Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 836: Hướng về núi phượng linh
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vốn dĩ là không sao nhưng Dung Hành Thanh Bình quận dễ phản bội, trong tay thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn nhất định có tấm bản đồ núi Phượng Hoàng mà Dung Hành vẽ cho gã, như vậy Tiêu Cửu Uyên rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên con nghĩ đi nghĩ lại thấy không yên tâm, chi bằng đi Thanh Bình quận một chuyến.”“Nhưng sức khỏe con thì sao?”Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Con không sao, chỉ sợ sau khi con đi, hoàng thượng sẽ động tay động chân với An thân vương phủ.” Lần này giao chiến với Dung Hành, binh tướng của An thân vương phủ thật ra đã tử thương không ít người, đã chết khoảng bốn năm nghìn người, thương vong hơn một ngàn người.Cho nên lần này giao chiến An thân vương phủ cũng tổn hại rất nhiều.Bây giờ trong tay chỉ có hơn một vạn thân binh. Nhưng cho dù như thế, bởi vì lúc trước họ lộ ra người của Tiên Phong doanh, hoàng đế chỉ sợ lại phải nghĩ nhiều hơn.Làm không tốt còn nhân lúc nàng không ở kinh thành đối phó với người của An thân vương phủ.An thân vương phủ bây giờ thật sự là mong manh trước gió. Cho nên Vân Thiên Vũ lo lắng.Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Lâm Tâm Mộc đứng bên cạnh nàng liền mở miệng: “Vũ Nhi, chi bằng ta ở lại kinh thành giúp con trông coi người của An thân vương phủ, con và sư phụ con đi núi Phượng Hoàng một chuyến.”Lâm Tâm Mộc vừa dứt lời, Quân Hạo Thiên là người đầu tiên không tán thành: “ “Ta không đồng ý, ta và nàng không thể chia xa.”Vân Thiên Vũ hiểu lời của Quân Hạo Thiên, ông ta đã đợi nhiều năm như vậy mới chữa khỏi cho Lâm Tâm Mộc, tất nhiên không muốn để bà ta lại gặp nguy hiểm gì nữa.Nhưng Lâm Tâm Mộc đã bị Quân Hạo Thiên làm cho đỏ mặt, trừng mắt nhìn ông ta nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào. Chỉ là lời nói như vậy, an bài thế nào đây.Tiêu Lăng Phong của An thân vương phủ mở miệng nói: “Hai người đều đi cùng với Vũ Nhi đến Thanh Bình quận đi, nhất định phải bảo vệ tốt cho nó. An thân vương phủ sẽ không có chuyện gì đâu.”“Cho dù hoàng đế có ra tay cũng sẽ không ra tay với người của An thân vương phủ trong thời gian ngắn như vậy đâu.” Tuy rằng Tiêu Lăng Phong nói có lý nhưng Vân Thiên Vũ không dám lấy người của An thân vương phủ ra mạo hiểm.Nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này, con có một cách hay.”Nàng vừa nói vừa nhanh chóng vẫy tay tỏ ý gọi Tiêu Lăng Phong bước qua sau đó ghé vào tai Tiêu Lăng Phong nói thì thầm gì đó.Tiêu Lăng Phong lập tức gật đầu cười đồng ý.“Hay, chủ ý này hay.” Vân Thiên Vũ ra dấu cho Tiêu Lăng Phong đi tìm một người đến, sau đó nàng dẫn người đó đi vào một căn lều trống.Cuối cùng nàng đi ra, người đó lại không ra.Vân Thiên Vũ an bài mọi sự xong xuôi thì dẫn đám người Diệp Gia và Hắc Diệu đi đến Thanh Bình quận. Ban đầu Tiêu Lăng Phong rất lo lắng nhưng vì có sự giúp đỡ của hai người là Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc nên lão đã yên tâm hơn rất nhiều.Một cái xe ngựa cấp tốc đến Thanh Bình quận.Vân Thiên Vũ ngồi trong xe ngựa. Diệp Gia hỏi Vân Thiên Vũ: “Vũ Mao, hồi nãy muội và lão vương gia nói làm sao để bảo vệ An thân vương phủ.”Vân Thiên Vũ mỉm cười nói: “Muội bảo nghĩa phụ nói với hoàng đế lần này nghênh chiến Thanh Bình quận đều là vì sư phụ muội cho nên An thân vương phủ mới có thể thuận lợi đánh bại Dung Hành và thuộc hạ của ông ta.”“Sau đó muội bảo nghĩa phụ tìm một người có tướng mạo gần giống với sư phụ, cải trang cho người đó trở thành sư phụ muội.” “Cứ như vậy, tỷ nói xem hoàng đế còn dám ra tay với An thân vương phủ nữa không? Ông ta sẽ tưởng rằng có tử linh trấn giữ An thân vương phủ.”Diệp Gia cười: “Hóa ra là như vậy, chủ ý này hay thật, ta dám bảo đảm hoàng đế tuyệt đối sẽ không dám động tới An thân vương phủ đâu.”Vân Thiên Vũ gật gật đầu rồi ngáp một cái rồi nằm xuống chiếc giường nhỏ êm ái của xe ngựa. “Buồn ngủ chết đi được, tỷ tuyệt đối đừng quấy rầy muội đấy nhé, để muội ngủ một giấc cho ngon.”Diệp Gia gật đầu, đỡ Vân Thiên Vũ nằm xuống, đợi nàng ngủ rồi đắp chăn cho nàng.Thấy nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Diệp Gia càng thấy thương.
Vốn dĩ là không sao nhưng Dung Hành Thanh Bình quận dễ phản bội, trong tay thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn nhất định có tấm bản đồ núi Phượng Hoàng mà Dung Hành vẽ cho gã, như vậy Tiêu Cửu Uyên rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên con nghĩ đi nghĩ lại thấy không yên tâm, chi bằng đi Thanh Bình quận một chuyến.”
“Nhưng sức khỏe con thì sao?”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Con không sao, chỉ sợ sau khi con đi, hoàng thượng sẽ động tay động chân với An thân vương phủ.”
Lần này giao chiến với Dung Hành, binh tướng của An thân vương phủ thật ra đã tử thương không ít người, đã chết khoảng bốn năm nghìn người, thương vong hơn một ngàn người.
Cho nên lần này giao chiến An thân vương phủ cũng tổn hại rất nhiều.
Bây giờ trong tay chỉ có hơn một vạn thân binh.
Nhưng cho dù như thế, bởi vì lúc trước họ lộ ra người của Tiên Phong doanh, hoàng đế chỉ sợ lại phải nghĩ nhiều hơn.
Làm không tốt còn nhân lúc nàng không ở kinh thành đối phó với người của An thân vương phủ.
An thân vương phủ bây giờ thật sự là mong manh trước gió.
Cho nên Vân Thiên Vũ lo lắng.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Lâm Tâm Mộc đứng bên cạnh nàng liền mở miệng: “Vũ Nhi, chi bằng ta ở lại kinh thành giúp con trông coi người của An thân vương phủ, con và sư phụ con đi núi Phượng Hoàng một chuyến.”
Lâm Tâm Mộc vừa dứt lời, Quân Hạo Thiên là người đầu tiên không tán thành: “
“Ta không đồng ý, ta và nàng không thể chia xa.”
Vân Thiên Vũ hiểu lời của Quân Hạo Thiên, ông ta đã đợi nhiều năm như vậy mới chữa khỏi cho Lâm Tâm Mộc, tất nhiên không muốn để bà ta lại gặp nguy hiểm gì nữa.
Nhưng Lâm Tâm Mộc đã bị Quân Hạo Thiên làm cho đỏ mặt, trừng mắt nhìn ông ta nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.
Chỉ là lời nói như vậy, an bài thế nào đây.
Tiêu Lăng Phong của An thân vương phủ mở miệng nói: “Hai người đều đi cùng với Vũ Nhi đến Thanh Bình quận đi, nhất định phải bảo vệ tốt cho nó. An thân vương phủ sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Cho dù hoàng đế có ra tay cũng sẽ không ra tay với người của An thân vương phủ trong thời gian ngắn như vậy đâu.”
Tuy rằng Tiêu Lăng Phong nói có lý nhưng Vân Thiên Vũ không dám lấy người của An thân vương phủ ra mạo hiểm.
Nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này, con có một cách hay.”
Nàng vừa nói vừa nhanh chóng vẫy tay tỏ ý gọi
Tiêu Lăng Phong bước qua sau đó ghé vào tai Tiêu Lăng Phong nói thì thầm gì đó.
Tiêu Lăng Phong lập tức gật đầu cười đồng ý.
“Hay, chủ ý này hay.”
Vân Thiên Vũ ra dấu cho Tiêu Lăng Phong đi tìm một người đến, sau đó nàng dẫn người đó đi vào một căn lều trống.
Cuối cùng nàng đi ra, người đó lại không ra.
Vân Thiên Vũ an bài mọi sự xong xuôi thì dẫn đám người Diệp Gia và Hắc Diệu đi đến Thanh Bình quận.
Ban đầu Tiêu Lăng Phong rất lo lắng nhưng vì có sự giúp đỡ của hai người là Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc nên lão đã yên tâm hơn rất nhiều.
Một cái xe ngựa cấp tốc đến Thanh Bình quận.
Vân Thiên Vũ ngồi trong xe ngựa.
Diệp Gia hỏi Vân Thiên Vũ: “Vũ Mao, hồi nãy muội và lão vương gia nói làm sao để bảo vệ An thân vương phủ.”
Vân Thiên Vũ mỉm cười nói: “Muội bảo nghĩa phụ nói với hoàng đế lần này nghênh chiến Thanh Bình quận đều là vì sư phụ muội cho nên An thân vương phủ mới có thể thuận lợi đánh bại Dung Hành và thuộc hạ của ông ta.”
“Sau đó muội bảo nghĩa phụ tìm một người có tướng mạo gần giống với sư phụ, cải trang cho người đó trở thành sư phụ muội.”
“Cứ như vậy, tỷ nói xem hoàng đế còn dám ra tay với An thân vương phủ nữa không? Ông ta sẽ tưởng rằng có tử linh trấn giữ An thân vương phủ.”
Diệp Gia cười: “Hóa ra là như vậy, chủ ý này hay thật, ta dám bảo đảm hoàng đế tuyệt đối sẽ không dám động tới An thân vương phủ đâu.”
Vân Thiên Vũ gật gật đầu rồi ngáp một cái rồi nằm xuống chiếc giường nhỏ êm ái của xe ngựa.
“Buồn ngủ chết đi được, tỷ tuyệt đối đừng quấy rầy muội đấy nhé, để muội ngủ một giấc cho ngon.”
Diệp Gia gật đầu, đỡ Vân Thiên Vũ nằm xuống, đợi nàng ngủ rồi đắp chăn cho nàng.
Thấy nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Diệp Gia càng thấy thương.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vốn dĩ là không sao nhưng Dung Hành Thanh Bình quận dễ phản bội, trong tay thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn nhất định có tấm bản đồ núi Phượng Hoàng mà Dung Hành vẽ cho gã, như vậy Tiêu Cửu Uyên rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên con nghĩ đi nghĩ lại thấy không yên tâm, chi bằng đi Thanh Bình quận một chuyến.”“Nhưng sức khỏe con thì sao?”Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Con không sao, chỉ sợ sau khi con đi, hoàng thượng sẽ động tay động chân với An thân vương phủ.” Lần này giao chiến với Dung Hành, binh tướng của An thân vương phủ thật ra đã tử thương không ít người, đã chết khoảng bốn năm nghìn người, thương vong hơn một ngàn người.Cho nên lần này giao chiến An thân vương phủ cũng tổn hại rất nhiều.Bây giờ trong tay chỉ có hơn một vạn thân binh. Nhưng cho dù như thế, bởi vì lúc trước họ lộ ra người của Tiên Phong doanh, hoàng đế chỉ sợ lại phải nghĩ nhiều hơn.Làm không tốt còn nhân lúc nàng không ở kinh thành đối phó với người của An thân vương phủ.An thân vương phủ bây giờ thật sự là mong manh trước gió. Cho nên Vân Thiên Vũ lo lắng.Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Lâm Tâm Mộc đứng bên cạnh nàng liền mở miệng: “Vũ Nhi, chi bằng ta ở lại kinh thành giúp con trông coi người của An thân vương phủ, con và sư phụ con đi núi Phượng Hoàng một chuyến.”Lâm Tâm Mộc vừa dứt lời, Quân Hạo Thiên là người đầu tiên không tán thành: “ “Ta không đồng ý, ta và nàng không thể chia xa.”Vân Thiên Vũ hiểu lời của Quân Hạo Thiên, ông ta đã đợi nhiều năm như vậy mới chữa khỏi cho Lâm Tâm Mộc, tất nhiên không muốn để bà ta lại gặp nguy hiểm gì nữa.Nhưng Lâm Tâm Mộc đã bị Quân Hạo Thiên làm cho đỏ mặt, trừng mắt nhìn ông ta nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào. Chỉ là lời nói như vậy, an bài thế nào đây.Tiêu Lăng Phong của An thân vương phủ mở miệng nói: “Hai người đều đi cùng với Vũ Nhi đến Thanh Bình quận đi, nhất định phải bảo vệ tốt cho nó. An thân vương phủ sẽ không có chuyện gì đâu.”“Cho dù hoàng đế có ra tay cũng sẽ không ra tay với người của An thân vương phủ trong thời gian ngắn như vậy đâu.” Tuy rằng Tiêu Lăng Phong nói có lý nhưng Vân Thiên Vũ không dám lấy người của An thân vương phủ ra mạo hiểm.Nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này, con có một cách hay.”Nàng vừa nói vừa nhanh chóng vẫy tay tỏ ý gọi Tiêu Lăng Phong bước qua sau đó ghé vào tai Tiêu Lăng Phong nói thì thầm gì đó.Tiêu Lăng Phong lập tức gật đầu cười đồng ý.“Hay, chủ ý này hay.” Vân Thiên Vũ ra dấu cho Tiêu Lăng Phong đi tìm một người đến, sau đó nàng dẫn người đó đi vào một căn lều trống.Cuối cùng nàng đi ra, người đó lại không ra.Vân Thiên Vũ an bài mọi sự xong xuôi thì dẫn đám người Diệp Gia và Hắc Diệu đi đến Thanh Bình quận. Ban đầu Tiêu Lăng Phong rất lo lắng nhưng vì có sự giúp đỡ của hai người là Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc nên lão đã yên tâm hơn rất nhiều.Một cái xe ngựa cấp tốc đến Thanh Bình quận.Vân Thiên Vũ ngồi trong xe ngựa. Diệp Gia hỏi Vân Thiên Vũ: “Vũ Mao, hồi nãy muội và lão vương gia nói làm sao để bảo vệ An thân vương phủ.”Vân Thiên Vũ mỉm cười nói: “Muội bảo nghĩa phụ nói với hoàng đế lần này nghênh chiến Thanh Bình quận đều là vì sư phụ muội cho nên An thân vương phủ mới có thể thuận lợi đánh bại Dung Hành và thuộc hạ của ông ta.”“Sau đó muội bảo nghĩa phụ tìm một người có tướng mạo gần giống với sư phụ, cải trang cho người đó trở thành sư phụ muội.” “Cứ như vậy, tỷ nói xem hoàng đế còn dám ra tay với An thân vương phủ nữa không? Ông ta sẽ tưởng rằng có tử linh trấn giữ An thân vương phủ.”Diệp Gia cười: “Hóa ra là như vậy, chủ ý này hay thật, ta dám bảo đảm hoàng đế tuyệt đối sẽ không dám động tới An thân vương phủ đâu.”Vân Thiên Vũ gật gật đầu rồi ngáp một cái rồi nằm xuống chiếc giường nhỏ êm ái của xe ngựa. “Buồn ngủ chết đi được, tỷ tuyệt đối đừng quấy rầy muội đấy nhé, để muội ngủ một giấc cho ngon.”Diệp Gia gật đầu, đỡ Vân Thiên Vũ nằm xuống, đợi nàng ngủ rồi đắp chăn cho nàng.Thấy nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Diệp Gia càng thấy thương.