Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 824: Nghịch thần tặc tử
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ đang định nói thì ở ngã tư đường chợt vang lên tiếng vó ngựa đang chạy rất gấp.Mấy con ngựa nhanh chóng chạy đến.Mấy người trên ngựa xoay người nhảy xuống, đây rõ ràng là thái giám trong cung. Tên thái giám đi đầu tiên vội vàng quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng có chỉ, lệnh cho Linh Nghi quận chúa lập tức đi đến cổng thành phía nam.”Vân Thiên Vũ nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong cung.Nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao Hoài vương và Tưởng gia lại ra tay đối phó với mình. Bây giờ nàng đã hiểu, Hoài vương ra tay với nàng để hùa theo thánh ý.Người thật sự muốn lấy mạng nàng và Tiêu Cửu Uyên là hoàng thượng, không phải Hoài vương.Còn về việc tại sao Tưởng hoàng hậu lại toàn tâm toàn ý giúp Hoài vương thì nàng thật sự nghĩ không ra. Trên mặt Vân Thiên Vũ đầy vẻ trào phúng, cúi đầu nhìn về phía tên thái giám vừa bẩm báo:“Bây giờ hoàng thượng đang ở trên cổng thành phía nam sao?”“Vâng, Linh Nghi quận chúa.” Thái giám nhanh chóng trả lời, Vân Thiên Vũ trầm giọng mở miệng: “Ngươi đi trước dẫn đường đi.” Thái giám nhanh chóng đứng dậy dẫn đường.Vân Thiên Vũ nhấc chân định đi theo thái giám, Tiêu Lăng Phong ở phía sau lo lắng ngăn nàng lại: “Vân nha đầu, con đừng đi, chỉ sợ hoàng thượng...”Chỉ sợ hoàng thượng định giao nàng cho Nam Dương vương Dung Hành. Vân Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Phong cười nhẹ: “Nghĩa phụ, người nói nếu con đi theo Nam Dương vương đến quận Thanh Bình thì y có lui quân không?”“Làm sao có thể.”Nam Dương vương Dung Hành rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Một số lượng người lớn như vậy không thể đến đây trong một thời gian ngắn, nếu như có nhiều người tiến vào kinh thành Đông Ly quốc cùng một lúc, sớm đã bị phát hiện.Rõ ràng những người này được sắp xếp đến đây từ trước rồi di chuyển dần vào kinh thành.Đợi đến khi quân lính tiến đến gần kinh thành thì tất cả mới xuất hiện. Nam Dương vương Dung Hành sớm đã có ý đồ mưu phản.Vân Thiên Vũ khẽ cười, nàng muốn để dân chúng Đông Ly quốc nhìn rõ bộ mặt thật của Nam Dương vương, xem việc hai nước giao tranh có liên quan gì đến nàng.Rõ ràng là Nam Dương vương cấu kết với ngoại bang, mưu đồ làm phản. Nghĩ đến điều này, Vân Thiên Vũ đột nhiên nhớ tới Tiêu Cửu Uyên, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, hận không thể giải quyết nhanh chóng chuyện đang xảy ra để chạy đến núi Phượng Hoàng.Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa đi nhanh về phía trước, tiến thẳng đến cổng thành phía nam.Tất cả những người còn lại đều đi theo nàng. Không chỉ người của phủ An thân vương mà đám dân chúng vừa nãy làm loạn trước cửa phủ cũng đi theo đến cổng thành phía nam.Lúc này ở cổng thành phía nam đèn đuốc sáng trưng.Có rất nhiều quân lính đang đứng ở phía dưới cổng thành. Trên cổng thành, hoàng đế bệ hạ một thân hoàng bào đang đứng nói chuyện với Nam Dương vương Dung Hành ở ngoài cổng thành.Lão hoàng đế nhìn binh mã đông nghìn nghịt ở ngoài cổng thành, sắc mặt vô cùng khó coi.Nhìn thấy nhiều quân lính như vậy chẳng lẽ lão ta còn chưa hiểu. Dung Hành đây là đang có ý đồ mưu phản, hơn nữa ý đồ này không phải chỉ trong một sớm một chiều.Đội ngũ quân lính của y không thể huấn luyện trong một thời gian ngắn, rõ ràng là y đã sớm có ý đồ mưu phản.Hoàng đế tức giận đến mức tay chân đều run lên: “Dung Hành, ngươi lại dám có ý đồ mưu phản, đúng là nghịch thần tặc tử.” Trong số hàng ngàn hàng vạn binh mã ở ngoài cổng thành có một nam tử trung niên một thân y phục màu trắng đầy vẻ nho nhã, phóng khoáng đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.Toàn thân của y toát ra vẻ chính nghĩa, giống như hành động lần này hoàn toàn là vì y đang lo nghĩ cho bách tính của Đông Ly quốc.
Vân Thiên Vũ đang định nói thì ở ngã tư đường chợt vang lên tiếng vó ngựa đang chạy rất gấp.
Mấy con ngựa nhanh chóng chạy đến.
Mấy người trên ngựa xoay người nhảy xuống, đây rõ ràng là thái giám trong cung.
Tên thái giám đi đầu tiên vội vàng quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng có chỉ, lệnh cho Linh Nghi quận chúa lập tức đi đến cổng thành phía nam.”
Vân Thiên Vũ nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong cung.
Nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao Hoài vương và Tưởng gia lại ra tay đối phó với mình.
Bây giờ nàng đã hiểu, Hoài vương ra tay với nàng để hùa theo thánh ý.
Người thật sự muốn lấy mạng nàng và Tiêu Cửu Uyên là hoàng thượng, không phải Hoài vương.
Còn về việc tại sao Tưởng hoàng hậu lại toàn tâm toàn ý giúp Hoài vương thì nàng thật sự nghĩ không ra.
Trên mặt Vân Thiên Vũ đầy vẻ trào phúng, cúi đầu nhìn về phía tên thái giám vừa bẩm báo:
“Bây giờ hoàng thượng đang ở trên cổng thành phía nam sao?”
“Vâng, Linh Nghi quận chúa.” Thái giám nhanh chóng trả lời, Vân Thiên Vũ trầm giọng mở miệng: “Ngươi đi trước dẫn đường đi.”
Thái giám nhanh chóng đứng dậy dẫn đường.
Vân Thiên Vũ nhấc chân định đi theo thái giám, Tiêu Lăng Phong ở phía sau lo lắng ngăn nàng lại: “Vân nha đầu, con đừng đi, chỉ sợ hoàng thượng...”
Chỉ sợ hoàng thượng định giao nàng cho Nam Dương vương Dung Hành.
Vân Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Phong cười nhẹ: “Nghĩa phụ, người nói nếu con đi theo Nam Dương vương đến quận Thanh Bình thì y có lui quân không?”
“Làm sao có thể.”
Nam Dương vương Dung Hành rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Một số lượng người lớn như vậy không thể đến đây trong một thời gian ngắn, nếu như có nhiều người tiến vào kinh thành Đông Ly quốc cùng một lúc, sớm đã bị phát hiện.
Rõ ràng những người này được sắp xếp đến đây từ trước rồi di chuyển dần vào kinh thành.
Đợi đến khi quân lính tiến đến gần kinh thành thì tất cả mới xuất hiện.
Nam Dương vương Dung Hành sớm đã có ý đồ mưu phản.
Vân Thiên Vũ khẽ cười, nàng muốn để dân chúng Đông Ly quốc nhìn rõ bộ mặt thật của Nam Dương vương, xem việc hai nước giao tranh có liên quan gì đến nàng.
Rõ ràng là Nam Dương vương cấu kết với ngoại bang, mưu đồ làm phản.
Nghĩ đến điều này, Vân Thiên Vũ đột nhiên nhớ tới Tiêu Cửu Uyên, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, hận không thể giải quyết nhanh chóng chuyện đang xảy ra để chạy đến núi Phượng Hoàng.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa đi nhanh về phía trước, tiến thẳng đến cổng thành phía nam.
Tất cả những người còn lại đều đi theo nàng.
Không chỉ người của phủ An thân vương mà đám dân chúng vừa nãy làm loạn trước cửa phủ cũng đi theo đến cổng thành phía nam.
Lúc này ở cổng thành phía nam đèn đuốc sáng trưng.
Có rất nhiều quân lính đang đứng ở phía dưới cổng thành.
Trên cổng thành, hoàng đế bệ hạ một thân hoàng bào đang đứng nói chuyện với Nam Dương vương Dung Hành ở ngoài cổng thành.
Lão hoàng đế nhìn binh mã đông nghìn nghịt ở ngoài cổng thành, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhìn thấy nhiều quân lính như vậy chẳng lẽ lão ta còn chưa hiểu.
Dung Hành đây là đang có ý đồ mưu phản, hơn nữa ý đồ này không phải chỉ trong một sớm một chiều.
Đội ngũ quân lính của y không thể huấn luyện trong một thời gian ngắn, rõ ràng là y đã sớm có ý đồ mưu phản.
Hoàng đế tức giận đến mức tay chân đều run lên: “Dung Hành, ngươi lại dám có ý đồ mưu phản, đúng là nghịch thần tặc tử.”
Trong số hàng ngàn hàng vạn binh mã ở ngoài cổng thành có một nam tử trung niên một thân y phục màu trắng đầy vẻ nho nhã, phóng khoáng đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.
Toàn thân của y toát ra vẻ chính nghĩa, giống như hành động lần này hoàn toàn là vì y đang lo nghĩ cho bách tính của Đông Ly quốc.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ đang định nói thì ở ngã tư đường chợt vang lên tiếng vó ngựa đang chạy rất gấp.Mấy con ngựa nhanh chóng chạy đến.Mấy người trên ngựa xoay người nhảy xuống, đây rõ ràng là thái giám trong cung. Tên thái giám đi đầu tiên vội vàng quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng có chỉ, lệnh cho Linh Nghi quận chúa lập tức đi đến cổng thành phía nam.”Vân Thiên Vũ nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong cung.Nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao Hoài vương và Tưởng gia lại ra tay đối phó với mình. Bây giờ nàng đã hiểu, Hoài vương ra tay với nàng để hùa theo thánh ý.Người thật sự muốn lấy mạng nàng và Tiêu Cửu Uyên là hoàng thượng, không phải Hoài vương.Còn về việc tại sao Tưởng hoàng hậu lại toàn tâm toàn ý giúp Hoài vương thì nàng thật sự nghĩ không ra. Trên mặt Vân Thiên Vũ đầy vẻ trào phúng, cúi đầu nhìn về phía tên thái giám vừa bẩm báo:“Bây giờ hoàng thượng đang ở trên cổng thành phía nam sao?”“Vâng, Linh Nghi quận chúa.” Thái giám nhanh chóng trả lời, Vân Thiên Vũ trầm giọng mở miệng: “Ngươi đi trước dẫn đường đi.” Thái giám nhanh chóng đứng dậy dẫn đường.Vân Thiên Vũ nhấc chân định đi theo thái giám, Tiêu Lăng Phong ở phía sau lo lắng ngăn nàng lại: “Vân nha đầu, con đừng đi, chỉ sợ hoàng thượng...”Chỉ sợ hoàng thượng định giao nàng cho Nam Dương vương Dung Hành. Vân Thiên Vũ quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Phong cười nhẹ: “Nghĩa phụ, người nói nếu con đi theo Nam Dương vương đến quận Thanh Bình thì y có lui quân không?”“Làm sao có thể.”Nam Dương vương Dung Hành rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Một số lượng người lớn như vậy không thể đến đây trong một thời gian ngắn, nếu như có nhiều người tiến vào kinh thành Đông Ly quốc cùng một lúc, sớm đã bị phát hiện.Rõ ràng những người này được sắp xếp đến đây từ trước rồi di chuyển dần vào kinh thành.Đợi đến khi quân lính tiến đến gần kinh thành thì tất cả mới xuất hiện. Nam Dương vương Dung Hành sớm đã có ý đồ mưu phản.Vân Thiên Vũ khẽ cười, nàng muốn để dân chúng Đông Ly quốc nhìn rõ bộ mặt thật của Nam Dương vương, xem việc hai nước giao tranh có liên quan gì đến nàng.Rõ ràng là Nam Dương vương cấu kết với ngoại bang, mưu đồ làm phản. Nghĩ đến điều này, Vân Thiên Vũ đột nhiên nhớ tới Tiêu Cửu Uyên, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, hận không thể giải quyết nhanh chóng chuyện đang xảy ra để chạy đến núi Phượng Hoàng.Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa đi nhanh về phía trước, tiến thẳng đến cổng thành phía nam.Tất cả những người còn lại đều đi theo nàng. Không chỉ người của phủ An thân vương mà đám dân chúng vừa nãy làm loạn trước cửa phủ cũng đi theo đến cổng thành phía nam.Lúc này ở cổng thành phía nam đèn đuốc sáng trưng.Có rất nhiều quân lính đang đứng ở phía dưới cổng thành. Trên cổng thành, hoàng đế bệ hạ một thân hoàng bào đang đứng nói chuyện với Nam Dương vương Dung Hành ở ngoài cổng thành.Lão hoàng đế nhìn binh mã đông nghìn nghịt ở ngoài cổng thành, sắc mặt vô cùng khó coi.Nhìn thấy nhiều quân lính như vậy chẳng lẽ lão ta còn chưa hiểu. Dung Hành đây là đang có ý đồ mưu phản, hơn nữa ý đồ này không phải chỉ trong một sớm một chiều.Đội ngũ quân lính của y không thể huấn luyện trong một thời gian ngắn, rõ ràng là y đã sớm có ý đồ mưu phản.Hoàng đế tức giận đến mức tay chân đều run lên: “Dung Hành, ngươi lại dám có ý đồ mưu phản, đúng là nghịch thần tặc tử.” Trong số hàng ngàn hàng vạn binh mã ở ngoài cổng thành có một nam tử trung niên một thân y phục màu trắng đầy vẻ nho nhã, phóng khoáng đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.Toàn thân của y toát ra vẻ chính nghĩa, giống như hành động lần này hoàn toàn là vì y đang lo nghĩ cho bách tính của Đông Ly quốc.