Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 941: Ba đạo thánh chỉ
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Lăng Phong kêu lên một cách kì quái, Vân Thiên Vũ nghĩ tới thái hoàng thái hậu trong cung, nàng hơi trầm mặc, sau đó nói.“Sức khỏe của thái hoàng thái hậu không ổn nữa rồi, bà ta nói đây là việc cuối cùng bà ta làm cho chúng con, nếu như bà ta chết, Tiêu Cửu Uyên phải chịu tang một năm, đại hôn của chúng con sẽ càng không thể tổ chức được.”Tiêu Lăng Phong nghe vậy, tâm trạng cũng vô cùng nặng nề, rất lâu sau đó mới thở dài nói: "Cũng xem như bà ta còn có chút tâm giúp các con làm chuyện như vậy." Tiêu Lăng Phong nói xong lại lo lắng nói: "Lão thái bà chắc sẽ không giở trò gì chứ?"Vân Thiên Vũ nghĩ một lát rồi lắc đầu."Con thấy thái hoàng thái hậu vẫn rất yêu thương Cửu Uyên, tất nhiên trừ hoàng đế ra, bởi vì hoàng đế là do chính bà ta sinh ra, bà ta có yêu thương Cửu Uyên đến đâu cũng không thể vượt qua sự yêu thương dành cho hoàng đế được. Nhưng ngoài hoàng đế ra, người bà ta yêu thương nhất chính là Cửu Uyên." Vì thế nên nàng tin rằng thái hoàng thái hậu sẽ không động tay động chân gì với Cửu Uyên nữa, hơn nữa cái chính là thái hoàng thái hậu hiện tại chỉ là đang gắng gượng từng hơi thở, đại hạn của bà ta sắp đến rồi.Tiêu Lăng Phong và Vân Thiên Vũ không tiếp tục nói chuyện nữa, đi thẳng tới Thê Phượng viện phủ An thân vương.Đợi sau khi đến Thê Phượng viện, Vân Thiên Vũ đi vào trong chuẩn bị cho Tiêu Dạ Thần một vài món đồ tâm đắc mà những người có địa vị cao bắt buộc phải có. Tuy Dạ Thần tâm địa ngay thẳng, nhưng dù sao cũng có lúc hơi nhân từ một chút, nhưng thân làm hoàng đế, có nhiều khi phải độc ác, nham hiểm một chút. Vì thế nàng bắt buộc phải nhắc nhở gã điều này.Vân Thiên Vũ đi vào trong ăn chút gì đó rồi bắt đầu viết một vài đề xuất cho Tiêu Dạ Thần, bất kể là có ích hay không cũng là một chút tâm ý của nàng.Vân Thiên Vũ viết tới tận đêm khuya mới đi ngủ. Ngày hôm sau, trong cung tân hoàng đế hạ chỉ, việc đầu tiên là sắc phong Linh Nghi quận chúa Vân Thiên Vũ làm trưởng công chúa.Hai ngày sau thành thân với Ly thân vương.Ngoài ý chỉ này ra, hoàng đế lại liên tiếp hạ hai ý chỉ khác, sắc phong Tiêu Lăng Phong làm thái thượng hoàng. Ngoài điều trên, hoàng đế lại hạ một ý chỉ cho Hình bộ thượng thư điều tra lại vụ án của Lục gia năm đó, nhất định phải điều tra ra chân tướng ngọn nghành, nếu như Lục gia bị oan thì phải trả lại trong sạch cho Lục gia.Lúc ý chỉ này truyền tới phủ An thân vương, Diệp gia đã khóc.Nàng đợi biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được ý chỉ này, nàng rất vui mừng. Tiêu Dạ Thần, không uổng công ta thích ngươi, đủ rồi, thực sự là đủ rồi.Trong triều bởi vì tân hoàng đế kế vị mà lộ rõ bầu không khí vui mừng.Đặc biệt là tân hoàng đế không chỉ anh minh chính trực, hơn nữa trong hậu cung còn chưa có hậu phi, các vị đậi thần đều coc chủ ý, giá như nữ nhi nhà mình được tân hoàng đế để mắt, được tuyển vào hậu cung làm phi. Bỏi vì tâm lí này nên ai nấy cũng đều vui vẻ, hào hứng, các nhà đều đang tranh chấp ngầm với nhau, ai sẽ có thể thuận lợi tiến cung làm hoàng hậu đương triều?Có điều Tiêu Dạ Thần hoàn toàn không hề quan tâm đến chuyện này, trước mắt gã chỉ muốn xử lí tốt chuyện triều chính.Vốn dĩ gã có hơi luống cuống tay chân, nhưng mật thư mà Vân Thiên Vũ gửi vào cung đã chỉ điểm cho gã rất nhiều. Gã đã từng bước hiểu được ngọn ngành, đặc biệt là Vũ Mao còn nói cho gã biết bản tính của một số đại thần trong triều và cash để đối phó với loại người này, còn cả thân làm hoàng đế, có lúc không thể quá nhân từ, cắt diệt trừ thì phải diệt trừ, nếu không sẽ càng thêm loạn.Có điều nhất định phải có một trái tim yêu dân như con.Có được lòng dân Đông Ly thì hoàng đế như gã có thể ngồi vững rồi, cũng sẽ không trở thành tên hoàng đế cặn bã để tiếng xấu muôn đời. Tiêu Dạ Thần nhìn những điều tâm đắc mà Vân Thiên Vũ viết, trong lòng rất cảm động.Tuy còn chưa lên ngôi hoàng đế nhưng lại lập tức hạ một chiếu thư, chiếu cáo thiên hạ, lập tức giảm một phần ba thuế của bách tính trong thời hạn ba năm.Chiếu thư vừa hạ xuống, ai nấy đều vỗ tay vui mừng, khen ngợi tân hoàng đế yêu thương dân chúng, sau này có sự dẫn dắt của tân hoàng đế, cuộc sống sau này của bách tính Đông Ly nhất định sẽ rất tốt đẹp.
Tiêu Lăng Phong kêu lên một cách kì quái, Vân Thiên Vũ nghĩ tới thái hoàng thái hậu trong cung, nàng hơi trầm mặc, sau đó nói.
“Sức khỏe của thái hoàng thái hậu không ổn nữa rồi, bà ta nói đây là việc cuối cùng bà ta làm cho chúng con, nếu như bà ta chết, Tiêu Cửu Uyên phải chịu tang một năm, đại hôn của chúng con sẽ càng không thể tổ chức được.”
Tiêu Lăng Phong nghe vậy, tâm trạng cũng vô cùng nặng nề, rất lâu sau đó mới thở dài nói: "Cũng xem như bà ta còn có chút tâm giúp các con làm chuyện như vậy."
Tiêu Lăng Phong nói xong lại lo lắng nói: "Lão thái bà chắc sẽ không giở trò gì chứ?"
Vân Thiên Vũ nghĩ một lát rồi lắc đầu.
"Con thấy thái hoàng thái hậu vẫn rất yêu thương Cửu Uyên, tất nhiên trừ hoàng đế ra, bởi vì hoàng đế là do chính bà ta sinh ra, bà ta có yêu thương Cửu Uyên đến đâu cũng không thể vượt qua sự yêu thương dành cho hoàng đế được. Nhưng ngoài hoàng đế ra, người bà ta yêu thương nhất chính là Cửu Uyên."
Vì thế nên nàng tin rằng thái hoàng thái hậu sẽ không động tay động chân gì với Cửu Uyên nữa, hơn nữa cái chính là thái hoàng thái hậu hiện tại chỉ là đang gắng gượng từng hơi thở, đại hạn của bà ta sắp đến rồi.
Tiêu Lăng Phong và Vân Thiên Vũ không tiếp tục nói chuyện nữa, đi thẳng tới Thê Phượng viện phủ An thân vương.
Đợi sau khi đến Thê Phượng viện, Vân Thiên Vũ đi vào trong chuẩn bị cho Tiêu Dạ Thần một vài món đồ tâm đắc mà những người có địa vị cao bắt buộc phải có.
Tuy Dạ Thần tâm địa ngay thẳng, nhưng dù sao cũng có lúc hơi nhân từ một chút, nhưng thân làm hoàng đế, có nhiều khi phải độc ác, nham hiểm một chút. Vì thế nàng bắt buộc phải nhắc nhở gã điều này.
Vân Thiên Vũ đi vào trong ăn chút gì đó rồi bắt đầu viết một vài đề xuất cho Tiêu Dạ Thần, bất kể là có ích hay không cũng là một chút tâm ý của nàng.
Vân Thiên Vũ viết tới tận đêm khuya mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, trong cung tân hoàng đế hạ chỉ, việc đầu tiên là sắc phong Linh Nghi quận chúa Vân Thiên Vũ làm trưởng công chúa.
Hai ngày sau thành thân với Ly thân vương.
Ngoài ý chỉ này ra, hoàng đế lại liên tiếp hạ hai ý chỉ khác, sắc phong Tiêu Lăng Phong làm thái thượng hoàng.
Ngoài điều trên, hoàng đế lại hạ một ý chỉ cho Hình bộ thượng thư điều tra lại vụ án của Lục gia năm đó, nhất định phải điều tra ra chân tướng ngọn nghành, nếu như Lục gia bị oan thì phải trả lại trong sạch cho Lục gia.
Lúc ý chỉ này truyền tới phủ An thân vương, Diệp gia đã khóc.
Nàng đợi biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được ý chỉ này, nàng rất vui mừng.
Tiêu Dạ Thần, không uổng công ta thích ngươi, đủ rồi, thực sự là đủ rồi.
Trong triều bởi vì tân hoàng đế kế vị mà lộ rõ bầu không khí vui mừng.
Đặc biệt là tân hoàng đế không chỉ anh minh chính trực, hơn nữa trong hậu cung còn chưa có hậu phi, các vị đậi thần đều coc chủ ý, giá như nữ nhi nhà mình được tân hoàng đế để mắt, được tuyển vào hậu cung làm phi.
Bỏi vì tâm lí này nên ai nấy cũng đều vui vẻ, hào hứng, các nhà đều đang tranh chấp ngầm với nhau, ai sẽ có thể thuận lợi tiến cung làm hoàng hậu đương triều?
Có điều Tiêu Dạ Thần hoàn toàn không hề quan tâm đến chuyện này, trước mắt gã chỉ muốn xử lí tốt chuyện triều chính.
Vốn dĩ gã có hơi luống cuống tay chân, nhưng mật thư mà Vân Thiên Vũ gửi vào cung đã chỉ điểm cho gã rất nhiều.
Gã đã từng bước hiểu được ngọn ngành, đặc biệt là Vũ Mao còn nói cho gã biết bản tính của một số đại thần trong triều và cash để đối phó với loại người này, còn cả thân làm hoàng đế, có lúc không thể quá nhân từ, cắt diệt trừ thì phải diệt trừ, nếu không sẽ càng thêm loạn.
Có điều nhất định phải có một trái tim yêu dân như con.
Có được lòng dân Đông Ly thì hoàng đế như gã có thể ngồi vững rồi, cũng sẽ không trở thành tên hoàng đế cặn bã để tiếng xấu muôn đời.
Tiêu Dạ Thần nhìn những điều tâm đắc mà Vân Thiên Vũ viết, trong lòng rất cảm động.
Tuy còn chưa lên ngôi hoàng đế nhưng lại lập tức hạ một chiếu thư, chiếu cáo thiên hạ, lập tức giảm một phần ba thuế của bách tính trong thời hạn ba năm.
Chiếu thư vừa hạ xuống, ai nấy đều vỗ tay vui mừng, khen ngợi tân hoàng đế yêu thương dân chúng, sau này có sự dẫn dắt của tân hoàng đế, cuộc sống sau này của bách tính Đông Ly nhất định sẽ rất tốt đẹp.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Lăng Phong kêu lên một cách kì quái, Vân Thiên Vũ nghĩ tới thái hoàng thái hậu trong cung, nàng hơi trầm mặc, sau đó nói.“Sức khỏe của thái hoàng thái hậu không ổn nữa rồi, bà ta nói đây là việc cuối cùng bà ta làm cho chúng con, nếu như bà ta chết, Tiêu Cửu Uyên phải chịu tang một năm, đại hôn của chúng con sẽ càng không thể tổ chức được.”Tiêu Lăng Phong nghe vậy, tâm trạng cũng vô cùng nặng nề, rất lâu sau đó mới thở dài nói: "Cũng xem như bà ta còn có chút tâm giúp các con làm chuyện như vậy." Tiêu Lăng Phong nói xong lại lo lắng nói: "Lão thái bà chắc sẽ không giở trò gì chứ?"Vân Thiên Vũ nghĩ một lát rồi lắc đầu."Con thấy thái hoàng thái hậu vẫn rất yêu thương Cửu Uyên, tất nhiên trừ hoàng đế ra, bởi vì hoàng đế là do chính bà ta sinh ra, bà ta có yêu thương Cửu Uyên đến đâu cũng không thể vượt qua sự yêu thương dành cho hoàng đế được. Nhưng ngoài hoàng đế ra, người bà ta yêu thương nhất chính là Cửu Uyên." Vì thế nên nàng tin rằng thái hoàng thái hậu sẽ không động tay động chân gì với Cửu Uyên nữa, hơn nữa cái chính là thái hoàng thái hậu hiện tại chỉ là đang gắng gượng từng hơi thở, đại hạn của bà ta sắp đến rồi.Tiêu Lăng Phong và Vân Thiên Vũ không tiếp tục nói chuyện nữa, đi thẳng tới Thê Phượng viện phủ An thân vương.Đợi sau khi đến Thê Phượng viện, Vân Thiên Vũ đi vào trong chuẩn bị cho Tiêu Dạ Thần một vài món đồ tâm đắc mà những người có địa vị cao bắt buộc phải có. Tuy Dạ Thần tâm địa ngay thẳng, nhưng dù sao cũng có lúc hơi nhân từ một chút, nhưng thân làm hoàng đế, có nhiều khi phải độc ác, nham hiểm một chút. Vì thế nàng bắt buộc phải nhắc nhở gã điều này.Vân Thiên Vũ đi vào trong ăn chút gì đó rồi bắt đầu viết một vài đề xuất cho Tiêu Dạ Thần, bất kể là có ích hay không cũng là một chút tâm ý của nàng.Vân Thiên Vũ viết tới tận đêm khuya mới đi ngủ. Ngày hôm sau, trong cung tân hoàng đế hạ chỉ, việc đầu tiên là sắc phong Linh Nghi quận chúa Vân Thiên Vũ làm trưởng công chúa.Hai ngày sau thành thân với Ly thân vương.Ngoài ý chỉ này ra, hoàng đế lại liên tiếp hạ hai ý chỉ khác, sắc phong Tiêu Lăng Phong làm thái thượng hoàng. Ngoài điều trên, hoàng đế lại hạ một ý chỉ cho Hình bộ thượng thư điều tra lại vụ án của Lục gia năm đó, nhất định phải điều tra ra chân tướng ngọn nghành, nếu như Lục gia bị oan thì phải trả lại trong sạch cho Lục gia.Lúc ý chỉ này truyền tới phủ An thân vương, Diệp gia đã khóc.Nàng đợi biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được ý chỉ này, nàng rất vui mừng. Tiêu Dạ Thần, không uổng công ta thích ngươi, đủ rồi, thực sự là đủ rồi.Trong triều bởi vì tân hoàng đế kế vị mà lộ rõ bầu không khí vui mừng.Đặc biệt là tân hoàng đế không chỉ anh minh chính trực, hơn nữa trong hậu cung còn chưa có hậu phi, các vị đậi thần đều coc chủ ý, giá như nữ nhi nhà mình được tân hoàng đế để mắt, được tuyển vào hậu cung làm phi. Bỏi vì tâm lí này nên ai nấy cũng đều vui vẻ, hào hứng, các nhà đều đang tranh chấp ngầm với nhau, ai sẽ có thể thuận lợi tiến cung làm hoàng hậu đương triều?Có điều Tiêu Dạ Thần hoàn toàn không hề quan tâm đến chuyện này, trước mắt gã chỉ muốn xử lí tốt chuyện triều chính.Vốn dĩ gã có hơi luống cuống tay chân, nhưng mật thư mà Vân Thiên Vũ gửi vào cung đã chỉ điểm cho gã rất nhiều. Gã đã từng bước hiểu được ngọn ngành, đặc biệt là Vũ Mao còn nói cho gã biết bản tính của một số đại thần trong triều và cash để đối phó với loại người này, còn cả thân làm hoàng đế, có lúc không thể quá nhân từ, cắt diệt trừ thì phải diệt trừ, nếu không sẽ càng thêm loạn.Có điều nhất định phải có một trái tim yêu dân như con.Có được lòng dân Đông Ly thì hoàng đế như gã có thể ngồi vững rồi, cũng sẽ không trở thành tên hoàng đế cặn bã để tiếng xấu muôn đời. Tiêu Dạ Thần nhìn những điều tâm đắc mà Vân Thiên Vũ viết, trong lòng rất cảm động.Tuy còn chưa lên ngôi hoàng đế nhưng lại lập tức hạ một chiếu thư, chiếu cáo thiên hạ, lập tức giảm một phần ba thuế của bách tính trong thời hạn ba năm.Chiếu thư vừa hạ xuống, ai nấy đều vỗ tay vui mừng, khen ngợi tân hoàng đế yêu thương dân chúng, sau này có sự dẫn dắt của tân hoàng đế, cuộc sống sau này của bách tính Đông Ly nhất định sẽ rất tốt đẹp.