Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 1008: Đối thủ bị thương nặng
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Triệu Nguyệt Nhi từ từ nói: “Các người muốn ở lại cũng không phải là không thể, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các người rời khỏi Bùi Khê cái người quái dị này đi, đứng về phía ta, ta sẽ không nhắm vào các ngươi, người mà hôm nay ta nhắm tới chỉ có một người, đó chính là Bùi Khê.”Đám người Bùi San ngẩn ngơ, mọi người nhanh chóng nhìn về phía Vân Thiên Vũ.Vân Thiên Vũ từ từ nói: “Nếu các người muốn đi cùng nàng ta, ta cũng không ngăn cản.” Nhưng đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn lắc đầu: “Bùi gia chúng ta không phải là người ăn cây táo rào cây sung, chúng ta sẽ đi cùng nhau, cho dù năm nay không thể vào học viện, sang năm chúng ta lại tới, nhưng nếu ăn cây táo mà rào cây sung thì nhân phẩm thực sự có vấn đề.”Mọi người kiên định đứng sau Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ từ từ cong môi, tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ. Không ai thích bị phản bội sau lưng.Bùi San và Bùi Văn Tuấn khăng khăng đứng ở sau lưng nàng, đã cho nàng thêm sức mạnh, khiến nàng tin rằng tình người vẫn còn có thể tốt đẹp như vậy. Đám người Bùi San kiên quyết ở sau lưng Vân Thiên Vũ, vài người còn tức giận quát Triệu Nguyệt Nhi: “Triệu Nguyệt Nhi, ngươi nghĩ rằng chúng ta sợ người chắc? Bùi gia chúng ta không sợ Triệu gia các người đâu.”“Nào, hôm nay sẽ cho họ chết không có chỗ chôn.”Triệu Nguyệt Nhi kêu lên một tiếng, có một vài người chui ra từ rừng rậm phía sau, mấy người này cũng là người của Bạch Hạc thành. Trong đó có người của Trần gia và Dung gia. Những người này đều được Triệu Nguyệt Nhi dẫn tới đây.Đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn tức giận đến sắp hộc máu mồm: “Các người, đầu óc các người thật sự có vấn đề, chúng ta đến cùng nhau, các người lại muốn nhằm vào chúng ta.”Đáng tiếc không ai để ý tới đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn, Triệu Nguyệt Nhi nhanh chóng vung tay, những người phía sau nàng ta lắc mình tới thẳng chỗ Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ cười lạnh, xoay người ra lệnh: “Bùi San, Bùi Văn Tuấn, hai người lùi lại đi, để ta đối phó với họ.”Vân Thiên Vũ ra lệnh, Bùi San và Bùi Văn Tuấn sửng sốt, nhưng cũng thuần phục theo bản năng, lắc mình lui ra.Thân hình Vân Thiên Vũ khẽ động đậy, bộ pháp vô cùng quỷ dị, lắc mình tới bên cạnh đám người Triệu Nguyệt Nhi. Đám người Triệu Nguyệt Nhi nhanh chóng giơ tay đánh chưởng về phía nàng. Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có ý định đánh lén họ, mà trực tiếp hạ độc đan. Mùi vị độc đan nồng đậm bao phủ xung quanh đám người Triệu Nguyệt Nhi.Mấy người còn chưa phát giác, vẫn giơ tay đánh người bên cạnh, sợ Vân Thiên Vũ lọt vào đánh lén.Mà Vân Thiên Vũ đã rút lui, sau khi nàng rút lui xong, nhanh chóng lệnh cho ba linh thú: “Ngạo Minh, Điêu Gia, Tiểu Anh, giết chúng đi.”Ba linh thú độc ác lắc mình chạy tới, lao thẳng vào hướng đám người Triệu Nguyệt Nhi. Triệu Nguyệt Nhi và những người nàng ta mang theo đều đã trúng độc đan, nếu nên chân tay chậm hơn nhiều, cứ như vậy bị Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh đánh liên tiếp.Thùng thùng, bộp bộp.Vù vù. Trong đám người Triệu Nguyệt Nhi, có người bị thương, có người bị lửa phượng hoàng của Tiểu Anh thiêu đốt, hét lên thảm thiết: “A…”Sắc mặt Triệu Nguyệt Nhi thay đổi, trong lòng cảm thấy lo lắng, nàng ta nhanh chóng chạy ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta trúng độc của người quái dị rồi.”Mấy người đó lắc mình bỏ chạy, có một vài người bị Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh đánh trọng thương. Những người bị trọng thương này, rừng Hắc Phong tự động đẩy họ ra ngoài.Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh biến sắc, bất mãn kêu lên: “Còn chưa giết được mà, sao lại không thấy đâu nữa.”Nhìn thấy mấy người đang tháo chạy, Ngạo Minh và Điêu Gia còn muốn đuổi theo.
Triệu Nguyệt Nhi từ từ nói: “Các người muốn ở lại cũng không phải là không thể, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các người rời khỏi Bùi Khê cái người quái dị này đi, đứng về phía ta, ta sẽ không nhắm vào các ngươi, người mà hôm nay ta nhắm tới chỉ có một người, đó chính là Bùi Khê.”
Đám người Bùi San ngẩn ngơ, mọi người nhanh chóng nhìn về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ từ từ nói: “Nếu các người muốn đi cùng nàng ta, ta cũng không ngăn cản.”
Nhưng đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn lắc đầu: “Bùi gia chúng ta không phải là người ăn cây táo rào cây sung, chúng ta sẽ đi cùng nhau, cho dù năm nay không thể vào học viện, sang năm chúng ta lại tới, nhưng nếu ăn cây táo mà rào cây sung thì nhân phẩm thực sự có vấn đề.”
Mọi người kiên định đứng sau Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ từ từ cong môi, tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ. Không ai thích bị phản bội sau lưng.
Bùi San và Bùi Văn Tuấn khăng khăng đứng ở sau lưng nàng, đã cho nàng thêm sức mạnh, khiến nàng tin rằng tình người vẫn còn có thể tốt đẹp như vậy.
Đám người Bùi San kiên quyết ở sau lưng Vân Thiên Vũ, vài người còn tức giận quát Triệu Nguyệt Nhi: “Triệu Nguyệt Nhi, ngươi nghĩ rằng chúng ta sợ người chắc? Bùi gia chúng ta không sợ Triệu gia các người đâu.”
“Nào, hôm nay sẽ cho họ chết không có chỗ chôn.”
Triệu Nguyệt Nhi kêu lên một tiếng, có một vài người chui ra từ rừng rậm phía sau, mấy người này cũng là người của Bạch Hạc thành.
Trong đó có người của Trần gia và Dung gia. Những người này đều được Triệu Nguyệt Nhi dẫn tới đây.
Đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn tức giận đến sắp hộc máu mồm: “Các người, đầu óc các người thật sự có vấn đề, chúng ta đến cùng nhau, các người lại muốn nhằm vào chúng ta.”
Đáng tiếc không ai để ý tới đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn, Triệu Nguyệt Nhi nhanh chóng vung tay, những người phía sau nàng ta lắc mình tới thẳng chỗ Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ cười lạnh, xoay người ra lệnh: “Bùi San, Bùi Văn Tuấn, hai người lùi lại đi, để ta đối phó với họ.”
Vân Thiên Vũ ra lệnh, Bùi San và Bùi Văn Tuấn sửng sốt, nhưng cũng thuần phục theo bản năng, lắc mình lui ra.
Thân hình Vân Thiên Vũ khẽ động đậy, bộ pháp vô cùng quỷ dị, lắc mình tới bên cạnh đám người Triệu Nguyệt Nhi.
Đám người Triệu Nguyệt Nhi nhanh chóng giơ tay đánh chưởng về phía nàng. Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có ý định đánh lén họ, mà trực tiếp hạ độc đan. Mùi vị độc đan nồng đậm bao phủ xung quanh đám người Triệu Nguyệt Nhi.Mấy người còn chưa phát giác, vẫn giơ tay đánh người bên cạnh, sợ Vân Thiên Vũ lọt vào đánh lén.
Mà Vân Thiên Vũ đã rút lui, sau khi nàng rút lui xong, nhanh chóng lệnh cho ba linh thú: “Ngạo Minh, Điêu Gia, Tiểu Anh, giết chúng đi.”
Ba linh thú độc ác lắc mình chạy tới, lao thẳng vào hướng đám người Triệu Nguyệt Nhi.
Triệu Nguyệt Nhi và những người nàng ta mang theo đều đã trúng độc đan, nếu nên chân tay chậm hơn nhiều, cứ như vậy bị Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh đánh liên tiếp.
Thùng thùng, bộp bộp.
Vù vù.
Trong đám người Triệu Nguyệt Nhi, có người bị thương, có người bị lửa phượng hoàng của Tiểu Anh thiêu đốt, hét lên thảm thiết: “A…”
Sắc mặt Triệu Nguyệt Nhi thay đổi, trong lòng cảm thấy lo lắng, nàng ta nhanh chóng chạy ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta trúng độc của người quái dị rồi.”
Mấy người đó lắc mình bỏ chạy, có một vài người bị Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh đánh trọng thương.
Những người bị trọng thương này, rừng Hắc Phong tự động đẩy họ ra ngoài.
Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh biến sắc, bất mãn kêu lên: “Còn chưa giết được mà, sao lại không thấy đâu nữa.”
Nhìn thấy mấy người đang tháo chạy, Ngạo Minh và Điêu Gia còn muốn đuổi theo.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Triệu Nguyệt Nhi từ từ nói: “Các người muốn ở lại cũng không phải là không thể, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các người rời khỏi Bùi Khê cái người quái dị này đi, đứng về phía ta, ta sẽ không nhắm vào các ngươi, người mà hôm nay ta nhắm tới chỉ có một người, đó chính là Bùi Khê.”Đám người Bùi San ngẩn ngơ, mọi người nhanh chóng nhìn về phía Vân Thiên Vũ.Vân Thiên Vũ từ từ nói: “Nếu các người muốn đi cùng nàng ta, ta cũng không ngăn cản.” Nhưng đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn lắc đầu: “Bùi gia chúng ta không phải là người ăn cây táo rào cây sung, chúng ta sẽ đi cùng nhau, cho dù năm nay không thể vào học viện, sang năm chúng ta lại tới, nhưng nếu ăn cây táo mà rào cây sung thì nhân phẩm thực sự có vấn đề.”Mọi người kiên định đứng sau Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ từ từ cong môi, tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ. Không ai thích bị phản bội sau lưng.Bùi San và Bùi Văn Tuấn khăng khăng đứng ở sau lưng nàng, đã cho nàng thêm sức mạnh, khiến nàng tin rằng tình người vẫn còn có thể tốt đẹp như vậy. Đám người Bùi San kiên quyết ở sau lưng Vân Thiên Vũ, vài người còn tức giận quát Triệu Nguyệt Nhi: “Triệu Nguyệt Nhi, ngươi nghĩ rằng chúng ta sợ người chắc? Bùi gia chúng ta không sợ Triệu gia các người đâu.”“Nào, hôm nay sẽ cho họ chết không có chỗ chôn.”Triệu Nguyệt Nhi kêu lên một tiếng, có một vài người chui ra từ rừng rậm phía sau, mấy người này cũng là người của Bạch Hạc thành. Trong đó có người của Trần gia và Dung gia. Những người này đều được Triệu Nguyệt Nhi dẫn tới đây.Đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn tức giận đến sắp hộc máu mồm: “Các người, đầu óc các người thật sự có vấn đề, chúng ta đến cùng nhau, các người lại muốn nhằm vào chúng ta.”Đáng tiếc không ai để ý tới đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn, Triệu Nguyệt Nhi nhanh chóng vung tay, những người phía sau nàng ta lắc mình tới thẳng chỗ Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ cười lạnh, xoay người ra lệnh: “Bùi San, Bùi Văn Tuấn, hai người lùi lại đi, để ta đối phó với họ.”Vân Thiên Vũ ra lệnh, Bùi San và Bùi Văn Tuấn sửng sốt, nhưng cũng thuần phục theo bản năng, lắc mình lui ra.Thân hình Vân Thiên Vũ khẽ động đậy, bộ pháp vô cùng quỷ dị, lắc mình tới bên cạnh đám người Triệu Nguyệt Nhi. Đám người Triệu Nguyệt Nhi nhanh chóng giơ tay đánh chưởng về phía nàng. Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có ý định đánh lén họ, mà trực tiếp hạ độc đan. Mùi vị độc đan nồng đậm bao phủ xung quanh đám người Triệu Nguyệt Nhi.Mấy người còn chưa phát giác, vẫn giơ tay đánh người bên cạnh, sợ Vân Thiên Vũ lọt vào đánh lén.Mà Vân Thiên Vũ đã rút lui, sau khi nàng rút lui xong, nhanh chóng lệnh cho ba linh thú: “Ngạo Minh, Điêu Gia, Tiểu Anh, giết chúng đi.”Ba linh thú độc ác lắc mình chạy tới, lao thẳng vào hướng đám người Triệu Nguyệt Nhi. Triệu Nguyệt Nhi và những người nàng ta mang theo đều đã trúng độc đan, nếu nên chân tay chậm hơn nhiều, cứ như vậy bị Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh đánh liên tiếp.Thùng thùng, bộp bộp.Vù vù. Trong đám người Triệu Nguyệt Nhi, có người bị thương, có người bị lửa phượng hoàng của Tiểu Anh thiêu đốt, hét lên thảm thiết: “A…”Sắc mặt Triệu Nguyệt Nhi thay đổi, trong lòng cảm thấy lo lắng, nàng ta nhanh chóng chạy ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta trúng độc của người quái dị rồi.”Mấy người đó lắc mình bỏ chạy, có một vài người bị Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh đánh trọng thương. Những người bị trọng thương này, rừng Hắc Phong tự động đẩy họ ra ngoài.Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh biến sắc, bất mãn kêu lên: “Còn chưa giết được mà, sao lại không thấy đâu nữa.”Nhìn thấy mấy người đang tháo chạy, Ngạo Minh và Điêu Gia còn muốn đuổi theo.