Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 874: Tự tạo đường lui

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Thục phi cố nén đau thương, nhìn khách khứa xung quanh nói: “Tiệc mừng thọ hôm nay đến đây kết thúc, các vị rời cung về đi.”“Thục phi nương nương đừng quá đau lòng.”“Nương nương đừng khổ sở.” Mọi người an ủi Thục phi sau đó rời cung.Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng đi theo dòng người ra khỏi cung điện của Thục phi.Chờ bọn họ ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài điện lớn có rất nhiều đại thần vây xung quanh người Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch. Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cạn lời, những người này đúng là thực tế, lúc đầu cho rằng Hoài vương sẽ đi lên, nên Thục phi cũng được nịnh bợ, bây giờ nhìn thấy Hoài vương không ổn.Có lẽ Tuyên vương sẽ đi lên, mọi người lại chạy đến bên cạnh Tuyên vương nịnh bợ.Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ xem như không thấy gì, đi thẳng ra ngoài. Trên đường hai người nhỏ giọng nói chuyện.Tiêu Cửu Uyên hỏi Vân Thiên Vũ: “Ngự y thực sự tra ra Hoài vương trúng thuốc phải không?”Vân Thiên Vũ cong lên ý cười lạnh miệt thị, không phải nàng khen y thuật của mình, thuốc nàng chế ra, bằng khả năng của đám ngự y đó thì chưa tra ra được. “Đó là hoàng đế tạo cho mình một đường lui, chắc chắn ngự y hiểu được ánh mắt hoàng đế, cho nên mới nói Hoài vương bị người ta bỏ thuốc.”Khóe môi Tiêu Cửu Uyên tràn ra nụ cười lạnh, nhưng chỉ một lát sau hắn duỗi tay giữ chặt tay Vân Thiên Vũ, nói: “Chúng ta đừng động đến việc vặt này, để Thục phi Tuyên vương đấu với Hoài vương Tưởng gia, chúng ta vẫn nên nghĩ tới hôn sự của mình thì hơn.”“Không lâu nữa sẽ là ngày đại hôn của chúng ta, Vũ Nhi muốn một hôn lễ như thế nào, hay là nàng nói với ta được không? Cho dù nàng muốn hôn lễ thế nào, ta đều sẽ làm thay nàng.” Vân Thiên Vũ không nhịn được mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Thật vậy ư? Nếu ta muốn tự mình thiết kế hôn lễ và quần áo chúng ta mặc, huynh cũng đồng ý ư?”“Đồng ý, nhưng mà nàng định thiết kế hôn lễ và lễ phục thế nào.”Vân Thiên Vũ nghĩ tới hôn lễ có hoa tươi ở hiện đại và lễ phục nam nữ” “Ta về vẽ ra giấy trước, chờ ta vẽ xong sẽ tới nói chi tiết cho huynh, huynh thấy thế nào?”Vân Thiên Vũ vui vẻ mở miệng, Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng yêu thương: “Được, theo nàng, chờ nàng vẽ xong, bổn vương sẽ lập tức làm theo sắp xếp của nàng.”“Được.” Vân Thiên Vũ bởi vì vui mừng, ngẩng đầu hôn lên mặt Tiêu Cửu Uyên, vui sướng nói: “Thưởng cho huynh.”“Nếu là khen thưởng thì nên chân thành một chút.”Tiêu Cửu Uyên giữ mặt nàng lại, hôn mạnh mấy cái, sau đó ôm nàng ngồi xe ngựa về phủ An thân vương. Tiêu Cửu Uyên định ở bên cạnh Vân Thiên Vũ, nhưng lại bị Vân Thiên Vũ đuổi đi, bởi vì nàng muốn thiết kế hôn lễ và quần áo của nàng và Tiêu Cửu Uyên sẽ mặc.Tiêu Cửu Uyên không còn cách nào, đành phải dẫn người rời đi.Vân Thiên Vũ lập tức gọi người chuẩn bị giấy bút, nàng bắt đầu thiến kế hậu trường hôn lễ. Mỗi một cô gái đều muốn có một hôn lễ hoa tươi đầy đất long trọng, có hoàng tử âu yếm cầm hoa tươi, từ từ đi tới trước mặt mình, hứa hẹn một đời một kiếp chỉ yêu mình mình.Bây giờ nàng đã chờ được hoàng tử, chỉ thiếu một hôn lễ.Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng vui, nghiêm túc vẽ hoa tươi phủ kín nơi hôn lễ. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã đi ngủ.Chỉ có một mình nàng còn vẽ sơ đồ dưới đèn, lần vẽ này, phải đến nửa đêm mới vẽ xong hậu trường hôn lễ, vẫn còn chưa vẽ lễ phục thành thân của nàng và Tiêu Cửu Uyên, nàng định chờ sau khi dậy sẽ tiếp tục vẽ quần áo cho họ.

Thục phi cố nén đau thương, nhìn khách khứa xung quanh nói: “Tiệc mừng thọ hôm nay đến đây kết thúc, các vị rời cung về đi.”

“Thục phi nương nương đừng quá đau lòng.”

“Nương nương đừng khổ sở.” 

Mọi người an ủi Thục phi sau đó rời cung.

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng đi theo dòng người ra khỏi cung điện của Thục phi.

Chờ bọn họ ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài điện lớn có rất nhiều đại thần vây xung quanh người Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch. 

Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cạn lời, những người này đúng là thực tế, lúc đầu cho rằng Hoài vương sẽ đi lên, nên Thục phi cũng được nịnh bợ, bây giờ nhìn thấy Hoài vương không ổn.

Có lẽ Tuyên vương sẽ đi lên, mọi người lại chạy đến bên cạnh Tuyên vương nịnh bợ.

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ xem như không thấy gì, đi thẳng ra ngoài. 

Trên đường hai người nhỏ giọng nói chuyện.

Tiêu Cửu Uyên hỏi Vân Thiên Vũ: “Ngự y thực sự tra ra Hoài vương trúng thuốc phải không?”

Vân Thiên Vũ cong lên ý cười lạnh miệt thị, không phải nàng khen y thuật của mình, thuốc nàng chế ra, bằng khả năng của đám ngự y đó thì chưa tra ra được. 

“Đó là hoàng đế tạo cho mình một đường lui, chắc chắn ngự y hiểu được ánh mắt hoàng đế, cho nên mới nói Hoài vương bị người ta bỏ thuốc.”

Khóe môi Tiêu Cửu Uyên tràn ra nụ cười lạnh, nhưng chỉ một lát sau hắn duỗi tay giữ chặt tay Vân Thiên Vũ, nói: “Chúng ta đừng động đến việc vặt này, để Thục phi Tuyên vương đấu với Hoài vương Tưởng gia, chúng ta vẫn nên nghĩ tới hôn sự của mình thì hơn.”

“Không lâu nữa sẽ là ngày đại hôn của chúng ta, Vũ Nhi muốn một hôn lễ như thế nào, hay là nàng nói với ta được không? Cho dù nàng muốn hôn lễ thế nào, ta đều sẽ làm thay nàng.” 

Vân Thiên Vũ không nhịn được mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Thật vậy ư? Nếu ta muốn tự mình thiết kế hôn lễ và quần áo chúng ta mặc, huynh cũng đồng ý ư?”

“Đồng ý, nhưng mà nàng định thiết kế hôn lễ và lễ phục thế nào.”

Vân Thiên Vũ nghĩ tới hôn lễ có hoa tươi ở hiện đại và lễ phục nam nữ” 

“Ta về vẽ ra giấy trước, chờ ta vẽ xong sẽ tới nói chi tiết cho huynh, huynh thấy thế nào?”

Vân Thiên Vũ vui vẻ mở miệng, Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng yêu thương: “Được, theo nàng, chờ nàng vẽ xong, bổn vương sẽ lập tức làm theo sắp xếp của nàng.”

“Được.” 

Vân Thiên Vũ bởi vì vui mừng, ngẩng đầu hôn lên mặt Tiêu Cửu Uyên, vui sướng nói: “Thưởng cho huynh.”

“Nếu là khen thưởng thì nên chân thành một chút.”

Tiêu Cửu Uyên giữ mặt nàng lại, hôn mạnh mấy cái, sau đó ôm nàng ngồi xe ngựa về phủ An thân vương. 

Tiêu Cửu Uyên định ở bên cạnh Vân Thiên Vũ, nhưng lại bị Vân Thiên Vũ đuổi đi, bởi vì nàng muốn thiết kế hôn lễ và quần áo của nàng và Tiêu Cửu Uyên sẽ mặc.

Tiêu Cửu Uyên không còn cách nào, đành phải dẫn người rời đi.

Vân Thiên Vũ lập tức gọi người chuẩn bị giấy bút, nàng bắt đầu thiến kế hậu trường hôn lễ. 

Mỗi một cô gái đều muốn có một hôn lễ hoa tươi đầy đất long trọng, có hoàng tử âu yếm cầm hoa tươi, từ từ đi tới trước mặt mình, hứa hẹn một đời một kiếp chỉ yêu mình mình.

Bây giờ nàng đã chờ được hoàng tử, chỉ thiếu một hôn lễ.

Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng vui, nghiêm túc vẽ hoa tươi phủ kín nơi hôn lễ. 

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã đi ngủ.

Chỉ có một mình nàng còn vẽ sơ đồ dưới đèn, lần vẽ này, phải đến nửa đêm mới vẽ xong hậu trường hôn lễ, vẫn còn chưa vẽ lễ phục thành thân của nàng và Tiêu Cửu Uyên, nàng định chờ sau khi dậy sẽ tiếp tục vẽ quần áo cho họ.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Thục phi cố nén đau thương, nhìn khách khứa xung quanh nói: “Tiệc mừng thọ hôm nay đến đây kết thúc, các vị rời cung về đi.”“Thục phi nương nương đừng quá đau lòng.”“Nương nương đừng khổ sở.” Mọi người an ủi Thục phi sau đó rời cung.Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng đi theo dòng người ra khỏi cung điện của Thục phi.Chờ bọn họ ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài điện lớn có rất nhiều đại thần vây xung quanh người Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch. Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cạn lời, những người này đúng là thực tế, lúc đầu cho rằng Hoài vương sẽ đi lên, nên Thục phi cũng được nịnh bợ, bây giờ nhìn thấy Hoài vương không ổn.Có lẽ Tuyên vương sẽ đi lên, mọi người lại chạy đến bên cạnh Tuyên vương nịnh bợ.Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ xem như không thấy gì, đi thẳng ra ngoài. Trên đường hai người nhỏ giọng nói chuyện.Tiêu Cửu Uyên hỏi Vân Thiên Vũ: “Ngự y thực sự tra ra Hoài vương trúng thuốc phải không?”Vân Thiên Vũ cong lên ý cười lạnh miệt thị, không phải nàng khen y thuật của mình, thuốc nàng chế ra, bằng khả năng của đám ngự y đó thì chưa tra ra được. “Đó là hoàng đế tạo cho mình một đường lui, chắc chắn ngự y hiểu được ánh mắt hoàng đế, cho nên mới nói Hoài vương bị người ta bỏ thuốc.”Khóe môi Tiêu Cửu Uyên tràn ra nụ cười lạnh, nhưng chỉ một lát sau hắn duỗi tay giữ chặt tay Vân Thiên Vũ, nói: “Chúng ta đừng động đến việc vặt này, để Thục phi Tuyên vương đấu với Hoài vương Tưởng gia, chúng ta vẫn nên nghĩ tới hôn sự của mình thì hơn.”“Không lâu nữa sẽ là ngày đại hôn của chúng ta, Vũ Nhi muốn một hôn lễ như thế nào, hay là nàng nói với ta được không? Cho dù nàng muốn hôn lễ thế nào, ta đều sẽ làm thay nàng.” Vân Thiên Vũ không nhịn được mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Thật vậy ư? Nếu ta muốn tự mình thiết kế hôn lễ và quần áo chúng ta mặc, huynh cũng đồng ý ư?”“Đồng ý, nhưng mà nàng định thiết kế hôn lễ và lễ phục thế nào.”Vân Thiên Vũ nghĩ tới hôn lễ có hoa tươi ở hiện đại và lễ phục nam nữ” “Ta về vẽ ra giấy trước, chờ ta vẽ xong sẽ tới nói chi tiết cho huynh, huynh thấy thế nào?”Vân Thiên Vũ vui vẻ mở miệng, Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng yêu thương: “Được, theo nàng, chờ nàng vẽ xong, bổn vương sẽ lập tức làm theo sắp xếp của nàng.”“Được.” Vân Thiên Vũ bởi vì vui mừng, ngẩng đầu hôn lên mặt Tiêu Cửu Uyên, vui sướng nói: “Thưởng cho huynh.”“Nếu là khen thưởng thì nên chân thành một chút.”Tiêu Cửu Uyên giữ mặt nàng lại, hôn mạnh mấy cái, sau đó ôm nàng ngồi xe ngựa về phủ An thân vương. Tiêu Cửu Uyên định ở bên cạnh Vân Thiên Vũ, nhưng lại bị Vân Thiên Vũ đuổi đi, bởi vì nàng muốn thiết kế hôn lễ và quần áo của nàng và Tiêu Cửu Uyên sẽ mặc.Tiêu Cửu Uyên không còn cách nào, đành phải dẫn người rời đi.Vân Thiên Vũ lập tức gọi người chuẩn bị giấy bút, nàng bắt đầu thiến kế hậu trường hôn lễ. Mỗi một cô gái đều muốn có một hôn lễ hoa tươi đầy đất long trọng, có hoàng tử âu yếm cầm hoa tươi, từ từ đi tới trước mặt mình, hứa hẹn một đời một kiếp chỉ yêu mình mình.Bây giờ nàng đã chờ được hoàng tử, chỉ thiếu một hôn lễ.Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng vui, nghiêm túc vẽ hoa tươi phủ kín nơi hôn lễ. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã đi ngủ.Chỉ có một mình nàng còn vẽ sơ đồ dưới đèn, lần vẽ này, phải đến nửa đêm mới vẽ xong hậu trường hôn lễ, vẫn còn chưa vẽ lễ phục thành thân của nàng và Tiêu Cửu Uyên, nàng định chờ sau khi dậy sẽ tiếp tục vẽ quần áo cho họ.

Chương 874: Tự tạo đường lui