, không được, nàng không thể tuyệt vọng, nhất định Tiêu Cửu Uyên sẽ không có chuyện gì, nhất định hắn sẽ không có chuyện gì.
“Chúng ta chia nhau ra tìm, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Tiêu Cửu Uyên.”
“Được.”
Mọi người chia nhau bắt đầu tìm kiếm.
Điệp Gia theo sát Vân Thiên Vũ, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này tình trạng Vũ Mao cực kỳ không tốt, thật sự khiến người ta lo lắng.
Vân Thiên Vũ thì không để ý tới sự lo lắng của người khác, nàng dự vào trí nhớ, nhanh chóng tìm đến chỗ nàng và Tiêu Cửu Uyên đến lúc trước.
Bởi vì hầu hết cơ quan mật thất đều bị phá hủy, đá vụn và bùn cát đều lấp đầy lối đi trong cơ quan mật thất. Các nàng muốn tìm người cũng rất khó khăn.
Thế nhưng Vân Thiên Vũ không để ý tới, nàng nhánh chóng vung tay phóng linh lực ra.
Cẩn thận phóng linh lực ra ngoài, không dám dùng sức quá mạnh.
Bởi vì không ai biết lúc này Tiêu Cửu Uyên ở nơi nào.
Lại không thể không dùng sức, bởi vì không dùng sức thì căn bản không có tác dụng gì.
Cứ như vậy từng bước, từng bước tìm kiếm trong mật đạo.
Những người khác cũng làm theo Vân Thiên Vũ, bắt đầu thăm dò.
Tất cả mọi người tham gia lục soát.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Nhưng vẫn không tìm được người.
Vân Thiên Vũ có hơi choáng vàng, Diệp Gia lo lắng không nhịn được nói: “Vũ Mao, không sao đâu, không sao đâu.”
Diệp Gia vừa nói xong, trong đầu Vân Thiên Vũ chợt vàng lên tiếng kêu của Ngạo Minh: “Chủ tử, chỗ này, nhanh tới chỗ này, tìm được Ly thân vương gia rồi.”
Một câu tìm được, có thể khiến lòng Vân Thiên Vũ chấn động, nàng nhanh chóng chạy thẳng đến chỗ Ngạo Minh.
Nàng chạy tới chỗ thông đạo của Ngạo Minh rất nhanh.
Mật đạo u ám đen tối, lúc này Tiểu Anh cho thêm chút lử, nhưng bởi vì hơi ẩm trong thông đạo quá lớn nên có vẻ lửa hơi yếu, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Vân Thiên Vũ liếc nhìn phía trước Ngạo Minh, đá vụn và xà ngang bị đánh đổ, nhưng trên đá vụn và xà ngang có một người nằm trên.
Người đó nằm ghé mặt vào đống đá vụn.
Người hơi nghiêng, tóc dài ướt nhẹp rối tung trên vai.
Một bên mặt kia tuy tái nhợt thế nhưng lại hết sức hoàn hảo, không giống như đang ngủ bình thường, hơn nữa trên mặt không có một chút đau đớn.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Lúc này tráo tim Vân Thiên Vũ run rẩy, nàng sợ.Nàng sợ Tiêu Cửu Uyên sẽ xảy ra chuyện gì.Nhưng nàng lại khẩn trương muốn cứu hắn.Bởi vì tâm trạng mâu thuẫn như vậy, nên sắc mặt rất khó coi.Tiêu Dạ Thần và đám người Diệp Gia thấy lo lắng không ngừng, nhanh chóng mở miệng nói: “Vũ Mao, ngươi đừng lo lắng gì cả.”Dường như Vân Thiên Vũ không nghe thấy, phi người lên, trực tiếp nhấn vào cơ quan trên núi giả.Vang lên một tiếng uỳnh.Thì ra núi giả được ngụy trang rất tốt, từ từ mở ra.Lộ ra một con đường phía sau cửa, Vân Thiên Vũ nhảy vào trước.Mấy đạo thân ảnh nhảy phía sau cũng nhảy vào.Mọi người đi vào, liền cảm thấy trước mặt một mảng đen, hơn nữa mọi người còn cảm nhận được rõ ràng một việc.Cơ quan mật thất dưới đất đã bị phá hủy rồi, khắp nơi đều là đá vụn bùn cát, thậm chí còn có không ít cơ quan vũ khí lộ ra.Mật thất dưới đất, đa phần bị đánh sụp đổ rồi, bởi vì bởi vì bị đánh sụp đổ nên nước và bùn đất lẫn lộn.Có điều mọi người thấy tình huống như vậy, trong đầu vẫn vàng lên một tiếng ầm.Không biết Tiêu Cửu Uyên sẽ ra sao?Chân Vân Thiên Vũ mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.Diệp Gia ở phía sau nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nàng.“Vũ Mao, muội đừng gấp, chúng ta tìm nhanh lên, Ly thân vương phúc lớn mạng lớn, nhất định không có việc gì.”Trong lòng Vân Thiên Vũ run lên, nhanh chóng lấy lại tinh thần, không được, nàng không thể tuyệt vọng, nhất định Tiêu Cửu Uyên sẽ không có chuyện gì, nhất định hắn sẽ không có chuyện gì.“Chúng ta chia nhau ra tìm, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Tiêu Cửu Uyên.”“Được.”Mọi người chia nhau bắt đầu tìm kiếm.Điệp Gia theo sát Vân Thiên Vũ, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.Giờ phút này tình trạng Vũ Mao cực kỳ không tốt, thật sự khiến người ta lo lắng.Vân Thiên Vũ thì không để ý tới sự lo lắng của người khác, nàng dự vào trí nhớ, nhanh chóng tìm đến chỗ nàng và Tiêu Cửu Uyên đến lúc trước.Bởi vì hầu hết cơ quan mật thất đều bị phá hủy, đá vụn và bùn cát đều lấp đầy lối đi trong cơ quan mật thất. Các nàng muốn tìm người cũng rất khó khăn.Thế nhưng Vân Thiên Vũ không để ý tới, nàng nhánh chóng vung tay phóng linh lực ra.Cẩn thận phóng linh lực ra ngoài, không dám dùng sức quá mạnh.Bởi vì không ai biết lúc này Tiêu Cửu Uyên ở nơi nào.Lại không thể không dùng sức, bởi vì không dùng sức thì căn bản không có tác dụng gì.Cứ như vậy từng bước, từng bước tìm kiếm trong mật đạo.Những người khác cũng làm theo Vân Thiên Vũ, bắt đầu thăm dò.Tất cả mọi người tham gia lục soát.Thời gian trôi qua từng phút từng giây.Nhưng vẫn không tìm được người.Vân Thiên Vũ có hơi choáng vàng, Diệp Gia lo lắng không nhịn được nói: “Vũ Mao, không sao đâu, không sao đâu.”Diệp Gia vừa nói xong, trong đầu Vân Thiên Vũ chợt vàng lên tiếng kêu của Ngạo Minh: “Chủ tử, chỗ này, nhanh tới chỗ này, tìm được Ly thân vương gia rồi.”Một câu tìm được, có thể khiến lòng Vân Thiên Vũ chấn động, nàng nhanh chóng chạy thẳng đến chỗ Ngạo Minh.Nàng chạy tới chỗ thông đạo của Ngạo Minh rất nhanh.Mật đạo u ám đen tối, lúc này Tiểu Anh cho thêm chút lử, nhưng bởi vì hơi ẩm trong thông đạo quá lớn nên có vẻ lửa hơi yếu, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.Vân Thiên Vũ liếc nhìn phía trước Ngạo Minh, đá vụn và xà ngang bị đánh đổ, nhưng trên đá vụn và xà ngang có một người nằm trên.Người đó nằm ghé mặt vào đống đá vụn.Người hơi nghiêng, tóc dài ướt nhẹp rối tung trên vai.Một bên mặt kia tuy tái nhợt thế nhưng lại hết sức hoàn hảo, không giống như đang ngủ bình thường, hơn nữa trên mặt không có một chút đau đớn.