Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 953: Phiền phức lớn
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Hướng Dương duỗi tay ôm lấy nàng ta, khóc òa lên.Người xung quanh nhìn thấy Họa Mi như vậy, cũng đau lòng khóc.Tiêu Dạ Thần nhìn Vân Thiên Vũ, biết nhất định là lúc này nàng không thoải máu, cho nên đưa tay đỡ nàng vào phủ, sau đó an ui.“Vũ Nhi, Họa Mi đã chết, chúng ta sẽ an táng nàng, muội vẫn nên về thay y phục đi để còn làm tân nương, cửu hoàng thúc cũng sắp tới đón muội rồi.”Vân Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn Tiêu Dạ Thần một cái rồi nói.“Tiêu Dạ Thần, ta có linh cảm, hôn lễ này không làm được.”“Vì sao?”Lần này là Tiêu Dạ Thần giật mình, bởi vì đây là hôn lễ cửu hoàng thúc chờ đợi rất lâu, sẽ không có chuyện hắn không đến đón tân nương tử.“Vũ Nhi, muội đừng nghĩ lung tung, cửu hoàng thúc rất muốn cưới muội vào Ly thân vương phủ, sao có thể không làm được.”“Ta có cảm giác hắn xảy ra chuyện, nên ta muốn đổi y phục, đến Ly thân vương phủ kiểm tra mọi chuyện, xem cuối cùng là ai mang hắn đi.”Vân Thiên Vũ nói xong vội đi về Tây Phượng viện.Trước cửa Tây Phượng viện, Diệp Gia cầm áo cưới, sốt tuột đi qua đi lại, vừa thấy Vân Thiên Vũ về, vui mừng chạy ra đón, lại thấy trên người Vân Thiên Vũ đầy máu, Diệp Gia hoảng sợ.“Vũ Mao, muội sao thế? Bị thương ư?”Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Muội không sao, là máu của Họa Mi.”“Máu Họa Mi? Vậy Họa Mi đâu.”Diệp Gia lo lắng hỏi. Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Nàng chết rồi, vì không muốn liên lụy tới muội, nên nàng dùng kíp nổ muội cho nàng để tự nổ.”Vân Thiên Vũ nói xong, đau buồn nói không thành lời.Lúc này nàng có cảm giác cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.Nhưng bây giờ nàng không thể mệt mỏi, không thể ngã xuống, nàng còn phải đến Ly thân vương phủ, nhìn xem cuối cùng là xảy ra chuyện gì?Nhất định Tiêu Cửu Uyên đã xảy ra chuyện.Nếu không hắn sẽ không thể không tới giúp nàng.Vân Thiên Vũ nghĩ đến vậy vội vàng đi vào Tây Phượng viện, Diệp Gia đi theo sau an ủi nàng: “Vũ Nhi, muội đừng đau lòng, Họa Mi là người tốt, chúng ta sẽ luôn nhớ nàng.”Vân Thiên Vũ gật đầu: “Muội biết, muội sẽ luôn luôn nhớ tới nàng ấy, nàng ấy chính là chị em tốt của muội.”Vân Thiên Vũ nói xong đi vào Tây Phượng viện, chọn nhanh một bộ quần áo thay vào.Diệp Gia thấy bộ dạng nàng, không khỏi lo lắng: “Vũ Mao, giờ lành sắp tới, muội mau mặc áo cưới vào đi.”Tiếc rằng Vân Thiên Vũ lại lắc đầu: “Sợ rằng không dùng được áo cưới rồi, có thể Tiêu Cửu Uyên đã xảy ra chuyện, nên muội muốn đến Ly thân vương phủ xem chuyện này như thế nào?”Chuyện này khiến Diệp Gia biến sắc, buông áo cưới trong tay ra, trầm giọng nói: “Ta đi cùng muội…”Vân Thiên Vũ muốn kêu Diệp Gia ở lại, phòng ngừa có nguy hiểm, nhưng nàng chưa kịp nói hết, đã nghe bên ngoài vang tới tiếng hét ầm ĩ.Vân Thiên Vũ ra ngoài, nhanh chóng nhìn thấy người Ly thân vương phủ tới, Bạch Diệu mang một đội người tới đây.Gã chạy tới, vẻ mặt lo lắng mở miệng: “Thưa đại trưởng công chúa, vương gia nhà chúng ta đã biến mất, bỗng dưng lại biến mất không thấy đâu nữa.”Vẻ mặt Vân Thiên Vũ trở nên xấu đi, bị đả kích liên tục khiến nàng cảm thấy lảo đảo, Diệp Gia vội đỡ lấy nàng.Vân Thiên Vũ cắn răng: “Ta qua Ly thân vương phủ kiểm tra một chút.”Tiêu Dạ Thần ở bên cạnh Bạch Diệu vội nói: “Ta đi cùng muội.”Vân Thiên Vũ ngăn hành động của Tiêu Dạ Thần lại, nàng nhìn thẳng Tiêu Dạ Thần rồi nói.“Dạ Thần, ta và cửu hoàng thúc của ngươi, lúc này gặp phải một phiền phức lớn, nên ngươi không cần xen vào, yên tâm, chúng ta sẽ không sao, nhưng chuyện triều chính sau này, sợ là chỉ có mình ngươi gánh vác, nhớ kỹ, chúng ta tin ngươi.”
Hướng Dương duỗi tay ôm lấy nàng ta, khóc òa lên.
Người xung quanh nhìn thấy Họa Mi như vậy, cũng đau lòng khóc.
Tiêu Dạ Thần nhìn Vân Thiên Vũ, biết nhất định là lúc này nàng không thoải máu, cho nên đưa tay đỡ nàng vào phủ, sau đó an ui.
“Vũ Nhi, Họa Mi đã chết, chúng ta sẽ an táng nàng, muội vẫn nên về thay y phục đi để còn làm tân nương, cửu hoàng thúc cũng sắp tới đón muội rồi.”
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn Tiêu Dạ Thần một cái rồi nói.
“Tiêu Dạ Thần, ta có linh cảm, hôn lễ này không làm được.”
“Vì sao?”
Lần này là Tiêu Dạ Thần giật mình, bởi vì đây là hôn lễ cửu hoàng thúc chờ đợi rất lâu, sẽ không có chuyện hắn không đến đón tân nương tử.
“Vũ Nhi, muội đừng nghĩ lung tung, cửu hoàng thúc rất muốn cưới muội vào Ly thân vương phủ, sao có thể không làm được.”
“Ta có cảm giác hắn xảy ra chuyện, nên ta muốn đổi y phục, đến Ly thân vương phủ kiểm tra mọi chuyện, xem cuối cùng là ai mang hắn đi.”
Vân Thiên Vũ nói xong vội đi về Tây Phượng viện.
Trước cửa Tây Phượng viện, Diệp Gia cầm áo cưới, sốt tuột đi qua đi lại, vừa thấy Vân Thiên Vũ về, vui mừng chạy ra đón, lại thấy trên người Vân Thiên Vũ đầy máu, Diệp Gia hoảng sợ.
“Vũ Mao, muội sao thế? Bị thương ư?”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Muội không sao, là máu của Họa Mi.”
“Máu Họa Mi? Vậy Họa Mi đâu.”
Diệp Gia lo lắng hỏi. Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Nàng chết rồi, vì không muốn liên lụy tới muội, nên nàng dùng kíp nổ muội cho nàng để tự nổ.”
Vân Thiên Vũ nói xong, đau buồn nói không thành lời.
Lúc này nàng có cảm giác cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Nhưng bây giờ nàng không thể mệt mỏi, không thể ngã xuống, nàng còn phải đến Ly thân vương phủ, nhìn xem cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Nhất định Tiêu Cửu Uyên đã xảy ra chuyện.
Nếu không hắn sẽ không thể không tới giúp nàng.
Vân Thiên Vũ nghĩ đến vậy vội vàng đi vào Tây Phượng viện, Diệp Gia đi theo sau an ủi nàng: “Vũ Nhi, muội đừng đau lòng, Họa Mi là người tốt, chúng ta sẽ luôn nhớ nàng.”
Vân Thiên Vũ gật đầu: “Muội biết, muội sẽ luôn luôn nhớ tới nàng ấy, nàng ấy chính là chị em tốt của muội.”
Vân Thiên Vũ nói xong đi vào Tây Phượng viện, chọn nhanh một bộ quần áo thay vào.
Diệp Gia thấy bộ dạng nàng, không khỏi lo lắng: “Vũ Mao, giờ lành sắp tới, muội mau mặc áo cưới vào đi.”
Tiếc rằng Vân Thiên Vũ lại lắc đầu: “Sợ rằng không dùng được áo cưới rồi, có thể Tiêu Cửu Uyên đã xảy ra chuyện, nên muội muốn đến Ly thân vương phủ xem chuyện này như thế nào?”
Chuyện này khiến Diệp Gia biến sắc, buông áo cưới trong tay ra, trầm giọng nói: “Ta đi cùng muội…”
Vân Thiên Vũ muốn kêu Diệp Gia ở lại, phòng ngừa có nguy hiểm, nhưng nàng chưa kịp nói hết, đã nghe bên ngoài vang tới tiếng hét ầm ĩ.
Vân Thiên Vũ ra ngoài, nhanh chóng nhìn thấy người Ly thân vương phủ tới, Bạch Diệu mang một đội người tới đây.
Gã chạy tới, vẻ mặt lo lắng mở miệng: “Thưa đại trưởng công chúa, vương gia nhà chúng ta đã biến mất, bỗng dưng lại biến mất không thấy đâu nữa.”
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ trở nên xấu đi, bị đả kích liên tục khiến nàng cảm thấy lảo đảo, Diệp Gia vội đỡ lấy nàng.
Vân Thiên Vũ cắn răng: “Ta qua Ly thân vương phủ kiểm tra một chút.”
Tiêu Dạ Thần ở bên cạnh Bạch Diệu vội nói: “Ta đi cùng muội.”
Vân Thiên Vũ ngăn hành động của Tiêu Dạ Thần lại, nàng nhìn thẳng Tiêu Dạ Thần rồi nói.
“Dạ Thần, ta và cửu hoàng thúc của ngươi, lúc này gặp phải một phiền phức lớn, nên ngươi không cần xen vào, yên tâm, chúng ta sẽ không sao, nhưng chuyện triều chính sau này, sợ là chỉ có mình ngươi gánh vác, nhớ kỹ, chúng ta tin ngươi.”
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Hướng Dương duỗi tay ôm lấy nàng ta, khóc òa lên.Người xung quanh nhìn thấy Họa Mi như vậy, cũng đau lòng khóc.Tiêu Dạ Thần nhìn Vân Thiên Vũ, biết nhất định là lúc này nàng không thoải máu, cho nên đưa tay đỡ nàng vào phủ, sau đó an ui.“Vũ Nhi, Họa Mi đã chết, chúng ta sẽ an táng nàng, muội vẫn nên về thay y phục đi để còn làm tân nương, cửu hoàng thúc cũng sắp tới đón muội rồi.”Vân Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn Tiêu Dạ Thần một cái rồi nói.“Tiêu Dạ Thần, ta có linh cảm, hôn lễ này không làm được.”“Vì sao?”Lần này là Tiêu Dạ Thần giật mình, bởi vì đây là hôn lễ cửu hoàng thúc chờ đợi rất lâu, sẽ không có chuyện hắn không đến đón tân nương tử.“Vũ Nhi, muội đừng nghĩ lung tung, cửu hoàng thúc rất muốn cưới muội vào Ly thân vương phủ, sao có thể không làm được.”“Ta có cảm giác hắn xảy ra chuyện, nên ta muốn đổi y phục, đến Ly thân vương phủ kiểm tra mọi chuyện, xem cuối cùng là ai mang hắn đi.”Vân Thiên Vũ nói xong vội đi về Tây Phượng viện.Trước cửa Tây Phượng viện, Diệp Gia cầm áo cưới, sốt tuột đi qua đi lại, vừa thấy Vân Thiên Vũ về, vui mừng chạy ra đón, lại thấy trên người Vân Thiên Vũ đầy máu, Diệp Gia hoảng sợ.“Vũ Mao, muội sao thế? Bị thương ư?”Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Muội không sao, là máu của Họa Mi.”“Máu Họa Mi? Vậy Họa Mi đâu.”Diệp Gia lo lắng hỏi. Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Nàng chết rồi, vì không muốn liên lụy tới muội, nên nàng dùng kíp nổ muội cho nàng để tự nổ.”Vân Thiên Vũ nói xong, đau buồn nói không thành lời.Lúc này nàng có cảm giác cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.Nhưng bây giờ nàng không thể mệt mỏi, không thể ngã xuống, nàng còn phải đến Ly thân vương phủ, nhìn xem cuối cùng là xảy ra chuyện gì?Nhất định Tiêu Cửu Uyên đã xảy ra chuyện.Nếu không hắn sẽ không thể không tới giúp nàng.Vân Thiên Vũ nghĩ đến vậy vội vàng đi vào Tây Phượng viện, Diệp Gia đi theo sau an ủi nàng: “Vũ Nhi, muội đừng đau lòng, Họa Mi là người tốt, chúng ta sẽ luôn nhớ nàng.”Vân Thiên Vũ gật đầu: “Muội biết, muội sẽ luôn luôn nhớ tới nàng ấy, nàng ấy chính là chị em tốt của muội.”Vân Thiên Vũ nói xong đi vào Tây Phượng viện, chọn nhanh một bộ quần áo thay vào.Diệp Gia thấy bộ dạng nàng, không khỏi lo lắng: “Vũ Mao, giờ lành sắp tới, muội mau mặc áo cưới vào đi.”Tiếc rằng Vân Thiên Vũ lại lắc đầu: “Sợ rằng không dùng được áo cưới rồi, có thể Tiêu Cửu Uyên đã xảy ra chuyện, nên muội muốn đến Ly thân vương phủ xem chuyện này như thế nào?”Chuyện này khiến Diệp Gia biến sắc, buông áo cưới trong tay ra, trầm giọng nói: “Ta đi cùng muội…”Vân Thiên Vũ muốn kêu Diệp Gia ở lại, phòng ngừa có nguy hiểm, nhưng nàng chưa kịp nói hết, đã nghe bên ngoài vang tới tiếng hét ầm ĩ.Vân Thiên Vũ ra ngoài, nhanh chóng nhìn thấy người Ly thân vương phủ tới, Bạch Diệu mang một đội người tới đây.Gã chạy tới, vẻ mặt lo lắng mở miệng: “Thưa đại trưởng công chúa, vương gia nhà chúng ta đã biến mất, bỗng dưng lại biến mất không thấy đâu nữa.”Vẻ mặt Vân Thiên Vũ trở nên xấu đi, bị đả kích liên tục khiến nàng cảm thấy lảo đảo, Diệp Gia vội đỡ lấy nàng.Vân Thiên Vũ cắn răng: “Ta qua Ly thân vương phủ kiểm tra một chút.”Tiêu Dạ Thần ở bên cạnh Bạch Diệu vội nói: “Ta đi cùng muội.”Vân Thiên Vũ ngăn hành động của Tiêu Dạ Thần lại, nàng nhìn thẳng Tiêu Dạ Thần rồi nói.“Dạ Thần, ta và cửu hoàng thúc của ngươi, lúc này gặp phải một phiền phức lớn, nên ngươi không cần xen vào, yên tâm, chúng ta sẽ không sao, nhưng chuyện triều chính sau này, sợ là chỉ có mình ngươi gánh vác, nhớ kỹ, chúng ta tin ngươi.”