Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 892: Bí mật kinh thiên động địa
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên nói xong lại liếc mắt nhìn hoàng đế: “Nhưng chuyện huynh bày mưu hãm hại ta, chỉ một lần này thôi, ta nể mặt mẫu hậu bỏ qua cho huynh, sẽ không có lần sau, nếu còn có lần sau ta tuyệt đối không để yên.”Hắn nói xong liền quay người đi ra ngoài, lúc đi qua tiểu Toàn tử, hắn đưa tay kéo tiểu Toàn tử cùng đi.Trong tẩm cung ở phía sau, thái hậu đau lòng kêu lên: “Uyên nhi.” Tiêu Cửu Uyên không hề quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi điện.Tính cách hắn xưa nay có thù tất báo, lần này nể mặt mẫu hậu tha cho hoàng đế, sau này lão ta đừng chọc giận hắn.Tiêu Cửu Uyên mang người rời khỏi tẩm cung. Trong tẩm cung ở phía sau, hai mắt thái hậu đẫm lệ nhìn Tiêu Cửu Uyên đã đi xa, chậm rãi quay đầu nhìn vào hoàng đế: “Tại sao, tại sao không thể bỏ qua cho hoàng đệ của ngươi, hắn sẽ không tranh giành với ngươi, sẽ không cướp của ngươi, ngươi có biết hắn là ai không? Những gì hắn có còn nhiều hơn ngươi rất nhiều, tại sao tiên đế và ta luôn tốt với hắn chính là để sau này hắn giúp đỡ ngươi, nếu huynh đệ các ngươi tình thâm thì Đông Ly sẽ thiên thu vạn đại, nhưng tại sao ngươi lại không tin tiên đế và mẫu hậu.”Hoàng đế nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn thái hậu.Thái hậu chậm rãi mở miệng, đem tất cả những chuyện tiên đế và bà ta giấu diếm kể cho hoàng đế. Hoàng đế nghe xong vô cùng kinh ngạc, trong mắt ánh lên sự đố kỵ ghen ghét.Thái hậu không hề để ý đến thái độ của hoàng đế, một lần nữa dặn dò: “Nếu lần này Cửu Uyên đã bỏ qua cho ngươi thì sau này ngươi đừng làm khó hắn nữa, hắn sẽ không cướp ngôi vị hoàng đế Đông Ly của ngươi đâu.”“Nhưng hắn cũng sẽ không bảo hộ cho Đông Ly nữa.” Nghe hoàng đế nói vậy thái hậu thở dài thườn thượt, bây giờ Tiêu Cửu Uyên không làm khó hoàng thượng là đã tốt lắm rồi.Nhưng hoàng đế không nghĩ thế, lão ta kéo thái hậu lại gần rồi hai người thì thầm to nhỏ.Thái hậu đột nhiên biến sắc, ra sức lắc đầu nói: “Ngươi điên rồi.” “Mẫu hậu, người hãy giúp trẫm, giúp trẫm, nếu sau này hắn thật sự lợi hại, người nói hắn có bỏ qua cho trẫm không? Hắn nhất định không bỏ qua cho trẫm. Mẫu hậu, chẳng lẽ người thật sự muốn trơ mắt nhìn hắn đã giết trẫm thì mới cam tâm sao? Mẫu hậu.” Trong tẩm cung vang lên giọng nói đau lòng của hoàng đế.Đương nhiên mọi việc phát sinh ở đây Tiêu Cửu Uyên đều không hề hay biết.Tiêu Cửu Uyên tưởng rằng hắn đã tha thứ cho hoàng đế thì giữa hai người không còn bất cứ liên hệ gì. Sau khi đưa tiểu Toàn tử xuất cung, hắn đưa thuốc giải cho tiểu Toàn tử, sau đó cho người âm thầm đưa y ra khỏi kinh thànhTiêu Cửu Uyên biết Vũ nhi đang lo lắng cho hắn nên hắn dẫn thuộc hạ đến phủ An thân vương.Trong phủ An thân vương, Vân Thiên Vũ đang đợi tin tức cử Tiêu Cửu Uyên, vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên nàng liền thở phào nhẹ nhõm: “Thế nào, hoàng thượng có nói sẽ làm khó chúng ta không.” Vân Thiên Vũ quan tâm hỏi, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm, đưa tay nắm chặt lấy tay của Vân Thiên Vũ: “Ta không để ý đến hoàng thượng, tóm lại ta chỉ bỏ qua cho hoàng thượng một lần, nếu hoàng thượng còn dám tính kế ta một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ. Sau đại hôn chúng ta lập tức rời kinh thành, không bao giờ trở lại đây nữa.”Tiêu Cửu Uyên đưa tay ôm chặt lấy Vân Thiên Vũ không buông.Hắn ghé sát vào tai Vân Thiên Vũ nói nhỏ: “Vũ nhi đừng rời bỏ ta, trên đời này ta chỉ còn có một mình nàng.” Khi ở trong tẩm cung hắn đã nhìn thấy cách mẫu hậu nhìn hoàng huynh, hắn cảm nhận được rất rõ ràng là trong lòng mẫu hậu chỉ có hoàng huynh, hoàng huynh mới là quan trọng nhất.Còn hắn không là gì cả.Trên đời này hắn không có người thân. Chỉ có Vũ nhi.
Tiêu Cửu Uyên nói xong lại liếc mắt nhìn hoàng đế: “Nhưng chuyện huynh bày mưu hãm hại ta, chỉ một lần này thôi, ta nể mặt mẫu hậu bỏ qua cho huynh, sẽ không có lần sau, nếu còn có lần sau ta tuyệt đối không để yên.”
Hắn nói xong liền quay người đi ra ngoài, lúc đi qua tiểu Toàn tử, hắn đưa tay kéo tiểu Toàn tử cùng đi.
Trong tẩm cung ở phía sau, thái hậu đau lòng kêu lên: “Uyên nhi.”
Tiêu Cửu Uyên không hề quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi điện.
Tính cách hắn xưa nay có thù tất báo, lần này nể mặt mẫu hậu tha cho hoàng đế, sau này lão ta đừng chọc giận hắn.
Tiêu Cửu Uyên mang người rời khỏi tẩm cung.
Trong tẩm cung ở phía sau, hai mắt thái hậu đẫm lệ nhìn Tiêu Cửu Uyên đã đi xa, chậm rãi quay đầu nhìn vào hoàng đế: “Tại sao, tại sao không thể bỏ qua cho hoàng đệ của ngươi, hắn sẽ không tranh giành với ngươi, sẽ không cướp của ngươi, ngươi có biết hắn là ai không? Những gì hắn có còn nhiều hơn ngươi rất nhiều, tại sao tiên đế và ta luôn tốt với hắn chính là để sau này hắn giúp đỡ ngươi, nếu huynh đệ các ngươi tình thâm thì Đông Ly sẽ thiên thu vạn đại, nhưng tại sao ngươi lại không tin tiên đế và mẫu hậu.”
Hoàng đế nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn thái hậu.
Thái hậu chậm rãi mở miệng, đem tất cả những chuyện tiên đế và bà ta giấu diếm kể cho hoàng đế.
Hoàng đế nghe xong vô cùng kinh ngạc, trong mắt ánh lên sự đố kỵ ghen ghét.
Thái hậu không hề để ý đến thái độ của hoàng đế, một lần nữa dặn dò: “Nếu lần này Cửu Uyên đã bỏ qua cho ngươi thì sau này ngươi đừng làm khó hắn nữa, hắn sẽ không cướp ngôi vị hoàng đế Đông Ly của ngươi đâu.”
“Nhưng hắn cũng sẽ không bảo hộ cho Đông Ly nữa.”
Nghe hoàng đế nói vậy thái hậu thở dài thườn thượt, bây giờ Tiêu Cửu Uyên không làm khó hoàng thượng là đã tốt lắm rồi.
Nhưng hoàng đế không nghĩ thế, lão ta kéo thái hậu lại gần rồi hai người thì thầm to nhỏ.
Thái hậu đột nhiên biến sắc, ra sức lắc đầu nói: “Ngươi điên rồi.”
“Mẫu hậu, người hãy giúp trẫm, giúp trẫm, nếu sau này hắn thật sự lợi hại, người nói hắn có bỏ qua cho trẫm không? Hắn nhất định không bỏ qua cho trẫm. Mẫu hậu, chẳng lẽ người thật sự muốn trơ mắt nhìn hắn đã giết trẫm thì mới cam tâm sao? Mẫu hậu.” Trong tẩm cung vang lên giọng nói đau lòng của hoàng đế.
Đương nhiên mọi việc phát sinh ở đây Tiêu Cửu Uyên đều không hề hay biết.
Tiêu Cửu Uyên tưởng rằng hắn đã tha thứ cho hoàng đế thì giữa hai người không còn bất cứ liên hệ gì.
Sau khi đưa tiểu Toàn tử xuất cung, hắn đưa thuốc giải cho tiểu Toàn tử, sau đó cho người âm thầm đưa y ra khỏi kinh thành
Tiêu Cửu Uyên biết Vũ nhi đang lo lắng cho hắn nên hắn dẫn thuộc hạ đến phủ An thân vương.
Trong phủ An thân vương, Vân Thiên Vũ đang đợi tin tức cử Tiêu Cửu Uyên, vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên nàng liền thở phào nhẹ nhõm: “Thế nào, hoàng thượng có nói sẽ làm khó chúng ta không.”
Vân Thiên Vũ quan tâm hỏi, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm, đưa tay nắm chặt lấy tay của Vân Thiên Vũ: “Ta không để ý đến hoàng thượng, tóm lại ta chỉ bỏ qua cho hoàng thượng một lần, nếu hoàng thượng còn dám tính kế ta một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ. Sau đại hôn chúng ta lập tức rời kinh thành, không bao giờ trở lại đây nữa.”
Tiêu Cửu Uyên đưa tay ôm chặt lấy Vân Thiên Vũ không buông.
Hắn ghé sát vào tai Vân Thiên Vũ nói nhỏ: “Vũ nhi đừng rời bỏ ta, trên đời này ta chỉ còn có một mình nàng.”
Khi ở trong tẩm cung hắn đã nhìn thấy cách mẫu hậu nhìn hoàng huynh, hắn cảm nhận được rất rõ ràng là trong lòng mẫu hậu chỉ có hoàng huynh, hoàng huynh mới là quan trọng nhất.
Còn hắn không là gì cả.
Trên đời này hắn không có người thân.
Chỉ có Vũ nhi.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên nói xong lại liếc mắt nhìn hoàng đế: “Nhưng chuyện huynh bày mưu hãm hại ta, chỉ một lần này thôi, ta nể mặt mẫu hậu bỏ qua cho huynh, sẽ không có lần sau, nếu còn có lần sau ta tuyệt đối không để yên.”Hắn nói xong liền quay người đi ra ngoài, lúc đi qua tiểu Toàn tử, hắn đưa tay kéo tiểu Toàn tử cùng đi.Trong tẩm cung ở phía sau, thái hậu đau lòng kêu lên: “Uyên nhi.” Tiêu Cửu Uyên không hề quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi điện.Tính cách hắn xưa nay có thù tất báo, lần này nể mặt mẫu hậu tha cho hoàng đế, sau này lão ta đừng chọc giận hắn.Tiêu Cửu Uyên mang người rời khỏi tẩm cung. Trong tẩm cung ở phía sau, hai mắt thái hậu đẫm lệ nhìn Tiêu Cửu Uyên đã đi xa, chậm rãi quay đầu nhìn vào hoàng đế: “Tại sao, tại sao không thể bỏ qua cho hoàng đệ của ngươi, hắn sẽ không tranh giành với ngươi, sẽ không cướp của ngươi, ngươi có biết hắn là ai không? Những gì hắn có còn nhiều hơn ngươi rất nhiều, tại sao tiên đế và ta luôn tốt với hắn chính là để sau này hắn giúp đỡ ngươi, nếu huynh đệ các ngươi tình thâm thì Đông Ly sẽ thiên thu vạn đại, nhưng tại sao ngươi lại không tin tiên đế và mẫu hậu.”Hoàng đế nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn thái hậu.Thái hậu chậm rãi mở miệng, đem tất cả những chuyện tiên đế và bà ta giấu diếm kể cho hoàng đế. Hoàng đế nghe xong vô cùng kinh ngạc, trong mắt ánh lên sự đố kỵ ghen ghét.Thái hậu không hề để ý đến thái độ của hoàng đế, một lần nữa dặn dò: “Nếu lần này Cửu Uyên đã bỏ qua cho ngươi thì sau này ngươi đừng làm khó hắn nữa, hắn sẽ không cướp ngôi vị hoàng đế Đông Ly của ngươi đâu.”“Nhưng hắn cũng sẽ không bảo hộ cho Đông Ly nữa.” Nghe hoàng đế nói vậy thái hậu thở dài thườn thượt, bây giờ Tiêu Cửu Uyên không làm khó hoàng thượng là đã tốt lắm rồi.Nhưng hoàng đế không nghĩ thế, lão ta kéo thái hậu lại gần rồi hai người thì thầm to nhỏ.Thái hậu đột nhiên biến sắc, ra sức lắc đầu nói: “Ngươi điên rồi.” “Mẫu hậu, người hãy giúp trẫm, giúp trẫm, nếu sau này hắn thật sự lợi hại, người nói hắn có bỏ qua cho trẫm không? Hắn nhất định không bỏ qua cho trẫm. Mẫu hậu, chẳng lẽ người thật sự muốn trơ mắt nhìn hắn đã giết trẫm thì mới cam tâm sao? Mẫu hậu.” Trong tẩm cung vang lên giọng nói đau lòng của hoàng đế.Đương nhiên mọi việc phát sinh ở đây Tiêu Cửu Uyên đều không hề hay biết.Tiêu Cửu Uyên tưởng rằng hắn đã tha thứ cho hoàng đế thì giữa hai người không còn bất cứ liên hệ gì. Sau khi đưa tiểu Toàn tử xuất cung, hắn đưa thuốc giải cho tiểu Toàn tử, sau đó cho người âm thầm đưa y ra khỏi kinh thànhTiêu Cửu Uyên biết Vũ nhi đang lo lắng cho hắn nên hắn dẫn thuộc hạ đến phủ An thân vương.Trong phủ An thân vương, Vân Thiên Vũ đang đợi tin tức cử Tiêu Cửu Uyên, vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên nàng liền thở phào nhẹ nhõm: “Thế nào, hoàng thượng có nói sẽ làm khó chúng ta không.” Vân Thiên Vũ quan tâm hỏi, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm, đưa tay nắm chặt lấy tay của Vân Thiên Vũ: “Ta không để ý đến hoàng thượng, tóm lại ta chỉ bỏ qua cho hoàng thượng một lần, nếu hoàng thượng còn dám tính kế ta một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ. Sau đại hôn chúng ta lập tức rời kinh thành, không bao giờ trở lại đây nữa.”Tiêu Cửu Uyên đưa tay ôm chặt lấy Vân Thiên Vũ không buông.Hắn ghé sát vào tai Vân Thiên Vũ nói nhỏ: “Vũ nhi đừng rời bỏ ta, trên đời này ta chỉ còn có một mình nàng.” Khi ở trong tẩm cung hắn đã nhìn thấy cách mẫu hậu nhìn hoàng huynh, hắn cảm nhận được rất rõ ràng là trong lòng mẫu hậu chỉ có hoàng huynh, hoàng huynh mới là quan trọng nhất.Còn hắn không là gì cả.Trên đời này hắn không có người thân. Chỉ có Vũ nhi.