Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 965: Nữ nhi bị nhận nhầm

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở mắt, muốn xem bản thân bị rơi vào đâu? Chỉ là nàng vừa mở mắt, chỉ thấy trước mắt một mảng đen tối, một cái ôm ấp áp đang ôm chặt lấy nàng, chẳng những ôm chặt lấy nàng, còn những người bên tai nàng đang vui vẻ nói chuyện: “Khê Khê, con đã về rồi, mẹ biết là con sẽ trở lại, nữ nhi ngoan của mẹ, rốt cục con đã trở về rồi.”Vân Thiên Vũ nhất thời ngẩn người ra, ai đây, còn ôm nàng thân thiết như vậy, lại còn gọi nàng là nữ nhi của bà ta.Chẳng lẽ nàng bị treo trong truyền tống trận, sau đó lại bị xuyên không thành nữ nhi của người khác sao?Vân Thiên Vũ đẩy ra, nữ nhân đang ôm nàng hiểu ý nàng, lập tức buông nàng ra.Sau đó Vân Thiên Vũ nhìn thấy người đang ôm mình là ai.Một gương mặt của nữ tử xinh đẹp, đang nhìn nàng tủm tỉm cười. Nhưng thần thái của nữ tử đó có gì đó không ổn, ánh mắt rất khác thường, không giống ánh mắt của người bình thường.Vân Thiên Vũ là đại phu nên vừa nhìn đã biết đầu óc của nữ nhân này không được tốt, cho nên ánh mắt nhìn người có hơi khác thường. Thảo nào nhận nhầm nàng.Vân Thiên Vũ hắng giọng, muốn nói rõ ràng với nữ nhân này, mình không phải là nữ nhi của họ.Nhưng nàng vẫn chưa kịp nói, một giọng nói thô kệch khác lại vang lên: “Xin hỏi vật này là của ngươi ư?”Vân Thiên Vũ nghe thấy lời người đó, quay lại nhìn thấy bên cạnh nữ nhân ngốc nghếch này còn có một nam tử trung niên không cao lớn cho lắn nhưng rất khỏe mạnh, trong tay nam tử đó là lang nha bội mà Họa Mi đã tặng Vân Thiên Vũ trước kia.Vừa nhìn thấy lang nha bội bị đối phương lấy được, Vân Thiên Vũ nhanh chóng giơ tay ra muốn lấy lại.Nhưng nam tử đó lại rụt tay về, trên gương mặt gã đầy vẻ kích động, nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đây không phải đồ của ngươi chứ.”Vân Thiên Vũ gật đầu: “Là đồ của ta.”Họa Mi đã từng nói đó có thể là tín vật phụ mẫu nàng ta đã đưa cho nàng ta, nàng đã đồng ý tìm phụ mẫu giúp nàng ta, vậy nàng nói được làm được.Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, nam tử ngăm đen khỏe mạnh đó đột nhiên kích động hét to: “Khê Khê, đúng là con rồi, con đã trở về, ông trời phù hộ, rốt cuộc con đã trở về.”Lúc này, không chỉ nữ nhân ngốc nghếch đang đứng bên cạnh mà ngay cả nam nhân này cũng kích động lên tiếng. Vân Thiên Vũ không kịp phản ứng, lại bị nữ nhân thần trí mơ hồ ôm lấy.Nữ nhân ôm lấy nàng vừa thơm vừa ôm nàng, kích động nở nụ cười: “Khê Khê, con đã trở về, rốt cuộc mẹ đã tìm thấy con, rốt cuộc mẹ đã tìm thấy con rồi.”Vẻ mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó hiểu, sau đó muốn né tránh cái ôm của nữ nhân kia, nói thật lòng, nàng không quen với những cử chỉ thân mật như vậy.Nhưng một lát sau nàng đột nhiên dừng lại, sau đó mở to mắt nhìn đôi trung niên trước mặt.Một nam nhân ngăm đen khỏe mạnh, đôi mắt trong trẻo, nhìn có thật thà.Một nữ trung niên tử thần trí mơ hồ, nhưng lại có gương mặt xinh đẹp.Sở dĩ họ gọi nàng là Khê Khê, không phải bởi nhìn thấy lang nha bội đó chứ.Vân Thiên Vũ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình khẽ run rẩy, nàng nghiêm túc đánh giá nam tử trung niên và nữ tử xinh đẹp nhưng thần trí lại mơ hồ, có thể nhìn thấy họ có vẻ giống Họa Mi.Chẳng lẽ đây thực sự là phụ mẫu của Họa Mi.Mà Họa Mi không phải là người của đông đại lục, mà là người tây đại lục, vì sơ ý nên đã bị cuốn vào truyền tống trận, cuối cùng phiêu bạt tới đông đại lục chăng?Vậy bây giờ nàng đã tới tây đại lục, đã gặp họ, chẳng lẽ là do Họa Mi đã ngấm ngầm đưa nàng tới trước mặt phụ mẫu của nàng ta, để nàng chăm sóc cho phụ mẫu của nàng ta.Và để cho ba mẹ nàng ta chăm sóc cho nàng ư?Hơn nữa, ở tây đại lục, hiện tại nàng không hề quen biết ai, một người cũng không có.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở mắt, muốn xem bản thân bị rơi vào đâu? Chỉ là nàng vừa mở mắt, chỉ thấy trước mắt một mảng đen tối, một cái ôm ấp áp đang ôm chặt lấy nàng, chẳng những ôm chặt lấy nàng, còn những người bên tai nàng đang vui vẻ nói chuyện: “Khê Khê, con đã về rồi, mẹ biết là con sẽ trở lại, nữ nhi ngoan của mẹ, rốt cục con đã trở về rồi.”

Vân Thiên Vũ nhất thời ngẩn người ra, ai đây, còn ôm nàng thân thiết như vậy, lại còn gọi nàng là nữ nhi của bà ta.

Chẳng lẽ nàng bị treo trong truyền tống trận, sau đó lại bị xuyên không thành nữ nhi của người khác sao?

Vân Thiên Vũ đẩy ra, nữ nhân đang ôm nàng hiểu ý nàng, lập tức buông nàng ra.

Sau đó Vân Thiên Vũ nhìn thấy người đang ôm mình là ai.

Một gương mặt của nữ tử xinh đẹp, đang nhìn nàng tủm tỉm cười. Nhưng thần thái của nữ tử đó có gì đó không ổn, ánh mắt rất khác thường, không giống ánh mắt của người bình thường.

Vân Thiên Vũ là đại phu nên vừa nhìn đã biết đầu óc của nữ nhân này không được tốt, cho nên ánh mắt nhìn người có hơi khác thường. Thảo nào nhận nhầm nàng.

Vân Thiên Vũ hắng giọng, muốn nói rõ ràng với nữ nhân này, mình không phải là nữ nhi của họ.

Nhưng nàng vẫn chưa kịp nói, một giọng nói thô kệch khác lại vang lên: “Xin hỏi vật này là của ngươi ư?”

Vân Thiên Vũ nghe thấy lời người đó, quay lại nhìn thấy bên cạnh nữ nhân ngốc nghếch này còn có một nam tử trung niên không cao lớn cho lắn nhưng rất khỏe mạnh, trong tay nam tử đó là lang nha bội mà Họa Mi đã tặng Vân Thiên Vũ trước kia.

Vừa nhìn thấy lang nha bội bị đối phương lấy được, Vân Thiên Vũ nhanh chóng giơ tay ra muốn lấy lại.

Nhưng nam tử đó lại rụt tay về, trên gương mặt gã đầy vẻ kích động, nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đây không phải đồ của ngươi chứ.”

Vân Thiên Vũ gật đầu: “Là đồ của ta.”

Họa Mi đã từng nói đó có thể là tín vật phụ mẫu nàng ta đã đưa cho nàng ta, nàng đã đồng ý tìm phụ mẫu giúp nàng ta, vậy nàng nói được làm được.

Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, nam tử ngăm đen khỏe mạnh đó đột nhiên kích động hét to: “Khê Khê, đúng là con rồi, con đã trở về, ông trời phù hộ, rốt cuộc con đã trở về.”

Lúc này, không chỉ nữ nhân ngốc nghếch đang đứng bên cạnh mà ngay cả nam nhân này cũng kích động lên tiếng. Vân Thiên Vũ không kịp phản ứng, lại bị nữ nhân thần trí mơ hồ ôm lấy.

Nữ nhân ôm lấy nàng vừa thơm vừa ôm nàng, kích động nở nụ cười: “Khê Khê, con đã trở về, rốt cuộc mẹ đã tìm thấy con, rốt cuộc mẹ đã tìm thấy con rồi.”

Vẻ mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó hiểu, sau đó muốn né tránh cái ôm của nữ nhân kia, nói thật lòng, nàng không quen với những cử chỉ thân mật như vậy.

Nhưng một lát sau nàng đột nhiên dừng lại, sau đó mở to mắt nhìn đôi trung niên trước mặt.

Một nam nhân ngăm đen khỏe mạnh, đôi mắt trong trẻo, nhìn có thật thà.

Một nữ trung niên tử thần trí mơ hồ, nhưng lại có gương mặt xinh đẹp.

Sở dĩ họ gọi nàng là Khê Khê, không phải bởi nhìn thấy lang nha bội đó chứ.

Vân Thiên Vũ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình khẽ run rẩy, nàng nghiêm túc đánh giá nam tử trung niên và nữ tử xinh đẹp nhưng thần trí lại mơ hồ, có thể nhìn thấy họ có vẻ giống Họa Mi.

Chẳng lẽ đây thực sự là phụ mẫu của Họa Mi.

Mà Họa Mi không phải là người của đông đại lục, mà là người tây đại lục, vì sơ ý nên đã bị cuốn vào truyền tống trận, cuối cùng phiêu bạt tới đông đại lục chăng?

Vậy bây giờ nàng đã tới tây đại lục, đã gặp họ, chẳng lẽ là do Họa Mi đã ngấm ngầm đưa nàng tới trước mặt phụ mẫu của nàng ta, để nàng chăm sóc cho phụ mẫu của nàng ta.

Và để cho ba mẹ nàng ta chăm sóc cho nàng ư?

Hơn nữa, ở tây đại lục, hiện tại nàng không hề quen biết ai, một người cũng không có.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở mắt, muốn xem bản thân bị rơi vào đâu? Chỉ là nàng vừa mở mắt, chỉ thấy trước mắt một mảng đen tối, một cái ôm ấp áp đang ôm chặt lấy nàng, chẳng những ôm chặt lấy nàng, còn những người bên tai nàng đang vui vẻ nói chuyện: “Khê Khê, con đã về rồi, mẹ biết là con sẽ trở lại, nữ nhi ngoan của mẹ, rốt cục con đã trở về rồi.”Vân Thiên Vũ nhất thời ngẩn người ra, ai đây, còn ôm nàng thân thiết như vậy, lại còn gọi nàng là nữ nhi của bà ta.Chẳng lẽ nàng bị treo trong truyền tống trận, sau đó lại bị xuyên không thành nữ nhi của người khác sao?Vân Thiên Vũ đẩy ra, nữ nhân đang ôm nàng hiểu ý nàng, lập tức buông nàng ra.Sau đó Vân Thiên Vũ nhìn thấy người đang ôm mình là ai.Một gương mặt của nữ tử xinh đẹp, đang nhìn nàng tủm tỉm cười. Nhưng thần thái của nữ tử đó có gì đó không ổn, ánh mắt rất khác thường, không giống ánh mắt của người bình thường.Vân Thiên Vũ là đại phu nên vừa nhìn đã biết đầu óc của nữ nhân này không được tốt, cho nên ánh mắt nhìn người có hơi khác thường. Thảo nào nhận nhầm nàng.Vân Thiên Vũ hắng giọng, muốn nói rõ ràng với nữ nhân này, mình không phải là nữ nhi của họ.Nhưng nàng vẫn chưa kịp nói, một giọng nói thô kệch khác lại vang lên: “Xin hỏi vật này là của ngươi ư?”Vân Thiên Vũ nghe thấy lời người đó, quay lại nhìn thấy bên cạnh nữ nhân ngốc nghếch này còn có một nam tử trung niên không cao lớn cho lắn nhưng rất khỏe mạnh, trong tay nam tử đó là lang nha bội mà Họa Mi đã tặng Vân Thiên Vũ trước kia.Vừa nhìn thấy lang nha bội bị đối phương lấy được, Vân Thiên Vũ nhanh chóng giơ tay ra muốn lấy lại.Nhưng nam tử đó lại rụt tay về, trên gương mặt gã đầy vẻ kích động, nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đây không phải đồ của ngươi chứ.”Vân Thiên Vũ gật đầu: “Là đồ của ta.”Họa Mi đã từng nói đó có thể là tín vật phụ mẫu nàng ta đã đưa cho nàng ta, nàng đã đồng ý tìm phụ mẫu giúp nàng ta, vậy nàng nói được làm được.Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, nam tử ngăm đen khỏe mạnh đó đột nhiên kích động hét to: “Khê Khê, đúng là con rồi, con đã trở về, ông trời phù hộ, rốt cuộc con đã trở về.”Lúc này, không chỉ nữ nhân ngốc nghếch đang đứng bên cạnh mà ngay cả nam nhân này cũng kích động lên tiếng. Vân Thiên Vũ không kịp phản ứng, lại bị nữ nhân thần trí mơ hồ ôm lấy.Nữ nhân ôm lấy nàng vừa thơm vừa ôm nàng, kích động nở nụ cười: “Khê Khê, con đã trở về, rốt cuộc mẹ đã tìm thấy con, rốt cuộc mẹ đã tìm thấy con rồi.”Vẻ mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó hiểu, sau đó muốn né tránh cái ôm của nữ nhân kia, nói thật lòng, nàng không quen với những cử chỉ thân mật như vậy.Nhưng một lát sau nàng đột nhiên dừng lại, sau đó mở to mắt nhìn đôi trung niên trước mặt.Một nam nhân ngăm đen khỏe mạnh, đôi mắt trong trẻo, nhìn có thật thà.Một nữ trung niên tử thần trí mơ hồ, nhưng lại có gương mặt xinh đẹp.Sở dĩ họ gọi nàng là Khê Khê, không phải bởi nhìn thấy lang nha bội đó chứ.Vân Thiên Vũ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình khẽ run rẩy, nàng nghiêm túc đánh giá nam tử trung niên và nữ tử xinh đẹp nhưng thần trí lại mơ hồ, có thể nhìn thấy họ có vẻ giống Họa Mi.Chẳng lẽ đây thực sự là phụ mẫu của Họa Mi.Mà Họa Mi không phải là người của đông đại lục, mà là người tây đại lục, vì sơ ý nên đã bị cuốn vào truyền tống trận, cuối cùng phiêu bạt tới đông đại lục chăng?Vậy bây giờ nàng đã tới tây đại lục, đã gặp họ, chẳng lẽ là do Họa Mi đã ngấm ngầm đưa nàng tới trước mặt phụ mẫu của nàng ta, để nàng chăm sóc cho phụ mẫu của nàng ta.Và để cho ba mẹ nàng ta chăm sóc cho nàng ư?Hơn nữa, ở tây đại lục, hiện tại nàng không hề quen biết ai, một người cũng không có.

Chương 965: Nữ nhi bị nhận nhầm