Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 692: Háo sắc
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Mộc Thanh Nhiêu mừng rỡ, nếu nói trước đây bà ta còn nghi ngờ Vân Thiên Vũ, giờ khắc này bà ta tuyệt đối không hoài nghi nàng.Tiểu nha đầu này nhất định có thể tiêu diệt Lăng Vân tông.Ha ha, tiêu diệt được.Diệp Thu Loan, nữ nhân kia không phải là ỷ vào đan dược, khai tông lập phái sao? Bây giờ lại có một người lợi hại hơn Lăng Vân tông, cái này thật quá tốt.Bởi vì tinh thần Mộc Thanh Nhiêu tốt, lanh uống đan dược, nhanh chóng có thể đứng dậy.Vân Thiên Vũ gọi Ảnh Tử ra mệnh lệnh: “Ngươi mang bà ấy theo đi.”“Vâng.”Ảnh t* c*ng kính trả lời, xoay người đi tới, tự tay kéo Mộc Thanh Nhiêu ra ngoài, Liễu Tâm Vũ nhìn không khỏi lo lắng, nhanh đi theo sau.Tiêu Dạ Thần và mấy người Diệp Gia cũng nhanh lui xuống.Tiêu Cửu Uyên và đám người Vân Thiên Vũ đi một hướng, cả đám chạy thẳng đến phía sau núi.Cả đám người bọn họ đi chưa được bao lâu, sau đó nhị phong chủ mang theo một nhóm người rất đông chạy tới, cả đám người kiểm tra lục soát, xác nhận cách đây không lâu Mộc Thanh nhiêu còn ở chỗ này,thật ngu quá.Xem ra tông chủ suy đoán không sai, trước đó Mộc Thanh nhiêu được người ta cứu rồi đưa đến đây.Nhị phong chủ Ngọc Tử Yên nghĩ mình đã giằng co cả một ngày mà còn để người ta trốn đi trước mắt mình.Vô cùng căm hận, tức giận ra lệnh: “Lục soát, ta không tin là bọn họ có thể chạy khỏi ngũ phong.”“Vâng.” Đệ tử thủ hạ nhanh chóng tản ra, đi thẳng vào ngũ phong lục soát khắp nơi.Nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm ra được một người nào.Ngọc Tử Yên suýt chút nữa tức giận mà chết, cúi cùng cũng phải dẫn người trở về chủ phong bẩm báo tông chủ.Sắc mặt Diệp Thu Loan vô cùng khó coi, cuối cùng nghiến răng nghiêm giọng:“Ta cũng không tin không bắt được ả tiện nhân kia, lần này mà bắt được ả tiện nhân kia sẽ khiến cho ả sống không bằng chết.”Ngọc Tử Yên nhanh chóng nhìn về phía sư phụ mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con có một cách có thể bắt được tiểu tiện nhân Mộc Thanh Nhiêu kia.”Diệp Thu Loan nheo mắt nhìn Ngọc Tử Yên, không ngăn bà ta nói tiếp.Ngọc Tử Yên nói nhanh: “Sư phụ, trong tay chúng ta không phải có Hoa Khấp Tuyết sao, hay là trói Hoa Khấp Tuyết kia lại, giả vờ muốn giết hắn, con nghĩ nhất định ả tiện nhân kia sẽ phải xuất hiện.”Ngọc Tử Yên dứt lời cẩn thận liếc nhìn sư phụ mình.Bà ta biết rằng sư phụ thích nhất là đàn ông đẹp, bây giờ Hoa Khấp Tuyết rơi vào trong tay sư phụ chỉ sợ sư phụ không nỡ giao Hoa Khấp Tuyết ra.Ngọc Tử Yên đang nghĩ ngợi, Diệp Thu Loan lạnh lùng hừ một tiếng: “Việc này để bổn sư suy nghĩ đã.”Diệp Thu Loan lạnh lùng suy nghĩ, đêm nay tên tiểu tử kia nếu như nếu không nghe theo bà ta... như vậy bà ta cũng sẽ không thương tiếc hắn.Tất nhiên suy nghĩ của Diệp Thu Loan, Ngọc Tử Yên không biết được, không dám nói thêm gì, cung kính đáp: “Vâng, sư phụ.”“Ngươi phái thêm nhân thủ lục soát, nhất định ả tiện nhân kia còn ở trong ngũ phong, ngươi phái thêm một ít nhân thủ đi tìm các nơi khác, nhận định phải bắt được tiện nhân kia.”Diệp Thu Loan hung tàn nói, rất căm hận đối với Mộc Thanh Nhiêu dám cả gan chạy trốn khỏi thủy lao.Bà ta thân là tông chủ Lăng Vân tông, lại có người cả gan dám cãi lệnh của mình, nếu bà ta không chừng phạt nghiêm khắc, sau này đám người từ trên xuống dưới còn ai kinh sợ Lăng Vân tông.Diệp Thu Loan đang nghĩ ngợi, ngoài cửa có người chạy vội đến bẩm báo.“Tông chủ, đại tiểu thư tỉnh rồi…”Đôi mắt Diệp Thu Loan lóe lên ý lạnh, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài.Ngọc Tử Y6en cũng nhanh chân theo Diệp Thu Loan ra ngoài, cả đám di thẳng đến phòng Diệp Tử Yên.Dối với chuyện Diệp Tử Yên đột nhiên hôn mê.Mọi người cũng không nghĩ ra.Rốt cuộc nàng ta hôn mê đi là vì bị linh lực như thế nào đánh bị thương.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mộc Thanh Nhiêu mừng rỡ, nếu nói trước đây bà ta còn nghi ngờ Vân Thiên Vũ, giờ khắc này bà ta tuyệt đối không hoài nghi nàng.
Tiểu nha đầu này nhất định có thể tiêu diệt Lăng Vân tông.
Ha ha, tiêu diệt được.
Diệp Thu Loan, nữ nhân kia không phải là ỷ vào đan dược, khai tông lập phái sao? Bây giờ lại có một người lợi hại hơn Lăng Vân tông, cái này thật quá tốt.
Bởi vì tinh thần Mộc Thanh Nhiêu tốt, lanh uống đan dược, nhanh chóng có thể đứng dậy.
Vân Thiên Vũ gọi Ảnh Tử ra mệnh lệnh: “Ngươi mang bà ấy theo đi.”
“Vâng.”
Ảnh t* c*ng kính trả lời, xoay người đi tới, tự tay kéo Mộc Thanh Nhiêu ra ngoài, Liễu Tâm Vũ nhìn không khỏi lo lắng, nhanh đi theo sau.
Tiêu Dạ Thần và mấy người Diệp Gia cũng nhanh lui xuống.
Tiêu Cửu Uyên và đám người Vân Thiên Vũ đi một hướng, cả đám chạy thẳng đến phía sau núi.
Cả đám người bọn họ đi chưa được bao lâu, sau đó nhị phong chủ mang theo một nhóm người rất đông chạy tới, cả đám người kiểm tra lục soát, xác nhận cách đây không lâu Mộc Thanh nhiêu còn ở chỗ này,thật ngu quá.
Xem ra tông chủ suy đoán không sai, trước đó Mộc Thanh nhiêu được người ta cứu rồi đưa đến đây.
Nhị phong chủ Ngọc Tử Yên nghĩ mình đã giằng co cả một ngày mà còn để người ta trốn đi trước mắt mình.
Vô cùng căm hận, tức giận ra lệnh: “Lục soát, ta không tin là bọn họ có thể chạy khỏi ngũ phong.”
“Vâng.” Đệ tử thủ hạ nhanh chóng tản ra, đi thẳng vào ngũ phong lục soát khắp nơi.
Nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm ra được một người nào.
Ngọc Tử Yên suýt chút nữa tức giận mà chết, cúi cùng cũng phải dẫn người trở về chủ phong bẩm báo tông chủ.
Sắc mặt Diệp Thu Loan vô cùng khó coi, cuối cùng nghiến răng nghiêm giọng:
“Ta cũng không tin không bắt được ả tiện nhân kia, lần này mà bắt được ả tiện nhân kia sẽ khiến cho ả sống không bằng chết.”
Ngọc Tử Yên nhanh chóng nhìn về phía sư phụ mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con có một cách có thể bắt được tiểu tiện nhân Mộc Thanh Nhiêu kia.”
Diệp Thu Loan nheo mắt nhìn Ngọc Tử Yên, không ngăn bà ta nói tiếp.
Ngọc Tử Yên nói nhanh: “Sư phụ, trong tay chúng ta không phải có Hoa Khấp Tuyết sao, hay là trói Hoa Khấp Tuyết kia lại, giả vờ muốn giết hắn, con nghĩ nhất định ả tiện nhân kia sẽ phải xuất hiện.”
Ngọc Tử Yên dứt lời cẩn thận liếc nhìn sư phụ mình.
Bà ta biết rằng sư phụ thích nhất là đàn ông đẹp, bây giờ Hoa Khấp Tuyết rơi vào trong tay sư phụ chỉ sợ sư phụ không nỡ giao Hoa Khấp Tuyết ra.
Ngọc Tử Yên đang nghĩ ngợi, Diệp Thu Loan lạnh lùng hừ một tiếng: “Việc này để bổn sư suy nghĩ đã.”
Diệp Thu Loan lạnh lùng suy nghĩ, đêm nay tên tiểu tử kia nếu như nếu không nghe theo bà ta... như vậy bà ta cũng sẽ không thương tiếc hắn.
Tất nhiên suy nghĩ của Diệp Thu Loan, Ngọc Tử Yên không biết được, không dám nói thêm gì, cung kính đáp: “Vâng, sư phụ.”
“Ngươi phái thêm nhân thủ lục soát, nhất định ả tiện nhân kia còn ở trong ngũ phong, ngươi phái thêm một ít nhân thủ đi tìm các nơi khác, nhận định phải bắt được tiện nhân kia.”
Diệp Thu Loan hung tàn nói, rất căm hận đối với Mộc Thanh Nhiêu dám cả gan chạy trốn khỏi thủy lao.
Bà ta thân là tông chủ Lăng Vân tông, lại có người cả gan dám cãi lệnh của mình, nếu bà ta không chừng phạt nghiêm khắc, sau này đám người từ trên xuống dưới còn ai kinh sợ Lăng Vân tông.
Diệp Thu Loan đang nghĩ ngợi, ngoài cửa có người chạy vội đến bẩm báo.
“Tông chủ, đại tiểu thư tỉnh rồi…”
Đôi mắt Diệp Thu Loan lóe lên ý lạnh, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài.
Ngọc Tử Y6en cũng nhanh chân theo Diệp Thu Loan ra ngoài, cả đám di thẳng đến phòng Diệp Tử Yên.
Dối với chuyện Diệp Tử Yên đột nhiên hôn mê.
Mọi người cũng không nghĩ ra.
Rốt cuộc nàng ta hôn mê đi là vì bị linh lực như thế nào đánh bị thương.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Mộc Thanh Nhiêu mừng rỡ, nếu nói trước đây bà ta còn nghi ngờ Vân Thiên Vũ, giờ khắc này bà ta tuyệt đối không hoài nghi nàng.Tiểu nha đầu này nhất định có thể tiêu diệt Lăng Vân tông.Ha ha, tiêu diệt được.Diệp Thu Loan, nữ nhân kia không phải là ỷ vào đan dược, khai tông lập phái sao? Bây giờ lại có một người lợi hại hơn Lăng Vân tông, cái này thật quá tốt.Bởi vì tinh thần Mộc Thanh Nhiêu tốt, lanh uống đan dược, nhanh chóng có thể đứng dậy.Vân Thiên Vũ gọi Ảnh Tử ra mệnh lệnh: “Ngươi mang bà ấy theo đi.”“Vâng.”Ảnh t* c*ng kính trả lời, xoay người đi tới, tự tay kéo Mộc Thanh Nhiêu ra ngoài, Liễu Tâm Vũ nhìn không khỏi lo lắng, nhanh đi theo sau.Tiêu Dạ Thần và mấy người Diệp Gia cũng nhanh lui xuống.Tiêu Cửu Uyên và đám người Vân Thiên Vũ đi một hướng, cả đám chạy thẳng đến phía sau núi.Cả đám người bọn họ đi chưa được bao lâu, sau đó nhị phong chủ mang theo một nhóm người rất đông chạy tới, cả đám người kiểm tra lục soát, xác nhận cách đây không lâu Mộc Thanh nhiêu còn ở chỗ này,thật ngu quá.Xem ra tông chủ suy đoán không sai, trước đó Mộc Thanh nhiêu được người ta cứu rồi đưa đến đây.Nhị phong chủ Ngọc Tử Yên nghĩ mình đã giằng co cả một ngày mà còn để người ta trốn đi trước mắt mình.Vô cùng căm hận, tức giận ra lệnh: “Lục soát, ta không tin là bọn họ có thể chạy khỏi ngũ phong.”“Vâng.” Đệ tử thủ hạ nhanh chóng tản ra, đi thẳng vào ngũ phong lục soát khắp nơi.Nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm ra được một người nào.Ngọc Tử Yên suýt chút nữa tức giận mà chết, cúi cùng cũng phải dẫn người trở về chủ phong bẩm báo tông chủ.Sắc mặt Diệp Thu Loan vô cùng khó coi, cuối cùng nghiến răng nghiêm giọng:“Ta cũng không tin không bắt được ả tiện nhân kia, lần này mà bắt được ả tiện nhân kia sẽ khiến cho ả sống không bằng chết.”Ngọc Tử Yên nhanh chóng nhìn về phía sư phụ mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con có một cách có thể bắt được tiểu tiện nhân Mộc Thanh Nhiêu kia.”Diệp Thu Loan nheo mắt nhìn Ngọc Tử Yên, không ngăn bà ta nói tiếp.Ngọc Tử Yên nói nhanh: “Sư phụ, trong tay chúng ta không phải có Hoa Khấp Tuyết sao, hay là trói Hoa Khấp Tuyết kia lại, giả vờ muốn giết hắn, con nghĩ nhất định ả tiện nhân kia sẽ phải xuất hiện.”Ngọc Tử Yên dứt lời cẩn thận liếc nhìn sư phụ mình.Bà ta biết rằng sư phụ thích nhất là đàn ông đẹp, bây giờ Hoa Khấp Tuyết rơi vào trong tay sư phụ chỉ sợ sư phụ không nỡ giao Hoa Khấp Tuyết ra.Ngọc Tử Yên đang nghĩ ngợi, Diệp Thu Loan lạnh lùng hừ một tiếng: “Việc này để bổn sư suy nghĩ đã.”Diệp Thu Loan lạnh lùng suy nghĩ, đêm nay tên tiểu tử kia nếu như nếu không nghe theo bà ta... như vậy bà ta cũng sẽ không thương tiếc hắn.Tất nhiên suy nghĩ của Diệp Thu Loan, Ngọc Tử Yên không biết được, không dám nói thêm gì, cung kính đáp: “Vâng, sư phụ.”“Ngươi phái thêm nhân thủ lục soát, nhất định ả tiện nhân kia còn ở trong ngũ phong, ngươi phái thêm một ít nhân thủ đi tìm các nơi khác, nhận định phải bắt được tiện nhân kia.”Diệp Thu Loan hung tàn nói, rất căm hận đối với Mộc Thanh Nhiêu dám cả gan chạy trốn khỏi thủy lao.Bà ta thân là tông chủ Lăng Vân tông, lại có người cả gan dám cãi lệnh của mình, nếu bà ta không chừng phạt nghiêm khắc, sau này đám người từ trên xuống dưới còn ai kinh sợ Lăng Vân tông.Diệp Thu Loan đang nghĩ ngợi, ngoài cửa có người chạy vội đến bẩm báo.“Tông chủ, đại tiểu thư tỉnh rồi…”Đôi mắt Diệp Thu Loan lóe lên ý lạnh, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài.Ngọc Tử Y6en cũng nhanh chân theo Diệp Thu Loan ra ngoài, cả đám di thẳng đến phòng Diệp Tử Yên.Dối với chuyện Diệp Tử Yên đột nhiên hôn mê.Mọi người cũng không nghĩ ra.Rốt cuộc nàng ta hôn mê đi là vì bị linh lực như thế nào đánh bị thương.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?