Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 903: Chúng ta cùng ngoắc tay
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Sau khi Tiêu Cửu Uyên nói xong, đột nhiên sợ hãi mở miệng: “Vũ Nhi, nàng có phải cũng không cần ta nữa.”“Không đâu, ta sẽ không bao giờ không cần huynh, ta sẽ ở bên huynh.”“Vũ Nhi, những lời ta đã nói, nhất định phải nhớ nhé, nào, chúng ta ngoắc tay.” Tiêu Cửu Uyên cúi đầu tìm tay của Vân Thiên Vũ, lấy ngón út của nàng ra, ngoắc tay, hắn vừa ngoắc tay vừa ngẩng đầu lên nói:“Vũ Nhi, nhớ là chúng ta đã ngoắc tay, cho nên không được bỏ ta.”“Ừm, ta sẽ không rời bỏ huynh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” Vân Thiên Vũ nói một cách kiên định, đôi mắt Tiêu Cửu Uyên hơi ươn ướt: “Cám ơn nàng, Vũ Nhi, may mắn là ta còn có nàng, chuyện may mắn nhất đời ta chính là không buông tay nàng ra, sau này cũng sẽ không buông tay ra.”“Vũ Nhi, nàng cũng đừng buông tay ta nhé, được không? Mãi mãi không được buông ra.”“Được, ta sẽ không buông tay.” Vân Thiên Vũ giơ tay ôm lấy hắn.Sắc mặt của nàng lạnh lùng, ánh mắt tối sầm lại, mặc dùng không biết chuyện gì, nhưng nàng biết chắc chắn Tiêu Cửu Uyên đã bị tổn thương rất nặng nề, mà người khiến hắn tổn thương chắc chắn là thái hậu và hoàng đế đương triều.Nghĩ tới đây, Vân Thiên Vũ tức giận đến điên lên, sớm biết vậy đã không cứu hai người bỉ ổi đó, để hai mẫu tử họ đi chết đi, lại dám ức h**p Tiêu Cửu Uyên. Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Uyên đang ôm eo nàng, đột nhiên trầm giọng lẩm bẩm: “Họ muốn giết ta, họ muốn liên minh giết ta.”Lời nói này khiến Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc, nàng nhanh chóng gật đầu hỏi: “Ai muốn giết huynh, hoàng đế sao? Còn ai nữa?”“Thái hậu, bà ta lại nói cho hoàng thượng biết ta có chứng sợ không gian hẹp, sau đó hai người họ liên minh, bày mưu hãm hại ta, muốn giết ta.” Nói xong Tiêu Cửu Uyên không nói gì nữa.Toàn thân Vân Thiên Vũ trở nên lạnh lùng, cả người âm trầm không nói lên lời.Thái hậu đúng không? Hoàng đế đúng không? Hai người già rồi mà chưa chết này lại dám tính kế hãm hại Tiêu Cửu Uyên, còn muốn lấy mạng Tiêu Cửu Uyên. Nàng sẽ không tha cho hai người họ.Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa dìu Tiêu Cửu Uyên: “Ta đưa huynh về Ly vương phủ ngủ một giấc, có chuyện gì tỉnh dậy rồi tính.”Nhưng Tiêu Cửu Uyên vừa nghe thấy ba chữ Ly vương phủ giống như bị k*ch th*ch, hét lên: “Ta không về Ly vương phủ, đó không phải nhà của ta, không phải nhà của ta.” Vân Thiên Vũ nghe xong cũng đành từ bỏ, cuối cùng nói: “Ta đưa huynh về An thân vương phủ nghỉ ngơi, có chuyện gì mai nói tiếp.”“Được, ta đến chỗ nàng.”Tiêu Cửu Uyên đứng dậy, giơ tay ôm lấy Vân Thiên Vũ đi ra ngoài. Ngoài cửa, Bạch Diệu nhìn thấy hai người xiêu vẹo đi ra, mở miệng nói: “Linh Nghi quận chúa, để ta dìu vương gia.”Vân Thiên Vũ đang muốn nói vậy để cho ngươi.Ai ngờ Tiêu Cửu Uyên lại tức giận kêu lên: “Không có chuyện của ngươi, cút.” Vân Thiên Vũ đành thôi, bây giờ hắn như con nhím bị thương, gặp ai sẽ xù lông với người đó, cho nên họ vẫn không nên chọc giận hắn.Vân Thiên Vũ nhìn Bạch Diệu nói: “Không sao, để ta đỡ vương gia.”Hai người đi khỏi phòng xuống lầu ra tửu lâu, lên xe ngựa của Ly vương phủ. Sau lưng vẫn còn một sợ người sợ hãi thán phục:“Vừa nãy không phải là Ly thân vương gia sao? Hình như vương gia uống say rồi.”“Đang yên đang lành lại uống say như vậy, chẳng lẽ là vô cùng vui vẻ sao.” “Chắc là vậy, ngươi không thấy vương gia vui vẻ như vậy, mua rất nhiều hoa tươi trong thành về phủ, những hoa trang ngoài thành cũng không bỏ qua.”“Hiện Ly vương phủ là biển hoa.”Người sau lưng nói chuyện càng lúc càng xa.
Sau khi Tiêu Cửu Uyên nói xong, đột nhiên sợ hãi mở miệng: “Vũ Nhi, nàng có phải cũng không cần ta nữa.”
“Không đâu, ta sẽ không bao giờ không cần huynh, ta sẽ ở bên huynh.”
“Vũ Nhi, những lời ta đã nói, nhất định phải nhớ nhé, nào, chúng ta ngoắc tay.”
Tiêu Cửu Uyên cúi đầu tìm tay của Vân Thiên Vũ, lấy ngón út của nàng ra, ngoắc tay, hắn vừa ngoắc tay vừa ngẩng đầu lên nói:
“Vũ Nhi, nhớ là chúng ta đã ngoắc tay, cho nên không được bỏ ta.”
“Ừm, ta sẽ không rời bỏ huynh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Vân Thiên Vũ nói một cách kiên định, đôi mắt Tiêu Cửu Uyên hơi ươn ướt: “Cám ơn nàng, Vũ Nhi, may mắn là ta còn có nàng, chuyện may mắn nhất đời ta chính là không buông tay nàng ra, sau này cũng sẽ không buông tay ra.”
“Vũ Nhi, nàng cũng đừng buông tay ta nhé, được không? Mãi mãi không được buông ra.”
“Được, ta sẽ không buông tay.”
Vân Thiên Vũ giơ tay ôm lấy hắn.
Sắc mặt của nàng lạnh lùng, ánh mắt tối sầm lại, mặc dùng không biết chuyện gì, nhưng nàng biết chắc chắn Tiêu Cửu Uyên đã bị tổn thương rất nặng nề, mà người khiến hắn tổn thương chắc chắn là thái hậu và hoàng đế đương triều.
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Vũ tức giận đến điên lên, sớm biết vậy đã không cứu hai người bỉ ổi đó, để hai mẫu tử họ đi chết đi, lại dám ức h**p Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Uyên đang ôm eo nàng, đột nhiên trầm giọng lẩm bẩm: “Họ muốn giết ta, họ muốn liên minh giết ta.”
Lời nói này khiến Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc, nàng nhanh chóng gật đầu hỏi: “Ai muốn giết huynh, hoàng đế sao? Còn ai nữa?”
“Thái hậu, bà ta lại nói cho hoàng thượng biết ta có chứng sợ không gian hẹp, sau đó hai người họ liên minh, bày mưu hãm hại ta, muốn giết ta.”
Nói xong Tiêu Cửu Uyên không nói gì nữa.
Toàn thân Vân Thiên Vũ trở nên lạnh lùng, cả người âm trầm không nói lên lời.
Thái hậu đúng không? Hoàng đế đúng không? Hai người già rồi mà chưa chết này lại dám tính kế hãm hại Tiêu Cửu Uyên, còn muốn lấy mạng Tiêu Cửu Uyên.
Nàng sẽ không tha cho hai người họ.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa dìu Tiêu Cửu Uyên: “Ta đưa huynh về Ly vương phủ ngủ một giấc, có chuyện gì tỉnh dậy rồi tính.”
Nhưng Tiêu Cửu Uyên vừa nghe thấy ba chữ Ly vương phủ giống như bị k*ch th*ch, hét lên: “Ta không về Ly vương phủ, đó không phải nhà của ta, không phải nhà của ta.”
Vân Thiên Vũ nghe xong cũng đành từ bỏ, cuối cùng nói: “Ta đưa huynh về An thân vương phủ nghỉ ngơi, có chuyện gì mai nói tiếp.”
“Được, ta đến chỗ nàng.”
Tiêu Cửu Uyên đứng dậy, giơ tay ôm lấy Vân Thiên Vũ đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Bạch Diệu nhìn thấy hai người xiêu vẹo đi ra, mở miệng nói: “Linh Nghi quận chúa, để ta dìu vương gia.”
Vân Thiên Vũ đang muốn nói vậy để cho ngươi.
Ai ngờ Tiêu Cửu Uyên lại tức giận kêu lên: “Không có chuyện của ngươi, cút.”
Vân Thiên Vũ đành thôi, bây giờ hắn như con nhím bị thương, gặp ai sẽ xù lông với người đó, cho nên họ vẫn không nên chọc giận hắn.
Vân Thiên Vũ nhìn Bạch Diệu nói: “Không sao, để ta đỡ vương gia.”
Hai người đi khỏi phòng xuống lầu ra tửu lâu, lên xe ngựa của Ly vương phủ.
Sau lưng vẫn còn một sợ người sợ hãi thán phục:
“Vừa nãy không phải là Ly thân vương gia sao? Hình như vương gia uống say rồi.”
“Đang yên đang lành lại uống say như vậy, chẳng lẽ là vô cùng vui vẻ sao.”
“Chắc là vậy, ngươi không thấy vương gia vui vẻ như vậy, mua rất nhiều hoa tươi trong thành về phủ, những hoa trang ngoài thành cũng không bỏ qua.”
“Hiện Ly vương phủ là biển hoa.”
Người sau lưng nói chuyện càng lúc càng xa.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Sau khi Tiêu Cửu Uyên nói xong, đột nhiên sợ hãi mở miệng: “Vũ Nhi, nàng có phải cũng không cần ta nữa.”“Không đâu, ta sẽ không bao giờ không cần huynh, ta sẽ ở bên huynh.”“Vũ Nhi, những lời ta đã nói, nhất định phải nhớ nhé, nào, chúng ta ngoắc tay.” Tiêu Cửu Uyên cúi đầu tìm tay của Vân Thiên Vũ, lấy ngón út của nàng ra, ngoắc tay, hắn vừa ngoắc tay vừa ngẩng đầu lên nói:“Vũ Nhi, nhớ là chúng ta đã ngoắc tay, cho nên không được bỏ ta.”“Ừm, ta sẽ không rời bỏ huynh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” Vân Thiên Vũ nói một cách kiên định, đôi mắt Tiêu Cửu Uyên hơi ươn ướt: “Cám ơn nàng, Vũ Nhi, may mắn là ta còn có nàng, chuyện may mắn nhất đời ta chính là không buông tay nàng ra, sau này cũng sẽ không buông tay ra.”“Vũ Nhi, nàng cũng đừng buông tay ta nhé, được không? Mãi mãi không được buông ra.”“Được, ta sẽ không buông tay.” Vân Thiên Vũ giơ tay ôm lấy hắn.Sắc mặt của nàng lạnh lùng, ánh mắt tối sầm lại, mặc dùng không biết chuyện gì, nhưng nàng biết chắc chắn Tiêu Cửu Uyên đã bị tổn thương rất nặng nề, mà người khiến hắn tổn thương chắc chắn là thái hậu và hoàng đế đương triều.Nghĩ tới đây, Vân Thiên Vũ tức giận đến điên lên, sớm biết vậy đã không cứu hai người bỉ ổi đó, để hai mẫu tử họ đi chết đi, lại dám ức h**p Tiêu Cửu Uyên. Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Uyên đang ôm eo nàng, đột nhiên trầm giọng lẩm bẩm: “Họ muốn giết ta, họ muốn liên minh giết ta.”Lời nói này khiến Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc, nàng nhanh chóng gật đầu hỏi: “Ai muốn giết huynh, hoàng đế sao? Còn ai nữa?”“Thái hậu, bà ta lại nói cho hoàng thượng biết ta có chứng sợ không gian hẹp, sau đó hai người họ liên minh, bày mưu hãm hại ta, muốn giết ta.” Nói xong Tiêu Cửu Uyên không nói gì nữa.Toàn thân Vân Thiên Vũ trở nên lạnh lùng, cả người âm trầm không nói lên lời.Thái hậu đúng không? Hoàng đế đúng không? Hai người già rồi mà chưa chết này lại dám tính kế hãm hại Tiêu Cửu Uyên, còn muốn lấy mạng Tiêu Cửu Uyên. Nàng sẽ không tha cho hai người họ.Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa dìu Tiêu Cửu Uyên: “Ta đưa huynh về Ly vương phủ ngủ một giấc, có chuyện gì tỉnh dậy rồi tính.”Nhưng Tiêu Cửu Uyên vừa nghe thấy ba chữ Ly vương phủ giống như bị k*ch th*ch, hét lên: “Ta không về Ly vương phủ, đó không phải nhà của ta, không phải nhà của ta.” Vân Thiên Vũ nghe xong cũng đành từ bỏ, cuối cùng nói: “Ta đưa huynh về An thân vương phủ nghỉ ngơi, có chuyện gì mai nói tiếp.”“Được, ta đến chỗ nàng.”Tiêu Cửu Uyên đứng dậy, giơ tay ôm lấy Vân Thiên Vũ đi ra ngoài. Ngoài cửa, Bạch Diệu nhìn thấy hai người xiêu vẹo đi ra, mở miệng nói: “Linh Nghi quận chúa, để ta dìu vương gia.”Vân Thiên Vũ đang muốn nói vậy để cho ngươi.Ai ngờ Tiêu Cửu Uyên lại tức giận kêu lên: “Không có chuyện của ngươi, cút.” Vân Thiên Vũ đành thôi, bây giờ hắn như con nhím bị thương, gặp ai sẽ xù lông với người đó, cho nên họ vẫn không nên chọc giận hắn.Vân Thiên Vũ nhìn Bạch Diệu nói: “Không sao, để ta đỡ vương gia.”Hai người đi khỏi phòng xuống lầu ra tửu lâu, lên xe ngựa của Ly vương phủ. Sau lưng vẫn còn một sợ người sợ hãi thán phục:“Vừa nãy không phải là Ly thân vương gia sao? Hình như vương gia uống say rồi.”“Đang yên đang lành lại uống say như vậy, chẳng lẽ là vô cùng vui vẻ sao.” “Chắc là vậy, ngươi không thấy vương gia vui vẻ như vậy, mua rất nhiều hoa tươi trong thành về phủ, những hoa trang ngoài thành cũng không bỏ qua.”“Hiện Ly vương phủ là biển hoa.”Người sau lưng nói chuyện càng lúc càng xa.