Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 704: Bắt vua

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Lúc đầu bà ta thấy người cản đường là hai nam nhân trẻ tuổi tuấn tú động lòng người.Hai người thực sự rất đặc biệt khiến người khác không nhịn được mà thưởng thức.Nhưng rất nhanh Mộ Lãnh Khê nhìn rõ người cản đường bà ta là Vân Thiên Vũ.Vừa nhìn thấy nàng, Mộ Lãnh Khê kinh hãi kêu to: “Người đâu, bắt lấy bọn chúng.”Bà ta ra lệnh một tiếng, mấy tên thủ hạ phía sau vội vàng tiến đến chỗ Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Nữ nhân đó giao cho huynh, còn bọn chúng để ta.”Nói xong nàng giơ tay: “Lên.”Phía sau Bạch Diệu, Hắc Diệu và Điêu Gia mau chóng tiến đến chỗ Mộ Lãnh Khê và thủ hạ.Tiêu Cửu Uyên trực tiếp xông lên phía trước giết Mộ Lãnh Khê.Tiêu Cửu Uyên ra tay vừa nhanh vừa mạnh mẽ, không để đường lui chút nào.Mộ Lãnh Khê là lam linh trung cấp, Tiêu Cửu Uyên là lam linh cao cấp, hơn nữa hắn sắp vượt qua lam linh tam cấp.Cho nên sau khi hai người giao thủ, rất nhanh Mộ Lãnh Khê đã biết bản thân không có khả năng đánh thắng Tiêu Cửu Uyên.Mà thủ hạ bà ta đưa đến bị Vân Thiên Vũ và thủ hạ của nàng ta đối phó, căn bản là không có cơ hội thoát thân.Sắc mặt Mộ Lãnh Khê tái nhợt, vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân, sau đó bà ta xuất ra một chưởng Linh khí về phía Tiêu Cửu Uyên, nhanh chóng chạy về nhất phong.Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nhìn nữ nhân đó rời đi, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, hắn đưa tay tạo ra một trận pháp đánh về phía Mộ Lãnh Khê chạy trốn.Trận pháp mạnh mẽ đánh về phía Mộ Lãnh Khê, bà ta đưa tay vận linh lực đối kháng.Tiêu Cửu Uyên đưa tay một trường thương màu đen đánh mạnh ra ngoài, trực tiếp đánh bay Mộ Lãnh Khê.Sau đó hắn lại nhấc tay, trường thương lại mạnh mẽ đánh tới, lần này đánh Mộ Lãnh Khê vào vũng bùn.Thân thể Tiêu Cửu Uyên khẽ động, bay đến bên người Mộ Lãnh Khê, lạnh lùng quát: “Tất cả dừng tay, ai còn dám động bổn vương sẽ giết bà ta.”Hắn đạp một cước lên ngực Mộ Lãnh Khê.Sắc mặt Lãnh Mộ Khê trắng bệch, miệng không ngừng chảy máu, cực kỳ đáng sợ.“Đừng, đừng giết ta.”Nói xong bà ta xoay người về phía Vân Thiên Vũ và thủ hạ của mình kêu lên: “Dừng tay, dừng tay.”Những thụ hạ đó không dám cãi lời Mộ Lãnh Khê, lập tức dừng tay.Nhưng bọn họ dừng tay rồi mà đám người Vân Thiên Vũ vẫn không dừng tay.Mỗi người đều như sói như hổ tiếp tục chém giết, chớp mắt đã giết hết mấy thủ hạ của Mộ Lãnh Khê.Vân Thiên Vũ nhanh chóng sang đây, đưa cho Mộ Lãnh Khê một đan dược.Cả người Mộ Lãnh Khê không chút sức lực không nhúc nhích được.Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh cho Bạch Diệu, dẫn Mỗ Lãnh Khê đi nhất phong.Đợi tất cả mọi người đi vào nhất phong, lập tức hạ lệnh.Bắt đầu hành động tiến đánh nhị phong.Lúc này trong nhất phong vang lên một tiếng nổ.Không hổ là nhất phong của Lăng Vân tông, trong này có rất nhiều cao thủ.Giết được bọn họ rất khó.Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh trói Mộ Lãnh Khê vào cột trên sân nhất phong, lệnh cho Mộ Lãnh Khê bảo thủ hạ dừng tay.Nếu không sẽ giết bà ta.Mộ Lãnh Khê tuy là người lòng dạ độc ác, nhưng vẫn thuộc hạng ham sống sợ chết.Vừa nghe được Vân Thiên Vũ nói giết bà ta, bà ta đã ra lệnh: “Dừng tay, tất cả dừng tay.”Cao thủ nhất phong nghe được mệnh lệnh của Mộ Lãnh Khê, không một ai dám động tay động chân.Phải biết Mộ Lãnh Khê rất tàn khốc bình thường nếu có hai đó không nghe lời bà ta sẽ sống không bằng chết.Cho nên ở nhất phong, lời nói của nữ nhân này như là thánh chỉ.Bà ta nói gì những người đang đánh nhau với Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên lập tức dừng tay.Những người này dừng tay nhưng đội tiên phong của phủ An thân vương và người của ngũ phong không dừng tay.Mỗi người điên cuồng xông lên giết, chớp mắt đã giết không ít người.

Lúc đầu bà ta thấy người cản đường là hai nam nhân trẻ tuổi tuấn tú động lòng người.

Hai người thực sự rất đặc biệt khiến người khác không nhịn được mà thưởng thức.

Nhưng rất nhanh Mộ Lãnh Khê nhìn rõ người cản đường bà ta là Vân Thiên Vũ.

Vừa nhìn thấy nàng, Mộ Lãnh Khê kinh hãi kêu to: “Người đâu, bắt lấy bọn chúng.”

Bà ta ra lệnh một tiếng, mấy tên thủ hạ phía sau vội vàng tiến đến chỗ Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.

Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Nữ nhân đó giao cho huynh, còn bọn chúng để ta.”

Nói xong nàng giơ tay: “Lên.”

Phía sau Bạch Diệu, Hắc Diệu và Điêu Gia mau chóng tiến đến chỗ Mộ Lãnh Khê và thủ hạ.

Tiêu Cửu Uyên trực tiếp xông lên phía trước giết Mộ Lãnh Khê.

Tiêu Cửu Uyên ra tay vừa nhanh vừa mạnh mẽ, không để đường lui chút nào.

Mộ Lãnh Khê là lam linh trung cấp, Tiêu Cửu Uyên là lam linh cao cấp, hơn nữa hắn sắp vượt qua lam linh tam cấp.

Cho nên sau khi hai người giao thủ, rất nhanh Mộ Lãnh Khê đã biết bản thân không có khả năng đánh thắng Tiêu Cửu Uyên.

Mà thủ hạ bà ta đưa đến bị Vân Thiên Vũ và thủ hạ của nàng ta đối phó, căn bản là không có cơ hội thoát thân.

Sắc mặt Mộ Lãnh Khê tái nhợt, vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân, sau đó bà ta xuất ra một chưởng Linh khí về phía Tiêu Cửu Uyên, nhanh chóng chạy về nhất phong.

Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nhìn nữ nhân đó rời đi, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, hắn đưa tay tạo ra một trận pháp đánh về phía Mộ Lãnh Khê chạy trốn.

Trận pháp mạnh mẽ đánh về phía Mộ Lãnh Khê, bà ta đưa tay vận linh lực đối kháng.

Tiêu Cửu Uyên đưa tay một trường thương màu đen đánh mạnh ra ngoài, trực tiếp đánh bay Mộ Lãnh Khê.

Sau đó hắn lại nhấc tay, trường thương lại mạnh mẽ đánh tới, lần này đánh Mộ Lãnh Khê vào vũng bùn.

Thân thể Tiêu Cửu Uyên khẽ động, bay đến bên người Mộ Lãnh Khê, lạnh lùng quát: “Tất cả dừng tay, ai còn dám động bổn vương sẽ giết bà ta.”

Hắn đạp một cước lên ngực Mộ Lãnh Khê.

Sắc mặt Lãnh Mộ Khê trắng bệch, miệng không ngừng chảy máu, cực kỳ đáng sợ.

“Đừng, đừng giết ta.”

Nói xong bà ta xoay người về phía Vân Thiên Vũ và thủ hạ của mình kêu lên: “Dừng tay, dừng tay.”

Những thụ hạ đó không dám cãi lời Mộ Lãnh Khê, lập tức dừng tay.

Nhưng bọn họ dừng tay rồi mà đám người Vân Thiên Vũ vẫn không dừng tay.

Mỗi người đều như sói như hổ tiếp tục chém giết, chớp mắt đã giết hết mấy thủ hạ của Mộ Lãnh Khê.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng sang đây, đưa cho Mộ Lãnh Khê một đan dược.

Cả người Mộ Lãnh Khê không chút sức lực không nhúc nhích được.

Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh cho Bạch Diệu, dẫn Mỗ Lãnh Khê đi nhất phong.

Đợi tất cả mọi người đi vào nhất phong, lập tức hạ lệnh.

Bắt đầu hành động tiến đánh nhị phong.

Lúc này trong nhất phong vang lên một tiếng nổ.

Không hổ là nhất phong của Lăng Vân tông, trong này có rất nhiều cao thủ.

Giết được bọn họ rất khó.

Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh trói Mộ Lãnh Khê vào cột trên sân nhất phong, lệnh cho Mộ Lãnh Khê bảo thủ hạ dừng tay.

Nếu không sẽ giết bà ta.

Mộ Lãnh Khê tuy là người lòng dạ độc ác, nhưng vẫn thuộc hạng ham sống sợ chết.

Vừa nghe được Vân Thiên Vũ nói giết bà ta, bà ta đã ra lệnh: “Dừng tay, tất cả dừng tay.”

Cao thủ nhất phong nghe được mệnh lệnh của Mộ Lãnh Khê, không một ai dám động tay động chân.

Phải biết Mộ Lãnh Khê rất tàn khốc bình thường nếu có hai đó không nghe lời bà ta sẽ sống không bằng chết.

Cho nên ở nhất phong, lời nói của nữ nhân này như là thánh chỉ.

Bà ta nói gì những người đang đánh nhau với Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên lập tức dừng tay.

Những người này dừng tay nhưng đội tiên phong của phủ An thân vương và người của ngũ phong không dừng tay.

Mỗi người điên cuồng xông lên giết, chớp mắt đã giết không ít người.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Lúc đầu bà ta thấy người cản đường là hai nam nhân trẻ tuổi tuấn tú động lòng người.Hai người thực sự rất đặc biệt khiến người khác không nhịn được mà thưởng thức.Nhưng rất nhanh Mộ Lãnh Khê nhìn rõ người cản đường bà ta là Vân Thiên Vũ.Vừa nhìn thấy nàng, Mộ Lãnh Khê kinh hãi kêu to: “Người đâu, bắt lấy bọn chúng.”Bà ta ra lệnh một tiếng, mấy tên thủ hạ phía sau vội vàng tiến đến chỗ Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Nữ nhân đó giao cho huynh, còn bọn chúng để ta.”Nói xong nàng giơ tay: “Lên.”Phía sau Bạch Diệu, Hắc Diệu và Điêu Gia mau chóng tiến đến chỗ Mộ Lãnh Khê và thủ hạ.Tiêu Cửu Uyên trực tiếp xông lên phía trước giết Mộ Lãnh Khê.Tiêu Cửu Uyên ra tay vừa nhanh vừa mạnh mẽ, không để đường lui chút nào.Mộ Lãnh Khê là lam linh trung cấp, Tiêu Cửu Uyên là lam linh cao cấp, hơn nữa hắn sắp vượt qua lam linh tam cấp.Cho nên sau khi hai người giao thủ, rất nhanh Mộ Lãnh Khê đã biết bản thân không có khả năng đánh thắng Tiêu Cửu Uyên.Mà thủ hạ bà ta đưa đến bị Vân Thiên Vũ và thủ hạ của nàng ta đối phó, căn bản là không có cơ hội thoát thân.Sắc mặt Mộ Lãnh Khê tái nhợt, vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân, sau đó bà ta xuất ra một chưởng Linh khí về phía Tiêu Cửu Uyên, nhanh chóng chạy về nhất phong.Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nhìn nữ nhân đó rời đi, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, hắn đưa tay tạo ra một trận pháp đánh về phía Mộ Lãnh Khê chạy trốn.Trận pháp mạnh mẽ đánh về phía Mộ Lãnh Khê, bà ta đưa tay vận linh lực đối kháng.Tiêu Cửu Uyên đưa tay một trường thương màu đen đánh mạnh ra ngoài, trực tiếp đánh bay Mộ Lãnh Khê.Sau đó hắn lại nhấc tay, trường thương lại mạnh mẽ đánh tới, lần này đánh Mộ Lãnh Khê vào vũng bùn.Thân thể Tiêu Cửu Uyên khẽ động, bay đến bên người Mộ Lãnh Khê, lạnh lùng quát: “Tất cả dừng tay, ai còn dám động bổn vương sẽ giết bà ta.”Hắn đạp một cước lên ngực Mộ Lãnh Khê.Sắc mặt Lãnh Mộ Khê trắng bệch, miệng không ngừng chảy máu, cực kỳ đáng sợ.“Đừng, đừng giết ta.”Nói xong bà ta xoay người về phía Vân Thiên Vũ và thủ hạ của mình kêu lên: “Dừng tay, dừng tay.”Những thụ hạ đó không dám cãi lời Mộ Lãnh Khê, lập tức dừng tay.Nhưng bọn họ dừng tay rồi mà đám người Vân Thiên Vũ vẫn không dừng tay.Mỗi người đều như sói như hổ tiếp tục chém giết, chớp mắt đã giết hết mấy thủ hạ của Mộ Lãnh Khê.Vân Thiên Vũ nhanh chóng sang đây, đưa cho Mộ Lãnh Khê một đan dược.Cả người Mộ Lãnh Khê không chút sức lực không nhúc nhích được.Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh cho Bạch Diệu, dẫn Mỗ Lãnh Khê đi nhất phong.Đợi tất cả mọi người đi vào nhất phong, lập tức hạ lệnh.Bắt đầu hành động tiến đánh nhị phong.Lúc này trong nhất phong vang lên một tiếng nổ.Không hổ là nhất phong của Lăng Vân tông, trong này có rất nhiều cao thủ.Giết được bọn họ rất khó.Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh trói Mộ Lãnh Khê vào cột trên sân nhất phong, lệnh cho Mộ Lãnh Khê bảo thủ hạ dừng tay.Nếu không sẽ giết bà ta.Mộ Lãnh Khê tuy là người lòng dạ độc ác, nhưng vẫn thuộc hạng ham sống sợ chết.Vừa nghe được Vân Thiên Vũ nói giết bà ta, bà ta đã ra lệnh: “Dừng tay, tất cả dừng tay.”Cao thủ nhất phong nghe được mệnh lệnh của Mộ Lãnh Khê, không một ai dám động tay động chân.Phải biết Mộ Lãnh Khê rất tàn khốc bình thường nếu có hai đó không nghe lời bà ta sẽ sống không bằng chết.Cho nên ở nhất phong, lời nói của nữ nhân này như là thánh chỉ.Bà ta nói gì những người đang đánh nhau với Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên lập tức dừng tay.Những người này dừng tay nhưng đội tiên phong của phủ An thân vương và người của ngũ phong không dừng tay.Mỗi người điên cuồng xông lên giết, chớp mắt đã giết không ít người.

Chương 704: Bắt vua