Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 748: Nốt ruồi đen trên tay

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Mặc dù bây giờ nó đã ăn no, không động dậy, nhưng đợi khi tỉnh dậy nó sẽ lại hút máu.Còn có kiến phệ kim mà Tiêu Cửu Uyên lấy ra, vừa ra khỏi miệng đã cắn vào tay nàng ta, da thịt ở ngón tay nàng ta bị nó cắn không ít.Sao nàng ta lại xui xẻo thế.Công chúa Nam Chiêu nhìn thấy mình thống khổ như vậy mà Vân Thiên Vũ còn lấy ra huyết đan gì đó để nghiệm xem có phải tay nàng ta đã từng động vào huyết bọ cạp không.A, nàng ta thật muốn cắn chết Vân Thiên Vũ.Vân Thiên Vũ nhìn công chúa Nam Chiêu ở khoảng cách gần, càng nhìn càng thấy trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý.Đồng thời nàng cũng thấy rõ ràng đôi mắt của nữ nhân này rất giống đôi mắt của Vân Thiên Tuyết, nhất là lúc này khi ánh mắt mang theo hận ý lại càng giống.Vân Thiên Vũ nhìn khuôn mặt đã bị che của công chúa Nam Chiêu nói: “Công chúa Nam Chiêu, nếu ngươi không muốn đưa tay ra thì ta coi như ngươi đã thừa nhận ngươi muốn dùng huyết bọ cạp để hại ta, kết quả lại bị ta phát hiện, ngược lại còn hại bản thân mình, lúc trước tại sao ta lại đánh ngươi một chưởng chính là vì ta nhìn thấy bàn tay ngươi hơi đỏ, cho nên cảm thấy bất thường, vì vậy mới đánh ngươi một chưởng. Không ngờ trong tay của ngươi lại là huyết bọ cạp gì đó, kết quả là huyết bọ cạp chạy vào trong người của ngươi, đã thế ngươi còn muốn cắn ngược lại ta, thật quá nực cười.”Công chúa Nam Chiêu bị Vân Thiên Vũ hùng hổ hăm dọa không nói được câu nào, sau đó ra sức lắc đầu: “Không phải, không phải như thế, ta không dùng huyết bọ cạp hại ngươi, là ngươi dùng huyết bọ cạp hại ta, là ngươi hại ta.”“Vậy ngươi sợ cái gì, tại sao không đưa tay ra cho ta nghiệm.” Vân Thiên Vũ hung hăng chất vấn.Thái tử Gia Cát Cẩn ở bên cạnh công chúa Nam Chiêu vội vàng tiến lên một bước, chuẩn bị nói.Nhưng không ngờ Tiêu Cửu Uyên đứng bên cạnh Vân Thiên Vũ lại tiến lên đứng cản trước mặt thái tử Nam Chiêu.Mày phượng của hắn nhướn lên, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn thái tử Nam Chiêu, nếu người này dám cả gan tiến lên phía trước sẽ không khách khí mà đánh gã một trận.Sắc mặt thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn vô cùng khó coi, u ám trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.Đang đánh giá nếu nhất định phải đánh thì có bao nhiêu phần thắng.Hai người còn đang giằng co thì công chúa Nam Chiêu ở phía trước lại đưa tay ra.Thái tử Nam Chiêu nhìn thấy cảnh này thiếu chút nữa tức chết, ngươi là đồ ngu à? Ngươi không biết thoái thác chuyện này hay sao? Ngươi còn đưa tay ra vì sợ người khác không biết do ngươi hạ độc ư?Công chúa Nam Chiêu Lam Khanh lại nghĩ, nàng ta không tin những lời của nữ nhân này, một đan dược nhỏ bé làm sao có thể nghiệm ra được tay của nàng ta đã từng động vào huyết bọ cạp, rõ ràng là muốn xem nàng ta có bị dọa không thôi.Nàng ta sợ Vân Thiên Vũ mới là lạ.Công chúa Nam Chiêu quả quyết đưa tay ra.Vân Thiên Vũ nhanh chóng cầm đan dược bôi lên tay công chúa Nam Chiêu, nhân tiện còn nhìn phía bên cạnh lòng bàn tay của công chúa Nam Chiêu.Sở dĩ hôm nay nàng muốn nghiệm máu trên tay công chúa Nam Chiêu để tra rõ ràng một chuyện, xem bên cạnh lòng bàn tay của công chúa Nam Chiêu có một nốt ruồi đen nhỏ hay không, nếu có thì nữ nhân này chắc chắn là Vân Thiên Tuyết.Bởi vì trên tay của Vân Thiên Tuyết có một nốt ruồi đen.Vân Thiên Vũ vừa kiểm tra liền thấy bên cạnh lòng bàn tay của công chúa Nam Chiêu có một nốt ruồi đen nhỏ, cho nên đây là công chúa Nam Chiêu gì chứ, thật ra chính là Vân Thiên Tuyết.Vân Thiên Vũ cười lạnh, nữ nhân này còn biết giả thần giả quỷ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại chạy đến Nam Chiêu rồi trở thành công chúa của Nam Chiêu.Nếu hoàng đế biết công chúa Nam Chiêu này chính là vận rủi của lão ta trước đây thì sẽ như thế nào.

Mặc dù bây giờ nó đã ăn no, không động dậy, nhưng đợi khi tỉnh dậy nó sẽ lại hút máu.

Còn có kiến phệ kim mà Tiêu Cửu Uyên lấy ra, vừa ra khỏi miệng đã cắn vào tay nàng ta, da thịt ở ngón tay nàng ta bị nó cắn không ít.

Sao nàng ta lại xui xẻo thế.

Công chúa Nam Chiêu nhìn thấy mình thống khổ như vậy mà Vân Thiên Vũ còn lấy ra huyết đan gì đó để nghiệm xem có phải tay nàng ta đã từng động vào huyết bọ cạp không.

A, nàng ta thật muốn cắn chết Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ nhìn công chúa Nam Chiêu ở khoảng cách gần, càng nhìn càng thấy trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý.

Đồng thời nàng cũng thấy rõ ràng đôi mắt của nữ nhân này rất giống đôi mắt của Vân Thiên Tuyết, nhất là lúc này khi ánh mắt mang theo hận ý lại càng giống.

Vân Thiên Vũ nhìn khuôn mặt đã bị che của công chúa Nam Chiêu nói: “Công chúa Nam Chiêu, nếu ngươi không muốn đưa tay ra thì ta coi như ngươi đã thừa nhận ngươi muốn dùng huyết bọ cạp để hại ta, kết quả lại bị ta phát hiện, ngược lại còn hại bản thân mình, lúc trước tại sao ta lại đánh ngươi một chưởng chính là vì ta nhìn thấy bàn tay ngươi hơi đỏ, cho nên cảm thấy bất thường, vì vậy mới đánh ngươi một chưởng. Không ngờ trong tay của ngươi lại là huyết bọ cạp gì đó, kết quả là huyết bọ cạp chạy vào trong người của ngươi, đã thế ngươi còn muốn cắn ngược lại ta, thật quá nực cười.”

Công chúa Nam Chiêu bị Vân Thiên Vũ hùng hổ hăm dọa không nói được câu nào, sau đó ra sức lắc đầu: “Không phải, không phải như thế, ta không dùng huyết bọ cạp hại ngươi, là ngươi dùng huyết bọ cạp hại ta, là ngươi hại ta.”

“Vậy ngươi sợ cái gì, tại sao không đưa tay ra cho ta nghiệm.” Vân Thiên Vũ hung hăng chất vấn.

Thái tử Gia Cát Cẩn ở bên cạnh công chúa Nam Chiêu vội vàng tiến lên một bước, chuẩn bị nói.

Nhưng không ngờ Tiêu Cửu Uyên đứng bên cạnh Vân Thiên Vũ lại tiến lên đứng cản trước mặt thái tử Nam Chiêu.

Mày phượng của hắn nhướn lên, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn thái tử Nam Chiêu, nếu người này dám cả gan tiến lên phía trước sẽ không khách khí mà đánh gã một trận.

Sắc mặt thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn vô cùng khó coi, u ám trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.

Đang đánh giá nếu nhất định phải đánh thì có bao nhiêu phần thắng.

Hai người còn đang giằng co thì công chúa Nam Chiêu ở phía trước lại đưa tay ra.

Thái tử Nam Chiêu nhìn thấy cảnh này thiếu chút nữa tức chết, ngươi là đồ ngu à? Ngươi không biết thoái thác chuyện này hay sao? Ngươi còn đưa tay ra vì sợ người khác không biết do ngươi hạ độc ư?

Công chúa Nam Chiêu Lam Khanh lại nghĩ, nàng ta không tin những lời của nữ nhân này, một đan dược nhỏ bé làm sao có thể nghiệm ra được tay của nàng ta đã từng động vào huyết bọ cạp, rõ ràng là muốn xem nàng ta có bị dọa không thôi.

Nàng ta sợ Vân Thiên Vũ mới là lạ.

Công chúa Nam Chiêu quả quyết đưa tay ra.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng cầm đan dược bôi lên tay công chúa Nam Chiêu, nhân tiện còn nhìn phía bên cạnh lòng bàn tay của công chúa Nam Chiêu.

Sở dĩ hôm nay nàng muốn nghiệm máu trên tay công chúa Nam Chiêu để tra rõ ràng một chuyện, xem bên cạnh lòng bàn tay của công chúa Nam Chiêu có một nốt ruồi đen nhỏ hay không, nếu có thì nữ nhân này chắc chắn là Vân Thiên Tuyết.

Bởi vì trên tay của Vân Thiên Tuyết có một nốt ruồi đen.

Vân Thiên Vũ vừa kiểm tra liền thấy bên cạnh lòng bàn tay của công chúa Nam Chiêu có một nốt ruồi đen nhỏ, cho nên đây là công chúa Nam Chiêu gì chứ, thật ra chính là Vân Thiên Tuyết.

Vân Thiên Vũ cười lạnh, nữ nhân này còn biết giả thần giả quỷ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại chạy đến Nam Chiêu rồi trở thành công chúa của Nam Chiêu.

Nếu hoàng đế biết công chúa Nam Chiêu này chính là vận rủi của lão ta trước đây thì sẽ như thế nào.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Mặc dù bây giờ nó đã ăn no, không động dậy, nhưng đợi khi tỉnh dậy nó sẽ lại hút máu.Còn có kiến phệ kim mà Tiêu Cửu Uyên lấy ra, vừa ra khỏi miệng đã cắn vào tay nàng ta, da thịt ở ngón tay nàng ta bị nó cắn không ít.Sao nàng ta lại xui xẻo thế.Công chúa Nam Chiêu nhìn thấy mình thống khổ như vậy mà Vân Thiên Vũ còn lấy ra huyết đan gì đó để nghiệm xem có phải tay nàng ta đã từng động vào huyết bọ cạp không.A, nàng ta thật muốn cắn chết Vân Thiên Vũ.Vân Thiên Vũ nhìn công chúa Nam Chiêu ở khoảng cách gần, càng nhìn càng thấy trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý.Đồng thời nàng cũng thấy rõ ràng đôi mắt của nữ nhân này rất giống đôi mắt của Vân Thiên Tuyết, nhất là lúc này khi ánh mắt mang theo hận ý lại càng giống.Vân Thiên Vũ nhìn khuôn mặt đã bị che của công chúa Nam Chiêu nói: “Công chúa Nam Chiêu, nếu ngươi không muốn đưa tay ra thì ta coi như ngươi đã thừa nhận ngươi muốn dùng huyết bọ cạp để hại ta, kết quả lại bị ta phát hiện, ngược lại còn hại bản thân mình, lúc trước tại sao ta lại đánh ngươi một chưởng chính là vì ta nhìn thấy bàn tay ngươi hơi đỏ, cho nên cảm thấy bất thường, vì vậy mới đánh ngươi một chưởng. Không ngờ trong tay của ngươi lại là huyết bọ cạp gì đó, kết quả là huyết bọ cạp chạy vào trong người của ngươi, đã thế ngươi còn muốn cắn ngược lại ta, thật quá nực cười.”Công chúa Nam Chiêu bị Vân Thiên Vũ hùng hổ hăm dọa không nói được câu nào, sau đó ra sức lắc đầu: “Không phải, không phải như thế, ta không dùng huyết bọ cạp hại ngươi, là ngươi dùng huyết bọ cạp hại ta, là ngươi hại ta.”“Vậy ngươi sợ cái gì, tại sao không đưa tay ra cho ta nghiệm.” Vân Thiên Vũ hung hăng chất vấn.Thái tử Gia Cát Cẩn ở bên cạnh công chúa Nam Chiêu vội vàng tiến lên một bước, chuẩn bị nói.Nhưng không ngờ Tiêu Cửu Uyên đứng bên cạnh Vân Thiên Vũ lại tiến lên đứng cản trước mặt thái tử Nam Chiêu.Mày phượng của hắn nhướn lên, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn thái tử Nam Chiêu, nếu người này dám cả gan tiến lên phía trước sẽ không khách khí mà đánh gã một trận.Sắc mặt thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn vô cùng khó coi, u ám trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.Đang đánh giá nếu nhất định phải đánh thì có bao nhiêu phần thắng.Hai người còn đang giằng co thì công chúa Nam Chiêu ở phía trước lại đưa tay ra.Thái tử Nam Chiêu nhìn thấy cảnh này thiếu chút nữa tức chết, ngươi là đồ ngu à? Ngươi không biết thoái thác chuyện này hay sao? Ngươi còn đưa tay ra vì sợ người khác không biết do ngươi hạ độc ư?Công chúa Nam Chiêu Lam Khanh lại nghĩ, nàng ta không tin những lời của nữ nhân này, một đan dược nhỏ bé làm sao có thể nghiệm ra được tay của nàng ta đã từng động vào huyết bọ cạp, rõ ràng là muốn xem nàng ta có bị dọa không thôi.Nàng ta sợ Vân Thiên Vũ mới là lạ.Công chúa Nam Chiêu quả quyết đưa tay ra.Vân Thiên Vũ nhanh chóng cầm đan dược bôi lên tay công chúa Nam Chiêu, nhân tiện còn nhìn phía bên cạnh lòng bàn tay của công chúa Nam Chiêu.Sở dĩ hôm nay nàng muốn nghiệm máu trên tay công chúa Nam Chiêu để tra rõ ràng một chuyện, xem bên cạnh lòng bàn tay của công chúa Nam Chiêu có một nốt ruồi đen nhỏ hay không, nếu có thì nữ nhân này chắc chắn là Vân Thiên Tuyết.Bởi vì trên tay của Vân Thiên Tuyết có một nốt ruồi đen.Vân Thiên Vũ vừa kiểm tra liền thấy bên cạnh lòng bàn tay của công chúa Nam Chiêu có một nốt ruồi đen nhỏ, cho nên đây là công chúa Nam Chiêu gì chứ, thật ra chính là Vân Thiên Tuyết.Vân Thiên Vũ cười lạnh, nữ nhân này còn biết giả thần giả quỷ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại chạy đến Nam Chiêu rồi trở thành công chúa của Nam Chiêu.Nếu hoàng đế biết công chúa Nam Chiêu này chính là vận rủi của lão ta trước đây thì sẽ như thế nào.

Chương 748: Nốt ruồi đen trên tay