Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 859: Đau đớn đến tột cùng
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Sau hành lang dài, mặt Thục phi đã trắng bệch, nhưng tiểu nha đầu vẫn nói luyên thuyên.“Ta không hề nói lung tung, rất nhiều người đều nói như vậy, chỉ là ngươi không biết thôi, rất nhiều người nói vương gia nhà chúng ta rất giống người phủ Tưởng quốc công, nhưng lại không hề giống Thục phi nương nương, cũng không giống người phủ Vĩnh Ninh hầu.”“Đừng có nói nữa, nếu những lời này đồn đại ra ngoài sẽ bị chặt đầu đó.” Hai tiểu nha đầu nói xong thì đi xa, phía sau lối rẽ, mặt Thục phi đã trắng bệch.Rất nhiều người biết, chỉ có bà ta là không biết. Hóa ra rất nhiều người biết nhi tử của bà ta không hề giống bà ta, mà giống Tưởng hoàng hậu và giống người Tưởng gia.Tại sao, tại sao lại như vậy.Người Thục phi gần như ngã quỵ xuống, nhưng bà ta nhanh chóng giữ vững tư thế rời khỏi phủ Hoài vương, tiến cung. Thục phi nương nương vừa tiến cung đã điều tra cô cô đã đỡ đẻ cho mình, và những y nữ trong cung lúc bấy giờ.Nhưng vừa đi điều tra lại phát hiện, những người hầu hạ mình trước kia lại biến mất một cách kỳ lạ.Tuy bề ngoài nói họ bị bệnh mà chết, có một số phạm tội phải chết, có người bị điều tới cung khác rồi từ từ biến mất. Tại sao lại trùng hợp như vậy. Thục phi lặng lẽ cho người đi thăm dò thời gian hoàng hậu sinh hạ năm đó, thì phát hiện những người đỡ đẻ cho hoàng hậu cũng đều mất tích.Lần này Thục phi mặt cắt không còn giọt máu nào, lạnh lẽo thấu tim.Bà ta ép bản thân mình không được nghĩ nữa, nhưng lời của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, cùng lời của hai người nha hoàn vẫn vang vọng bên tai bà ta. Nhi tử của bà ta lại giống người Tưởng gia. Nhi tử của bà ta lại giống Tưởng hoàng hậu, vậy nhi tử của bà ta đâu. Năm đó bà ta cũng sinh nhi tử.Thục phi nhanh chóng nghĩ ngợi, bà ta nghĩ tới thái tử Tiêu Thiên Ngự, hồi tưởng lại dáng vẻ của thái tử Tiêu Thiên Ngự. Ôn tồn lễ độ, nho nhã tài giỏi. Thái tử mới giống bà ta, giống ca ca của bà ta Vân Lôi. Chẳng nhẽ thái tử mới là nhi tử của nàng ta? Không, tại sao lại như vậy.Thục phi suýt nữa ngất trong cung điện của chính mình, nghĩ tới cái chết của thái tử, nghĩ tới những tội lỗi mà thái tử phải chịu đựng trong những năm qua, bản thân bà ta rất muốn chết. Bà đưa tay lên đập vào đầu mình, đồ ngốc nghếch này, ngươi đúng là ngu xuẩn, nhi tử của mình mà không nhận ra.Nếu khi thái tử còn sống, bà ta biết chuyện này, chắc chắn bà ta sẽ giữ lại mạng cho thái tử.Nhiều năm như vậy, Tưởng tiện nhân vẫn không hề đối xử tốt với thái tử, sao bà ta lại không hề nghĩ tới điều này. Thục phi đau xót khóc rống lên.Một lát sau, bà ta lau nước mắt, lắc đầu một cách kiên cường.Không, ta không thể trúng kế của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ được, Hoài vương điện hạ là nhi tử của ta, nó là nhi tử của ta. Ta không thể mắc bẫy. Thục phi củng cố niềm tin, nhưng một lát sau bà ta lại nghĩ tới dáng vẻ của Hoài vương.Hoài vương nếu có thể giống bà ta một chút, hoặc giống Vân Lôi một chút thôi, thì bà ta đâu có đau khổ như vậy.Cho dù Hoài vương không giống bà ta hay Vân Lôi, nó giống hoàng thượng cũng được. Nhưng Hoài vương lại không giống bà ta, cũng không giống hoàng thượng mà lại giống Tưởng hoàng hậu và người Tưởng gia.Nghĩ tới đây, Thục phi vô cùng tuyệt vọng.Một mình trong cung, vừa khóc lóc vừa gào thét suốt cả một ngày, tới tối bà ta cũng đã quyết định được một chuyện. Bà ta sẽ lấy máu nghiệm thân (*) với Hoài vương.Nhưng chuyện này không thể tiến hành ở trong cung, cho nên Thục phi để Vân Lôi âm thầm ra ngoài tìm người, bà ta nghĩ cách đưa Hoài vương ra ngoài là được.Ngày hôm nay Thục phi sống trong cung không dễ dàng gì. Trái lại Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lại vô cùng vui vẻ.***(*) Lấy máu nghiệm thân: Cắt máu của hai người vào chung một bát nước, nếu hai giọt máu hòa vào nhau có nghĩa là có cùng huyết thống, còn nếu không thì không cùng chung huyết thống.
Sau hành lang dài, mặt Thục phi đã trắng bệch, nhưng tiểu nha đầu vẫn nói luyên thuyên.
“Ta không hề nói lung tung, rất nhiều người đều nói như vậy, chỉ là ngươi không biết thôi, rất nhiều người nói vương gia nhà chúng ta rất giống người phủ Tưởng quốc công, nhưng lại không hề giống Thục phi nương nương, cũng không giống người phủ Vĩnh Ninh hầu.”
“Đừng có nói nữa, nếu những lời này đồn đại ra ngoài sẽ bị chặt đầu đó.”
Hai tiểu nha đầu nói xong thì đi xa, phía sau lối rẽ, mặt Thục phi đã trắng bệch.
Rất nhiều người biết, chỉ có bà ta là không biết. Hóa ra rất nhiều người biết nhi tử của bà ta không hề giống bà ta, mà giống Tưởng hoàng hậu và giống người Tưởng gia.Tại sao, tại sao lại như vậy.
Người Thục phi gần như ngã quỵ xuống, nhưng bà ta nhanh chóng giữ vững tư thế rời khỏi phủ Hoài vương, tiến cung.
Thục phi nương nương vừa tiến cung đã điều tra cô cô đã đỡ đẻ cho mình, và những y nữ trong cung lúc bấy giờ.
Nhưng vừa đi điều tra lại phát hiện, những người hầu hạ mình trước kia lại biến mất một cách kỳ lạ.
Tuy bề ngoài nói họ bị bệnh mà chết, có một số phạm tội phải chết, có người bị điều tới cung khác rồi từ từ biến mất. Tại sao lại trùng hợp như vậy.
Thục phi lặng lẽ cho người đi thăm dò thời gian hoàng hậu sinh hạ năm đó, thì phát hiện những người đỡ đẻ cho hoàng hậu cũng đều mất tích.
Lần này Thục phi mặt cắt không còn giọt máu nào, lạnh lẽo thấu tim.
Bà ta ép bản thân mình không được nghĩ nữa, nhưng lời của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, cùng lời của hai người nha hoàn vẫn vang vọng bên tai bà ta.
Nhi tử của bà ta lại giống người Tưởng gia. Nhi tử của bà ta lại giống Tưởng hoàng hậu, vậy nhi tử của bà ta đâu. Năm đó bà ta cũng sinh nhi tử.
Thục phi nhanh chóng nghĩ ngợi, bà ta nghĩ tới thái tử Tiêu Thiên Ngự, hồi tưởng lại dáng vẻ của thái tử Tiêu Thiên Ngự. Ôn tồn lễ độ, nho nhã tài giỏi. Thái tử mới giống bà ta, giống ca ca của bà ta Vân Lôi. Chẳng nhẽ thái tử mới là nhi tử của nàng ta? Không, tại sao lại như vậy.
Thục phi suýt nữa ngất trong cung điện của chính mình, nghĩ tới cái chết của thái tử, nghĩ tới những tội lỗi mà thái tử phải chịu đựng trong những năm qua, bản thân bà ta rất muốn chết.
Bà đưa tay lên đập vào đầu mình, đồ ngốc nghếch này, ngươi đúng là ngu xuẩn, nhi tử của mình mà không nhận ra.
Nếu khi thái tử còn sống, bà ta biết chuyện này, chắc chắn bà ta sẽ giữ lại mạng cho thái tử.
Nhiều năm như vậy, Tưởng tiện nhân vẫn không hề đối xử tốt với thái tử, sao bà ta lại không hề nghĩ tới điều này.
Thục phi đau xót khóc rống lên.
Một lát sau, bà ta lau nước mắt, lắc đầu một cách kiên cường.
Không, ta không thể trúng kế của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ được, Hoài vương điện hạ là nhi tử của ta, nó là nhi tử của ta. Ta không thể mắc bẫy.
Thục phi củng cố niềm tin, nhưng một lát sau bà ta lại nghĩ tới dáng vẻ của Hoài vương.
Hoài vương nếu có thể giống bà ta một chút, hoặc giống Vân Lôi một chút thôi, thì bà ta đâu có đau khổ như vậy.
Cho dù Hoài vương không giống bà ta hay Vân Lôi, nó giống hoàng thượng cũng được.
Nhưng Hoài vương lại không giống bà ta, cũng không giống hoàng thượng mà lại giống Tưởng hoàng hậu và người Tưởng gia.
Nghĩ tới đây, Thục phi vô cùng tuyệt vọng.
Một mình trong cung, vừa khóc lóc vừa gào thét suốt cả một ngày, tới tối bà ta cũng đã quyết định được một chuyện.
Bà ta sẽ lấy máu nghiệm thân (*) với Hoài vương.
Nhưng chuyện này không thể tiến hành ở trong cung, cho nên Thục phi để Vân Lôi âm thầm ra ngoài tìm người, bà ta nghĩ cách đưa Hoài vương ra ngoài là được.
Ngày hôm nay Thục phi sống trong cung không dễ dàng gì.
Trái lại Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lại vô cùng vui vẻ.
***
(*) Lấy máu nghiệm thân: Cắt máu của hai người vào chung một bát nước, nếu hai giọt máu hòa vào nhau có nghĩa là có cùng huyết thống, còn nếu không thì không cùng chung huyết thống.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Sau hành lang dài, mặt Thục phi đã trắng bệch, nhưng tiểu nha đầu vẫn nói luyên thuyên.“Ta không hề nói lung tung, rất nhiều người đều nói như vậy, chỉ là ngươi không biết thôi, rất nhiều người nói vương gia nhà chúng ta rất giống người phủ Tưởng quốc công, nhưng lại không hề giống Thục phi nương nương, cũng không giống người phủ Vĩnh Ninh hầu.”“Đừng có nói nữa, nếu những lời này đồn đại ra ngoài sẽ bị chặt đầu đó.” Hai tiểu nha đầu nói xong thì đi xa, phía sau lối rẽ, mặt Thục phi đã trắng bệch.Rất nhiều người biết, chỉ có bà ta là không biết. Hóa ra rất nhiều người biết nhi tử của bà ta không hề giống bà ta, mà giống Tưởng hoàng hậu và giống người Tưởng gia.Tại sao, tại sao lại như vậy.Người Thục phi gần như ngã quỵ xuống, nhưng bà ta nhanh chóng giữ vững tư thế rời khỏi phủ Hoài vương, tiến cung. Thục phi nương nương vừa tiến cung đã điều tra cô cô đã đỡ đẻ cho mình, và những y nữ trong cung lúc bấy giờ.Nhưng vừa đi điều tra lại phát hiện, những người hầu hạ mình trước kia lại biến mất một cách kỳ lạ.Tuy bề ngoài nói họ bị bệnh mà chết, có một số phạm tội phải chết, có người bị điều tới cung khác rồi từ từ biến mất. Tại sao lại trùng hợp như vậy. Thục phi lặng lẽ cho người đi thăm dò thời gian hoàng hậu sinh hạ năm đó, thì phát hiện những người đỡ đẻ cho hoàng hậu cũng đều mất tích.Lần này Thục phi mặt cắt không còn giọt máu nào, lạnh lẽo thấu tim.Bà ta ép bản thân mình không được nghĩ nữa, nhưng lời của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, cùng lời của hai người nha hoàn vẫn vang vọng bên tai bà ta. Nhi tử của bà ta lại giống người Tưởng gia. Nhi tử của bà ta lại giống Tưởng hoàng hậu, vậy nhi tử của bà ta đâu. Năm đó bà ta cũng sinh nhi tử.Thục phi nhanh chóng nghĩ ngợi, bà ta nghĩ tới thái tử Tiêu Thiên Ngự, hồi tưởng lại dáng vẻ của thái tử Tiêu Thiên Ngự. Ôn tồn lễ độ, nho nhã tài giỏi. Thái tử mới giống bà ta, giống ca ca của bà ta Vân Lôi. Chẳng nhẽ thái tử mới là nhi tử của nàng ta? Không, tại sao lại như vậy.Thục phi suýt nữa ngất trong cung điện của chính mình, nghĩ tới cái chết của thái tử, nghĩ tới những tội lỗi mà thái tử phải chịu đựng trong những năm qua, bản thân bà ta rất muốn chết. Bà đưa tay lên đập vào đầu mình, đồ ngốc nghếch này, ngươi đúng là ngu xuẩn, nhi tử của mình mà không nhận ra.Nếu khi thái tử còn sống, bà ta biết chuyện này, chắc chắn bà ta sẽ giữ lại mạng cho thái tử.Nhiều năm như vậy, Tưởng tiện nhân vẫn không hề đối xử tốt với thái tử, sao bà ta lại không hề nghĩ tới điều này. Thục phi đau xót khóc rống lên.Một lát sau, bà ta lau nước mắt, lắc đầu một cách kiên cường.Không, ta không thể trúng kế của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ được, Hoài vương điện hạ là nhi tử của ta, nó là nhi tử của ta. Ta không thể mắc bẫy. Thục phi củng cố niềm tin, nhưng một lát sau bà ta lại nghĩ tới dáng vẻ của Hoài vương.Hoài vương nếu có thể giống bà ta một chút, hoặc giống Vân Lôi một chút thôi, thì bà ta đâu có đau khổ như vậy.Cho dù Hoài vương không giống bà ta hay Vân Lôi, nó giống hoàng thượng cũng được. Nhưng Hoài vương lại không giống bà ta, cũng không giống hoàng thượng mà lại giống Tưởng hoàng hậu và người Tưởng gia.Nghĩ tới đây, Thục phi vô cùng tuyệt vọng.Một mình trong cung, vừa khóc lóc vừa gào thét suốt cả một ngày, tới tối bà ta cũng đã quyết định được một chuyện. Bà ta sẽ lấy máu nghiệm thân (*) với Hoài vương.Nhưng chuyện này không thể tiến hành ở trong cung, cho nên Thục phi để Vân Lôi âm thầm ra ngoài tìm người, bà ta nghĩ cách đưa Hoài vương ra ngoài là được.Ngày hôm nay Thục phi sống trong cung không dễ dàng gì. Trái lại Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lại vô cùng vui vẻ.***(*) Lấy máu nghiệm thân: Cắt máu của hai người vào chung một bát nước, nếu hai giọt máu hòa vào nhau có nghĩa là có cùng huyết thống, còn nếu không thì không cùng chung huyết thống.