Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 905: Tân đế lâm triều
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên một đêm không ngủ, một đêm tham lam ngắm nhìn dung nhan Vân Thiên Vũ.Trái tim bị tổn thương lúc trước bỗng trở nên dễ chịu hơn.Bởi vì bây giờ hắn không còn một mình, hắn có thê tử, về sau bọn họ sẽ còn có hài tử. Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến những điều đó, chậm rãi cười khẽ lên, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thiên Vũ, sau đó lấy một chút thuốc cẩn thận thoa phía dưới cho Vân Thiên Vũ, đêm qua hắn đã đòi hỏi vô độ, hoàn toàn quên Vũ nhi là xử nữ chưa trải qua chuyện này bao giờ.Nghĩ như vậy, Tiêu Cửu Uyên lại đau lòng, càng dịu dàng cẩn thận thoa thuốc, thoa xong thuốc, hắn nằm xuống ôm Vân Thiên Vũ.Sau khi trời sáng, Tiêu Cửu Uyên lặng lẽ ôm Vân Thiên Vũ vào Tây Phượng viện, đưa Vân Thiên Vũ về phòng của nàng. Tuy đêm qua Vũ nhi đã trở thành tiểu thê tử của hắn, nhưng hắn không muốn để cho người khác biết chuyện này, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Vũ nhi.Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ quay về gian phòng của nàng xong, lại quay về nơi bọn họ triền miên trước đó, thu dọn tất cả đồ vật trong phòng mang về Ly Vương phủ.Tuy hắn không muốn quay về Ly Vương phủ, nhưng trong Ly Vương phủ có những thứ đã chuẩn bị cho hôn lễ long trọng của Vũ nhi và hắn, cho nên hắn sẽ không lãng phí. Hắn muốn chờ sau khi kết thúc hôn lễ của hắn và Vũ nhi mới rời kinh.Trong Tây Phượng viện của An Thân Vương phủ, Vân Thiên Vũ ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh.Đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện trời đã giữa trưa, bên cạnh sớm không còn Tiêu Cửu Uyên. Nghĩ đến đêm qua hai người trở thành sự thật, Vân Thiên Vũ cũng không bài xích, dù sao chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đại hôn, xảy ra trước hay sau cũng không có gì khác biệt.Chỉ là nghĩ đến chuyện như vậy, gương mặt nàng vẫn nóng bừng lên, huống chi đêm qua Tiêu Cửu Uyên thật giống như dã thú chết đói, liên tục làm, cho đến sau cùng nàng đã hôn mê.Vân Thiên Vũ nghĩ đến chuyện này, không khỏi thầm mắng một câu, sắc quỷ, đến bây giờ cả người nàng vẫn còn đau đây, cơ thể giống như bị xe nghiền qua, tuy nhiên h* th*n không thấy đau nhức, mát mát lành lạnh cũng dễ chịu. Xem ra Tiêu Cửu Uyên đã bôi thuốc cho nàng, cho nên nàng mới có thể dễ chịu.Vân Thiên Vũ nghĩ đến điều này, cuối cùng tha thứ cho Tiêu Cửu Uyên một chút.Nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên, nàng liền nghĩ đến những tổn thương Tiêu Cửu Uyên phải chịu. Thái hậu và hoàng đế đúng không? Tiêu Cửu Uyên buông tha các ngươi, không có nghĩa là ta sẽ buông tha các ngươi.Vân Thiên Vũ nghĩ như vậy, quanh thân không tự giác nhiễm lên lãnh ý, trong mắt một mảnh hàn khí lạnh lẽo.Nàng chậm rãi đứng dậy, vừa động đậy liền cảm thấy không thoải mái, cuối cùng gọi Diệp Gia đến nói. "Biểu tỷ, chuẩn bị cho muội một thùng nước tắm rửa đi.""Được."Diệp Gia không hỏi gì, liên quan tới chuyện phát sinh đêm qua, nàng đã mơ hồ biết, nhưng Vũ Mao và Ly vương gia còn có mấy ngày nữa đã thành người cùng một nhà, xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì. Vân Thiên Vũ ngâm mình trong bồn tắm, thân thể cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều.Nàng ăn chút đồ ăn, sau đó hỏi Diệp Gia: "Ngày hôm nay tân đế lâm triều tỷ có nghe ngóng được gì không?""Trong buổi triều sớm, tân đế lâm triều hỏi vài chuyện, nghe nói qua mấy ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức đăng cơ đại điển, trước mắt tân đế đã dời vào trong cung rồi." Diệp Gia trả lời xong, nàng bảo Diệp Gia ra ngoài gọi Hắc Diệu vào.Khi Hắc Diệu từ ngoài cửa đi tới, Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở miệng nói: "Ngươi rất quen thuộc đường lối trong cung đúng không? Ta phải vào cung một chuyến, ngươi dẫn ta tiến cung đi gặp tân đế."Hắc Diệu nhíu mày nhìn Vân Thiên Vũ, tựa hồ muốn biết dụng ý Vân Thiên Vũ khi làm như vậy. Vân Thiên Vũ trầm giọng nói: "Trước đó thái hậu liên thủ với hoàng đế tính kế Tiêu Cửu Uyên, tuy nhiên Tiêu Cửu Uyên buông tha bọn họ, ta lại không có ý định buông tha bọn họ, với lại nếu lão hoàng đế còn sống, sẽ liên tục tính kế chúng ta, sao ta có thể cho lão ta cơ hội này được.""Tiêu Cửu Uyên lo lắng cho thái hậu, nhưng ta thì không."
Tiêu Cửu Uyên một đêm không ngủ, một đêm tham lam ngắm nhìn dung nhan Vân Thiên Vũ.
Trái tim bị tổn thương lúc trước bỗng trở nên dễ chịu hơn.
Bởi vì bây giờ hắn không còn một mình, hắn có thê tử, về sau bọn họ sẽ còn có hài tử.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến những điều đó, chậm rãi cười khẽ lên, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thiên Vũ, sau đó lấy một chút thuốc cẩn thận thoa phía dưới cho Vân Thiên Vũ, đêm qua hắn đã đòi hỏi vô độ, hoàn toàn quên Vũ nhi là xử nữ chưa trải qua chuyện này bao giờ.
Nghĩ như vậy, Tiêu Cửu Uyên lại đau lòng, càng dịu dàng cẩn thận thoa thuốc, thoa xong thuốc, hắn nằm xuống ôm Vân Thiên Vũ.
Sau khi trời sáng, Tiêu Cửu Uyên lặng lẽ ôm Vân Thiên Vũ vào Tây Phượng viện, đưa Vân Thiên Vũ về phòng của nàng.
Tuy đêm qua Vũ nhi đã trở thành tiểu thê tử của hắn, nhưng hắn không muốn để cho người khác biết chuyện này, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Vũ nhi.
Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ quay về gian phòng của nàng xong, lại quay về nơi bọn họ triền miên trước đó, thu dọn tất cả đồ vật trong phòng mang về Ly Vương phủ.
Tuy hắn không muốn quay về Ly Vương phủ, nhưng trong Ly Vương phủ có những thứ đã chuẩn bị cho hôn lễ long trọng của Vũ nhi và hắn, cho nên hắn sẽ không lãng phí.
Hắn muốn chờ sau khi kết thúc hôn lễ của hắn và Vũ nhi mới rời kinh.
Trong Tây Phượng viện của An Thân Vương phủ, Vân Thiên Vũ ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh.
Đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện trời đã giữa trưa, bên cạnh sớm không còn Tiêu Cửu Uyên.
Nghĩ đến đêm qua hai người trở thành sự thật, Vân Thiên Vũ cũng không bài xích, dù sao chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đại hôn, xảy ra trước hay sau cũng không có gì khác biệt.
Chỉ là nghĩ đến chuyện như vậy, gương mặt nàng vẫn nóng bừng lên, huống chi đêm qua Tiêu Cửu Uyên thật giống như dã thú chết đói, liên tục làm, cho đến sau cùng nàng đã hôn mê.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến chuyện này, không khỏi thầm mắng một câu, sắc quỷ, đến bây giờ cả người nàng vẫn còn đau đây, cơ thể giống như bị xe nghiền qua, tuy nhiên h* th*n không thấy đau nhức, mát mát lành lạnh cũng dễ chịu.
Xem ra Tiêu Cửu Uyên đã bôi thuốc cho nàng, cho nên nàng mới có thể dễ chịu.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến điều này, cuối cùng tha thứ cho Tiêu Cửu Uyên một chút.
Nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên, nàng liền nghĩ đến những tổn thương Tiêu Cửu Uyên phải chịu.
Thái hậu và hoàng đế đúng không? Tiêu Cửu Uyên buông tha các ngươi, không có nghĩa là ta sẽ buông tha các ngươi.
Vân Thiên Vũ nghĩ như vậy, quanh thân không tự giác nhiễm lên lãnh ý, trong mắt một mảnh hàn khí lạnh lẽo.
Nàng chậm rãi đứng dậy, vừa động đậy liền cảm thấy không thoải mái, cuối cùng gọi Diệp Gia đến nói.
"Biểu tỷ, chuẩn bị cho muội một thùng nước tắm rửa đi."
"Được."
Diệp Gia không hỏi gì, liên quan tới chuyện phát sinh đêm qua, nàng đã mơ hồ biết, nhưng Vũ Mao và Ly vương gia còn có mấy ngày nữa đã thành người cùng một nhà, xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì.
Vân Thiên Vũ ngâm mình trong bồn tắm, thân thể cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nàng ăn chút đồ ăn, sau đó hỏi Diệp Gia: "Ngày hôm nay tân đế lâm triều tỷ có nghe ngóng được gì không?"
"Trong buổi triều sớm, tân đế lâm triều hỏi vài chuyện, nghe nói qua mấy ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức đăng cơ đại điển, trước mắt tân đế đã dời vào trong cung rồi."
Diệp Gia trả lời xong, nàng bảo Diệp Gia ra ngoài gọi Hắc Diệu vào.
Khi Hắc Diệu từ ngoài cửa đi tới, Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở miệng nói: "Ngươi rất quen thuộc đường lối trong cung đúng không? Ta phải vào cung một chuyến, ngươi dẫn ta tiến cung đi gặp tân đế."
Hắc Diệu nhíu mày nhìn Vân Thiên Vũ, tựa hồ muốn biết dụng ý Vân Thiên Vũ khi làm như vậy.
Vân Thiên Vũ trầm giọng nói: "Trước đó thái hậu liên thủ với hoàng đế tính kế Tiêu Cửu Uyên, tuy nhiên Tiêu Cửu Uyên buông tha bọn họ, ta lại không có ý định buông tha bọn họ, với lại nếu lão hoàng đế còn sống, sẽ liên tục tính kế chúng ta, sao ta có thể cho lão ta cơ hội này được."
"Tiêu Cửu Uyên lo lắng cho thái hậu, nhưng ta thì không."
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên một đêm không ngủ, một đêm tham lam ngắm nhìn dung nhan Vân Thiên Vũ.Trái tim bị tổn thương lúc trước bỗng trở nên dễ chịu hơn.Bởi vì bây giờ hắn không còn một mình, hắn có thê tử, về sau bọn họ sẽ còn có hài tử. Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến những điều đó, chậm rãi cười khẽ lên, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Vân Thiên Vũ, sau đó lấy một chút thuốc cẩn thận thoa phía dưới cho Vân Thiên Vũ, đêm qua hắn đã đòi hỏi vô độ, hoàn toàn quên Vũ nhi là xử nữ chưa trải qua chuyện này bao giờ.Nghĩ như vậy, Tiêu Cửu Uyên lại đau lòng, càng dịu dàng cẩn thận thoa thuốc, thoa xong thuốc, hắn nằm xuống ôm Vân Thiên Vũ.Sau khi trời sáng, Tiêu Cửu Uyên lặng lẽ ôm Vân Thiên Vũ vào Tây Phượng viện, đưa Vân Thiên Vũ về phòng của nàng. Tuy đêm qua Vũ nhi đã trở thành tiểu thê tử của hắn, nhưng hắn không muốn để cho người khác biết chuyện này, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Vũ nhi.Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ quay về gian phòng của nàng xong, lại quay về nơi bọn họ triền miên trước đó, thu dọn tất cả đồ vật trong phòng mang về Ly Vương phủ.Tuy hắn không muốn quay về Ly Vương phủ, nhưng trong Ly Vương phủ có những thứ đã chuẩn bị cho hôn lễ long trọng của Vũ nhi và hắn, cho nên hắn sẽ không lãng phí. Hắn muốn chờ sau khi kết thúc hôn lễ của hắn và Vũ nhi mới rời kinh.Trong Tây Phượng viện của An Thân Vương phủ, Vân Thiên Vũ ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh.Đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện trời đã giữa trưa, bên cạnh sớm không còn Tiêu Cửu Uyên. Nghĩ đến đêm qua hai người trở thành sự thật, Vân Thiên Vũ cũng không bài xích, dù sao chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đại hôn, xảy ra trước hay sau cũng không có gì khác biệt.Chỉ là nghĩ đến chuyện như vậy, gương mặt nàng vẫn nóng bừng lên, huống chi đêm qua Tiêu Cửu Uyên thật giống như dã thú chết đói, liên tục làm, cho đến sau cùng nàng đã hôn mê.Vân Thiên Vũ nghĩ đến chuyện này, không khỏi thầm mắng một câu, sắc quỷ, đến bây giờ cả người nàng vẫn còn đau đây, cơ thể giống như bị xe nghiền qua, tuy nhiên h* th*n không thấy đau nhức, mát mát lành lạnh cũng dễ chịu. Xem ra Tiêu Cửu Uyên đã bôi thuốc cho nàng, cho nên nàng mới có thể dễ chịu.Vân Thiên Vũ nghĩ đến điều này, cuối cùng tha thứ cho Tiêu Cửu Uyên một chút.Nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên, nàng liền nghĩ đến những tổn thương Tiêu Cửu Uyên phải chịu. Thái hậu và hoàng đế đúng không? Tiêu Cửu Uyên buông tha các ngươi, không có nghĩa là ta sẽ buông tha các ngươi.Vân Thiên Vũ nghĩ như vậy, quanh thân không tự giác nhiễm lên lãnh ý, trong mắt một mảnh hàn khí lạnh lẽo.Nàng chậm rãi đứng dậy, vừa động đậy liền cảm thấy không thoải mái, cuối cùng gọi Diệp Gia đến nói. "Biểu tỷ, chuẩn bị cho muội một thùng nước tắm rửa đi.""Được."Diệp Gia không hỏi gì, liên quan tới chuyện phát sinh đêm qua, nàng đã mơ hồ biết, nhưng Vũ Mao và Ly vương gia còn có mấy ngày nữa đã thành người cùng một nhà, xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì. Vân Thiên Vũ ngâm mình trong bồn tắm, thân thể cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều.Nàng ăn chút đồ ăn, sau đó hỏi Diệp Gia: "Ngày hôm nay tân đế lâm triều tỷ có nghe ngóng được gì không?""Trong buổi triều sớm, tân đế lâm triều hỏi vài chuyện, nghe nói qua mấy ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức đăng cơ đại điển, trước mắt tân đế đã dời vào trong cung rồi." Diệp Gia trả lời xong, nàng bảo Diệp Gia ra ngoài gọi Hắc Diệu vào.Khi Hắc Diệu từ ngoài cửa đi tới, Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở miệng nói: "Ngươi rất quen thuộc đường lối trong cung đúng không? Ta phải vào cung một chuyến, ngươi dẫn ta tiến cung đi gặp tân đế."Hắc Diệu nhíu mày nhìn Vân Thiên Vũ, tựa hồ muốn biết dụng ý Vân Thiên Vũ khi làm như vậy. Vân Thiên Vũ trầm giọng nói: "Trước đó thái hậu liên thủ với hoàng đế tính kế Tiêu Cửu Uyên, tuy nhiên Tiêu Cửu Uyên buông tha bọn họ, ta lại không có ý định buông tha bọn họ, với lại nếu lão hoàng đế còn sống, sẽ liên tục tính kế chúng ta, sao ta có thể cho lão ta cơ hội này được.""Tiêu Cửu Uyên lo lắng cho thái hậu, nhưng ta thì không."