Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 783: Cuồng vọng
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên người đầy lệ khí, đôi mắt sâu thăm thẳm.Ánh mắt u ám của hắn nhìn chằm chằm vào Gia Cát Cẩn, độc ác nói: “Gia Cát Cẩn, người quang minh chính đại không nói lời mập mờ, hãy giao Linh Nghi quận chúa ra đây, nếu không bổn vương tuyệt đối không tha các ngươi.”Gia Cát Cẩn thản nhiên cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Ly thân vương gia ngươi cho rằng Bổn cung sợ ngươi sao?” “Sợ hay không thì đánh một trận đã rồi hẵng nói.” Tiêu Cửu Uyên đưa tay tức giận chỉ vào Gia Cát Cẩn.Vốn dĩ hắn định một chưởng đánh bay xe ngựa của Gia Cát Cẩn, nhưng lại sợ Vũ nhi đang ở bên trong, nếu làm như vậy hắn sẽ khiến Vũ nhi bị thương.Cho nên Tiêu Cửu Uyên nhịn cơn tức giận xuống, giận dữ chỉ vào Gia Cát Cẩn. Đáng tiếc Gia Cát Cẩn không hề nhúc nhích, gã vẫn thản nhiên mở miệng: “Được, vậy thì đánh một trận, có điều đây chẳng lẽ chính là cách đãi khách của Đông Ly quốc sao?”“Đối với loại tiểu nhân cặn bã như ngươi thì bổn vương cũng không cần phải khách khí.” Tiêu Cửu Uyên thấy Gia Cát Cẩn không động đậy, lại càng nghi ngờ Vân Thiên Vũ đang ở trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn.Hắn khẽ chuyển động, nhắm thẳng đến Gia Cát Cẩn. Gia Cát Cẩn đưa tay phóng ra một luồng linh lực, Tiêu Cửu Uyên liền giơ tay đỡ lại, linh lực của hai người chạm nhau tạo nên một tiếng nổ lớn, làm bay cả xe ngựa của Gia Cát Cẩn.Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên đột nhiên thay đổi, nhanh chóng xông tới bên xe ngựa.Sợ làm Vân Thiên Vũ bị thương. Nhưng khi hắn chạy tới bên cạnh xe ngựa của Gia Cát Cẩn thì liền phát hiện trong chiếc xe ngựa đó căn bản không có người.Gia Cát Cẩn khẽ động, nhảy lên không trung, sau đó từ từ hạ xuống đất: “Ly thân vương gia phải tìm cho kỹ vào, đừng để đến lúc chúng ta rời đi rồi lại nói chúng ta mang theo cả Linh Nghi quận chúa.”Tiêu Cửu Uyên tối sầm mặt, không nói nên lời. Trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn không có Vũ nhi, vậy Vũ nhi đâu rồi.Nàng đang ở đâu?Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng nhìn về phía đoàn xe của Nam Chiêu, ngoài xe ngựa của Gia Cát Cẩn còn có xe ngựa của sứ thần. Đoàn có tổng cộng ba, bốn chiếc xe ngựa, cho nên nếu Vũ nhi không ở trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn thì chắc chắn bị giấu trong xe ngựa của người khác.Tiêu Cửu Uyên nghi ngờ nhìn chằm chằm vào xe ngựa của sứ thần Nam Chiêu.Gia Cát Cẩn bỗng dưng tốt bụng hạ lệnh: “Người đâu, tất cả đều xuống xe để Ly thân vương kiểm tra, tránh việc hắn nghi ngờ chúng ta mang theo cả Linh Nghi quận chúa, đến lúc đó chúng ta khó lòng giải thích.” Gã vừa nói xong, tất cả sứ thần Nam Chiêu đều xuống xe.Vẻ mặt người nào cũng đầy phẫn nộ.Nhưng vì thái tử của họ đã lên tiếng nên những đại thần này dù có tức cũng không nói gì. Tiêu Cửu Uyên vung tay lên, Hắc Diệu, Bạch Diệu và đám thuộc hạ của hắn đều đi lên kiểm tra.Nhưng sau khi lục soát mấy người không hề tìm được tung tích của Vân Thiên Vũ.Đám người Hắc Diệu chưa từ bỏ ý định, lục soát lại một lần nữa, lần này ngay cả các góc nhỏ của xe ngựa cũng không bỏ qua, đừng nói là những chỗ có thể giấu đồ, lục soát tất cả mọi ngóc ngách. Cũng không có tung tích của Vân Thiên Vũ.Lần này Tiêu Cửu Uyên thật sự tức giận điên cuồng, hắn quay người lấy trường thương ra, giận dữ chỉ vào Gia Cát Cẩn: “Nói, ngươi giấu người ở đâu? Nếu hôm nay ngươi không giao Linh Nghi quận chúa ra đây thì bổn vương tuyệt đối không tha cho các ngươi.”“Người đâu, bắt bọn chúng lại.” Thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn cười lạnh: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi quá cuồng vọng rồi, ngươi cho rằng bổn cung sẽ sợ ngươi sao? Thật nực cười.”Gã vừa dứt lời, xoay người vung tay lên, lập tức hai tên thuộc hạ đứng ở bên cạnh liền xông lên, vây quanh Tiêu Cửu Uyên và đám thuộc hạ của hắn.Hai tên đó nhìn chằm chằm vào bọn họ, chuẩn bị chiến đấu.
Tiêu Cửu Uyên người đầy lệ khí, đôi mắt sâu thăm thẳm.
Ánh mắt u ám của hắn nhìn chằm chằm vào Gia Cát Cẩn, độc ác nói: “Gia Cát Cẩn, người quang minh chính đại không nói lời mập mờ, hãy giao Linh Nghi quận chúa ra đây, nếu không bổn vương tuyệt đối không tha các ngươi.”
Gia Cát Cẩn thản nhiên cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Ly thân vương gia ngươi cho rằng Bổn cung sợ ngươi sao?”
“Sợ hay không thì đánh một trận đã rồi hẵng nói.” Tiêu Cửu Uyên đưa tay tức giận chỉ vào Gia Cát Cẩn.
Vốn dĩ hắn định một chưởng đánh bay xe ngựa của Gia Cát Cẩn, nhưng lại sợ Vũ nhi đang ở bên trong, nếu làm như vậy hắn sẽ khiến Vũ nhi bị thương.
Cho nên Tiêu Cửu Uyên nhịn cơn tức giận xuống, giận dữ chỉ vào Gia Cát Cẩn.
Đáng tiếc Gia Cát Cẩn không hề nhúc nhích, gã vẫn thản nhiên mở miệng: “Được, vậy thì đánh một trận, có điều đây chẳng lẽ chính là cách đãi khách của Đông Ly quốc sao?”
“Đối với loại tiểu nhân cặn bã như ngươi thì bổn vương cũng không cần phải khách khí.” Tiêu Cửu Uyên thấy Gia Cát Cẩn không động đậy, lại càng nghi ngờ Vân Thiên Vũ đang ở trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn.
Hắn khẽ chuyển động, nhắm thẳng đến Gia Cát Cẩn.
Gia Cát Cẩn đưa tay phóng ra một luồng linh lực, Tiêu Cửu Uyên liền giơ tay đỡ lại, linh lực của hai người chạm nhau tạo nên một tiếng nổ lớn, làm bay cả xe ngựa của Gia Cát Cẩn.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên đột nhiên thay đổi, nhanh chóng xông tới bên xe ngựa.
Sợ làm Vân Thiên Vũ bị thương.
Nhưng khi hắn chạy tới bên cạnh xe ngựa của Gia Cát Cẩn thì liền phát hiện trong chiếc xe ngựa đó căn bản không có người.
Gia Cát Cẩn khẽ động, nhảy lên không trung, sau đó từ từ hạ xuống đất: “Ly thân vương gia phải tìm cho kỹ vào, đừng để đến lúc chúng ta rời đi rồi lại nói chúng ta mang theo cả Linh Nghi quận chúa.”
Tiêu Cửu Uyên tối sầm mặt, không nói nên lời.
Trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn không có Vũ nhi, vậy Vũ nhi đâu rồi.
Nàng đang ở đâu?
Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng nhìn về phía đoàn xe của Nam Chiêu, ngoài xe ngựa của Gia Cát Cẩn còn có xe ngựa của sứ thần.
Đoàn có tổng cộng ba, bốn chiếc xe ngựa, cho nên nếu Vũ nhi không ở trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn thì chắc chắn bị giấu trong xe ngựa của người khác.
Tiêu Cửu Uyên nghi ngờ nhìn chằm chằm vào xe ngựa của sứ thần Nam Chiêu.
Gia Cát Cẩn bỗng dưng tốt bụng hạ lệnh: “Người đâu, tất cả đều xuống xe để Ly thân vương kiểm tra, tránh việc hắn nghi ngờ chúng ta mang theo cả Linh Nghi quận chúa, đến lúc đó chúng ta khó lòng giải thích.”
Gã vừa nói xong, tất cả sứ thần Nam Chiêu đều xuống xe.
Vẻ mặt người nào cũng đầy phẫn nộ.
Nhưng vì thái tử của họ đã lên tiếng nên những đại thần này dù có tức cũng không nói gì.
Tiêu Cửu Uyên vung tay lên, Hắc Diệu, Bạch Diệu và đám thuộc hạ của hắn đều đi lên kiểm tra.
Nhưng sau khi lục soát mấy người không hề tìm được tung tích của Vân Thiên Vũ.
Đám người Hắc Diệu chưa từ bỏ ý định, lục soát lại một lần nữa, lần này ngay cả các góc nhỏ của xe ngựa cũng không bỏ qua, đừng nói là những chỗ có thể giấu đồ, lục soát tất cả mọi ngóc ngách.
Cũng không có tung tích của Vân Thiên Vũ.
Lần này Tiêu Cửu Uyên thật sự tức giận điên cuồng, hắn quay người lấy trường thương ra, giận dữ chỉ vào Gia Cát Cẩn: “Nói, ngươi giấu người ở đâu? Nếu hôm nay ngươi không giao Linh Nghi quận chúa ra đây thì bổn vương tuyệt đối không tha cho các ngươi.”
“Người đâu, bắt bọn chúng lại.”
Thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn cười lạnh: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi quá cuồng vọng rồi, ngươi cho rằng bổn cung sẽ sợ ngươi sao? Thật nực cười.”
Gã vừa dứt lời, xoay người vung tay lên, lập tức hai tên thuộc hạ đứng ở bên cạnh liền xông lên, vây quanh Tiêu Cửu Uyên và đám thuộc hạ của hắn.
Hai tên đó nhìn chằm chằm vào bọn họ, chuẩn bị chiến đấu.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên người đầy lệ khí, đôi mắt sâu thăm thẳm.Ánh mắt u ám của hắn nhìn chằm chằm vào Gia Cát Cẩn, độc ác nói: “Gia Cát Cẩn, người quang minh chính đại không nói lời mập mờ, hãy giao Linh Nghi quận chúa ra đây, nếu không bổn vương tuyệt đối không tha các ngươi.”Gia Cát Cẩn thản nhiên cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Ly thân vương gia ngươi cho rằng Bổn cung sợ ngươi sao?” “Sợ hay không thì đánh một trận đã rồi hẵng nói.” Tiêu Cửu Uyên đưa tay tức giận chỉ vào Gia Cát Cẩn.Vốn dĩ hắn định một chưởng đánh bay xe ngựa của Gia Cát Cẩn, nhưng lại sợ Vũ nhi đang ở bên trong, nếu làm như vậy hắn sẽ khiến Vũ nhi bị thương.Cho nên Tiêu Cửu Uyên nhịn cơn tức giận xuống, giận dữ chỉ vào Gia Cát Cẩn. Đáng tiếc Gia Cát Cẩn không hề nhúc nhích, gã vẫn thản nhiên mở miệng: “Được, vậy thì đánh một trận, có điều đây chẳng lẽ chính là cách đãi khách của Đông Ly quốc sao?”“Đối với loại tiểu nhân cặn bã như ngươi thì bổn vương cũng không cần phải khách khí.” Tiêu Cửu Uyên thấy Gia Cát Cẩn không động đậy, lại càng nghi ngờ Vân Thiên Vũ đang ở trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn.Hắn khẽ chuyển động, nhắm thẳng đến Gia Cát Cẩn. Gia Cát Cẩn đưa tay phóng ra một luồng linh lực, Tiêu Cửu Uyên liền giơ tay đỡ lại, linh lực của hai người chạm nhau tạo nên một tiếng nổ lớn, làm bay cả xe ngựa của Gia Cát Cẩn.Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên đột nhiên thay đổi, nhanh chóng xông tới bên xe ngựa.Sợ làm Vân Thiên Vũ bị thương. Nhưng khi hắn chạy tới bên cạnh xe ngựa của Gia Cát Cẩn thì liền phát hiện trong chiếc xe ngựa đó căn bản không có người.Gia Cát Cẩn khẽ động, nhảy lên không trung, sau đó từ từ hạ xuống đất: “Ly thân vương gia phải tìm cho kỹ vào, đừng để đến lúc chúng ta rời đi rồi lại nói chúng ta mang theo cả Linh Nghi quận chúa.”Tiêu Cửu Uyên tối sầm mặt, không nói nên lời. Trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn không có Vũ nhi, vậy Vũ nhi đâu rồi.Nàng đang ở đâu?Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng nhìn về phía đoàn xe của Nam Chiêu, ngoài xe ngựa của Gia Cát Cẩn còn có xe ngựa của sứ thần. Đoàn có tổng cộng ba, bốn chiếc xe ngựa, cho nên nếu Vũ nhi không ở trong xe ngựa của Gia Cát Cẩn thì chắc chắn bị giấu trong xe ngựa của người khác.Tiêu Cửu Uyên nghi ngờ nhìn chằm chằm vào xe ngựa của sứ thần Nam Chiêu.Gia Cát Cẩn bỗng dưng tốt bụng hạ lệnh: “Người đâu, tất cả đều xuống xe để Ly thân vương kiểm tra, tránh việc hắn nghi ngờ chúng ta mang theo cả Linh Nghi quận chúa, đến lúc đó chúng ta khó lòng giải thích.” Gã vừa nói xong, tất cả sứ thần Nam Chiêu đều xuống xe.Vẻ mặt người nào cũng đầy phẫn nộ.Nhưng vì thái tử của họ đã lên tiếng nên những đại thần này dù có tức cũng không nói gì. Tiêu Cửu Uyên vung tay lên, Hắc Diệu, Bạch Diệu và đám thuộc hạ của hắn đều đi lên kiểm tra.Nhưng sau khi lục soát mấy người không hề tìm được tung tích của Vân Thiên Vũ.Đám người Hắc Diệu chưa từ bỏ ý định, lục soát lại một lần nữa, lần này ngay cả các góc nhỏ của xe ngựa cũng không bỏ qua, đừng nói là những chỗ có thể giấu đồ, lục soát tất cả mọi ngóc ngách. Cũng không có tung tích của Vân Thiên Vũ.Lần này Tiêu Cửu Uyên thật sự tức giận điên cuồng, hắn quay người lấy trường thương ra, giận dữ chỉ vào Gia Cát Cẩn: “Nói, ngươi giấu người ở đâu? Nếu hôm nay ngươi không giao Linh Nghi quận chúa ra đây thì bổn vương tuyệt đối không tha cho các ngươi.”“Người đâu, bắt bọn chúng lại.” Thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn cười lạnh: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi quá cuồng vọng rồi, ngươi cho rằng bổn cung sẽ sợ ngươi sao? Thật nực cười.”Gã vừa dứt lời, xoay người vung tay lên, lập tức hai tên thuộc hạ đứng ở bên cạnh liền xông lên, vây quanh Tiêu Cửu Uyên và đám thuộc hạ của hắn.Hai tên đó nhìn chằm chằm vào bọn họ, chuẩn bị chiến đấu.