Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 709: Quái vật

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Lời nói của phong chủ tứ phong Âu Dương Lăng Tuyết chẳng những kích động người của tứ phong, mà còn kích động nhiều người khác.Những người trong tam phong thấy nhân số Lăng Vân tông càng ngày càng ít, dường như đã cảm nhận được kết cục không thể cứu vãn được nữa.Lại thêm các nàng cũng muốn tự do, cũng thích nam nhân, cũng muốn xuất giá sinh nhi sinh nữ, nhưng tất cả những thứ này không thể có được ở Lăng Vân tông.Cho nên bọn họ cũng phản.Cứ như vậy, trong Lăng Vân tông xảy ra nội loạn trước, những người làm phản còn nhiều hơn những người ở lại.Những người ở lại hoàn toàn là bởi vì sợ dâm uy của Diệp Thu Loan, các nàng cho rằng Diệp Thu Loan sẽ không thua.Những kẻ phản bội này, sau cùng nhất định sẽ không yên ổn, nhất định sẽ sống không bằng chết.Diệp Thu Loan nằm mơ cũng không nghĩ đến Lăng Vân tông chính mình một tay tạo dựng nên, sau cùng lại có nhiều người phản bội như vậy.Diệp Thu Loan đỏ mắt, nhìn đệ tử Lăng Vân tông đang chém giết lẫn nhau sau lưng.Hiện tại hoàn toàn là tự giết lẫn nhau.A...Diệp Thu Loan xông về phía Mộc Thanh Nhiêu như điên, tiện nhân, đều là do ngươi hủy Lăng Vân tông của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.Diệp Tử Yên sau lưng Diệp Thu Loan trợn mắt hốc mồm nhìn mọi chuyện trước mặt.Vì sao lại trở nên như vậy, vì sao lại trở nên như vậy được.Những người này điên rồi phải không, nàng ta giơ chân kêu lên: "Các ngươi điên rồi, trước mắt chúng ta muốn đồng lòng đối phó với kẻ thù, các ngươi giết người trong nhà làm gì."Diệp Tử Yên không mở miệng còn tốt, mới mở miệng, những đệ tử tứ phong đang giết người đỏ mắt liền nghĩ đến chính mình ngày xưa phải chịu đựng vị đại tiểu thư này không ít.Dáng vẻ diễu võ dương oai, rõ ràng là một người rất bình thường, nhưng hở ra là giả bộ như tiên nữ.Tiên cái con khỉ, tiện nhân đều là sĩ diện cãi láo.Giết.Kết quả một đống người xông lại giết Diệp Tử Yên, Diệp Tử Yên sắc mặt đại biến, tranh thủ thời gian đánh nhau với bọn họ.Nội bộ Lăng Vân tông tự chém giết lẫn nhau, cách đó không xa Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nói với Tiêu Cửu Uyên."Mụ già này giao cho người đó."Nếu Diệp Thu Loan không trúng độc, Vân Thiên Vũ cũng không dám để cho Tiêu Cửu Uyên giao thủ với bà ta, nhưng hiện tại bà ta đang trúng độc, bà ta càng sử dụng linh lực, thì sẽ càng khiến linh lực giảm đi, cứ như vậy, Tiêu Cửu Uyên đối phó bà ta cũng không phải là vấn đề."Được."Tiêu Cửu Uyên cười khẽ đứng lên, thân hình vừa động, cầm trong tay trường thương màu đen lách mình nhảy ra đi, trường thương lắc một cái, linh lực rót vào bên trong, trường thương như hắc sắc kinh long quét ngang ra ngoài.Diệp Thu Loan thấy Tiêu Cửu Uyên lam linh quang mang, cười lạnh thành tiếng."Chỉ bằng ngươi lam linh đỉnh phong mà muốn cùng ta giao thủ, muốn chết."Bà ta đưa tay xuất ra tử linh cường đại, tay vừa nhấc linh lực màu tím liền xuất ra, phóng thẳng về phía Tiêu Cửu Uyên.Tiêu Cửu Uyên lập tức liền cảm nhận được áp lực cường đại, làm cho huyết khí trong lồng ngực hắn dâng trào.Cũng khiến hắn hiểu được uy lực cường đại của tử linh.Xem ra lần này rời khỏi Quỷ Vương phong, hắn phải bắt đầu đột phá.Chỉ có đột phá tử linh, hắn có thể bảo vệ Vũ nhi tốt hơn, không cho người khác bắt nạt nàng.Lam linh đỉnh phong vẫn chưa đủ.Tiêu Cửu Uyên vừa suy nghĩ vừa nắm trường thương bay nhanh tránh đi, Diệp Thu Loan vừa nhìn động tác của hắn liền cho là hắn sợ.Bà ta không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: "Tiêu Cửu Uyên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, các ngươi hủy Lăng Vân tông của ta, ta cũng sẽ không buông tha cho các ngươi.""Ta phải giết các ngươi."Sắc mặt Diệp Thu Loan nhăn nhó cùng cực, cả người giống như một con quái vật dữ tợn.Tiêu Cửu Uyên không để ý tới bà ta, bà ta lại càng đuổi sát Tiêu Cửu Uyên không thả, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.Tiêu Cửu Uyên vẫn luôn chạy trốn, hắn làm như vậy, chính là muốn để cho linh lực của Diệp Thu Loan suy yếu, chờ đến khi linh lực của bà ta đã đủ yếu, cũng là cơ hội cho hắn phản công.

Lời nói của phong chủ tứ phong Âu Dương Lăng Tuyết chẳng những kích động người của tứ phong, mà còn kích động nhiều người khác.

Những người trong tam phong thấy nhân số Lăng Vân tông càng ngày càng ít, dường như đã cảm nhận được kết cục không thể cứu vãn được nữa.

Lại thêm các nàng cũng muốn tự do, cũng thích nam nhân, cũng muốn xuất giá sinh nhi sinh nữ, nhưng tất cả những thứ này không thể có được ở Lăng Vân tông.

Cho nên bọn họ cũng phản.

Cứ như vậy, trong Lăng Vân tông xảy ra nội loạn trước, những người làm phản còn nhiều hơn những người ở lại.

Những người ở lại hoàn toàn là bởi vì sợ dâm uy của Diệp Thu Loan, các nàng cho rằng Diệp Thu Loan sẽ không thua.

Những kẻ phản bội này, sau cùng nhất định sẽ không yên ổn, nhất định sẽ sống không bằng chết.

Diệp Thu Loan nằm mơ cũng không nghĩ đến Lăng Vân tông chính mình một tay tạo dựng nên, sau cùng lại có nhiều người phản bội như vậy.

Diệp Thu Loan đỏ mắt, nhìn đệ tử Lăng Vân tông đang chém giết lẫn nhau sau lưng.

Hiện tại hoàn toàn là tự giết lẫn nhau.

A...

Diệp Thu Loan xông về phía Mộc Thanh Nhiêu như điên, tiện nhân, đều là do ngươi hủy Lăng Vân tông của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Diệp Tử Yên sau lưng Diệp Thu Loan trợn mắt hốc mồm nhìn mọi chuyện trước mặt.

Vì sao lại trở nên như vậy, vì sao lại trở nên như vậy được.

Những người này điên rồi phải không, nàng ta giơ chân kêu lên: "Các ngươi điên rồi, trước mắt chúng ta muốn đồng lòng đối phó với kẻ thù, các ngươi giết người trong nhà làm gì."

Diệp Tử Yên không mở miệng còn tốt, mới mở miệng, những đệ tử tứ phong đang giết người đỏ mắt liền nghĩ đến chính mình ngày xưa phải chịu đựng vị đại tiểu thư này không ít.

Dáng vẻ diễu võ dương oai, rõ ràng là một người rất bình thường, nhưng hở ra là giả bộ như tiên nữ.

Tiên cái con khỉ, tiện nhân đều là sĩ diện cãi láo.

Giết.

Kết quả một đống người xông lại giết Diệp Tử Yên, Diệp Tử Yên sắc mặt đại biến, tranh thủ thời gian đánh nhau với bọn họ.

Nội bộ Lăng Vân tông tự chém giết lẫn nhau, cách đó không xa Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nói với Tiêu Cửu Uyên.

"Mụ già này giao cho người đó."

Nếu Diệp Thu Loan không trúng độc, Vân Thiên Vũ cũng không dám để cho Tiêu Cửu Uyên giao thủ với bà ta, nhưng hiện tại bà ta đang trúng độc, bà ta càng sử dụng linh lực, thì sẽ càng khiến linh lực giảm đi, cứ như vậy, Tiêu Cửu Uyên đối phó bà ta cũng không phải là vấn đề.

"Được."

Tiêu Cửu Uyên cười khẽ đứng lên, thân hình vừa động, cầm trong tay trường thương màu đen lách mình nhảy ra đi, trường thương lắc một cái, linh lực rót vào bên trong, trường thương như hắc sắc kinh long quét ngang ra ngoài.

Diệp Thu Loan thấy Tiêu Cửu Uyên lam linh quang mang, cười lạnh thành tiếng.

"Chỉ bằng ngươi lam linh đỉnh phong mà muốn cùng ta giao thủ, muốn chết."

Bà ta đưa tay xuất ra tử linh cường đại, tay vừa nhấc linh lực màu tím liền xuất ra, phóng thẳng về phía Tiêu Cửu Uyên.

Tiêu Cửu Uyên lập tức liền cảm nhận được áp lực cường đại, làm cho huyết khí trong lồng ngực hắn dâng trào.

Cũng khiến hắn hiểu được uy lực cường đại của tử linh.

Xem ra lần này rời khỏi Quỷ Vương phong, hắn phải bắt đầu đột phá.

Chỉ có đột phá tử linh, hắn có thể bảo vệ Vũ nhi tốt hơn, không cho người khác bắt nạt nàng.

Lam linh đỉnh phong vẫn chưa đủ.

Tiêu Cửu Uyên vừa suy nghĩ vừa nắm trường thương bay nhanh tránh đi, Diệp Thu Loan vừa nhìn động tác của hắn liền cho là hắn sợ.

Bà ta không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: "Tiêu Cửu Uyên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, các ngươi hủy Lăng Vân tông của ta, ta cũng sẽ không buông tha cho các ngươi."

"Ta phải giết các ngươi."

Sắc mặt Diệp Thu Loan nhăn nhó cùng cực, cả người giống như một con quái vật dữ tợn.

Tiêu Cửu Uyên không để ý tới bà ta, bà ta lại càng đuổi sát Tiêu Cửu Uyên không thả, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.

Tiêu Cửu Uyên vẫn luôn chạy trốn, hắn làm như vậy, chính là muốn để cho linh lực của Diệp Thu Loan suy yếu, chờ đến khi linh lực của bà ta đã đủ yếu, cũng là cơ hội cho hắn phản công.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Lời nói của phong chủ tứ phong Âu Dương Lăng Tuyết chẳng những kích động người của tứ phong, mà còn kích động nhiều người khác.Những người trong tam phong thấy nhân số Lăng Vân tông càng ngày càng ít, dường như đã cảm nhận được kết cục không thể cứu vãn được nữa.Lại thêm các nàng cũng muốn tự do, cũng thích nam nhân, cũng muốn xuất giá sinh nhi sinh nữ, nhưng tất cả những thứ này không thể có được ở Lăng Vân tông.Cho nên bọn họ cũng phản.Cứ như vậy, trong Lăng Vân tông xảy ra nội loạn trước, những người làm phản còn nhiều hơn những người ở lại.Những người ở lại hoàn toàn là bởi vì sợ dâm uy của Diệp Thu Loan, các nàng cho rằng Diệp Thu Loan sẽ không thua.Những kẻ phản bội này, sau cùng nhất định sẽ không yên ổn, nhất định sẽ sống không bằng chết.Diệp Thu Loan nằm mơ cũng không nghĩ đến Lăng Vân tông chính mình một tay tạo dựng nên, sau cùng lại có nhiều người phản bội như vậy.Diệp Thu Loan đỏ mắt, nhìn đệ tử Lăng Vân tông đang chém giết lẫn nhau sau lưng.Hiện tại hoàn toàn là tự giết lẫn nhau.A...Diệp Thu Loan xông về phía Mộc Thanh Nhiêu như điên, tiện nhân, đều là do ngươi hủy Lăng Vân tông của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.Diệp Tử Yên sau lưng Diệp Thu Loan trợn mắt hốc mồm nhìn mọi chuyện trước mặt.Vì sao lại trở nên như vậy, vì sao lại trở nên như vậy được.Những người này điên rồi phải không, nàng ta giơ chân kêu lên: "Các ngươi điên rồi, trước mắt chúng ta muốn đồng lòng đối phó với kẻ thù, các ngươi giết người trong nhà làm gì."Diệp Tử Yên không mở miệng còn tốt, mới mở miệng, những đệ tử tứ phong đang giết người đỏ mắt liền nghĩ đến chính mình ngày xưa phải chịu đựng vị đại tiểu thư này không ít.Dáng vẻ diễu võ dương oai, rõ ràng là một người rất bình thường, nhưng hở ra là giả bộ như tiên nữ.Tiên cái con khỉ, tiện nhân đều là sĩ diện cãi láo.Giết.Kết quả một đống người xông lại giết Diệp Tử Yên, Diệp Tử Yên sắc mặt đại biến, tranh thủ thời gian đánh nhau với bọn họ.Nội bộ Lăng Vân tông tự chém giết lẫn nhau, cách đó không xa Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nói với Tiêu Cửu Uyên."Mụ già này giao cho người đó."Nếu Diệp Thu Loan không trúng độc, Vân Thiên Vũ cũng không dám để cho Tiêu Cửu Uyên giao thủ với bà ta, nhưng hiện tại bà ta đang trúng độc, bà ta càng sử dụng linh lực, thì sẽ càng khiến linh lực giảm đi, cứ như vậy, Tiêu Cửu Uyên đối phó bà ta cũng không phải là vấn đề."Được."Tiêu Cửu Uyên cười khẽ đứng lên, thân hình vừa động, cầm trong tay trường thương màu đen lách mình nhảy ra đi, trường thương lắc một cái, linh lực rót vào bên trong, trường thương như hắc sắc kinh long quét ngang ra ngoài.Diệp Thu Loan thấy Tiêu Cửu Uyên lam linh quang mang, cười lạnh thành tiếng."Chỉ bằng ngươi lam linh đỉnh phong mà muốn cùng ta giao thủ, muốn chết."Bà ta đưa tay xuất ra tử linh cường đại, tay vừa nhấc linh lực màu tím liền xuất ra, phóng thẳng về phía Tiêu Cửu Uyên.Tiêu Cửu Uyên lập tức liền cảm nhận được áp lực cường đại, làm cho huyết khí trong lồng ngực hắn dâng trào.Cũng khiến hắn hiểu được uy lực cường đại của tử linh.Xem ra lần này rời khỏi Quỷ Vương phong, hắn phải bắt đầu đột phá.Chỉ có đột phá tử linh, hắn có thể bảo vệ Vũ nhi tốt hơn, không cho người khác bắt nạt nàng.Lam linh đỉnh phong vẫn chưa đủ.Tiêu Cửu Uyên vừa suy nghĩ vừa nắm trường thương bay nhanh tránh đi, Diệp Thu Loan vừa nhìn động tác của hắn liền cho là hắn sợ.Bà ta không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: "Tiêu Cửu Uyên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, các ngươi hủy Lăng Vân tông của ta, ta cũng sẽ không buông tha cho các ngươi.""Ta phải giết các ngươi."Sắc mặt Diệp Thu Loan nhăn nhó cùng cực, cả người giống như một con quái vật dữ tợn.Tiêu Cửu Uyên không để ý tới bà ta, bà ta lại càng đuổi sát Tiêu Cửu Uyên không thả, tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.Tiêu Cửu Uyên vẫn luôn chạy trốn, hắn làm như vậy, chính là muốn để cho linh lực của Diệp Thu Loan suy yếu, chờ đến khi linh lực của bà ta đã đủ yếu, cũng là cơ hội cho hắn phản công.

Chương 709: Quái vật