Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 1014: Thăng cấp thành tân sinh
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Lâm Thanh Dương nhanh chóng nhìn Quân Hạo Sinh phía đối diện, nói: "Quân Hạo Sinh, tuy ngươi vẫn là kẻ thù không đội trời sinh với ta, nhưng trước mắt học viện khảo hạch, ta hi vọng ngươi bình tĩnh một chút, đợi sau khi qua khảo hạch, chúng ta lại đấu, đừng hành động theo cảm tính, hủy hoại tất cả mọi người, nếu như chúng ta đều bị rừng Hắc Phong ném ra ngoài, dù có về đến gia tộc thì cũng mất mặt."Lâm Thanh Dương nói xong cũng không thèm để ý tới Quân Hạo Sinh, mau chóng ra lệnh: "Tất cả mọi người đi về hướng đông nam tránh đi."Y vừa dứt lời, xoay người chạy thẳng về hướng đông nam, những người còn lại cũng vội chạy theo. Còn Quân Hạo Sinh phía đối diện cũng chẳng thèm quan tâm đến đám người Lâm Thanh Dương, trực tiếp mệnh lệnh: "Mau, mau đi về hướng đông nam, tránh thú triều."Mấy đạo thân ảnh nhanh chóng tránh đi giống như những linh hồn vậy, mà sau lưng, nơi mà bọn họ đã ở trước đó, trong nháy mắt đã bị phá nát.Thú triều qua đi, mặt đất lộn xộn hoang tàn. Cuộc tranh đấu giữa Bạch Hạc thành và Thanh Phong thành đã kết thúc bởi sự xuất hiện của thú triều.May mà đôi bên đều không có thương vong quá lớn.Tiếp đó đám người lại tìm một nơi để nghỉ ngơi. Mãi cho tới khi khảo hạch của rừng Hắc Phong kết thúc.Vèo một cái tất cả bọn họ đã ra khỏi rừng Hắc Phong, vãn dừng lại ở trên quảng trường trước kia.Lần này trải qua khảo hạch rừng Hắc Phong, học viên trên quảng trường rõ ràng đã ít hơn rất nhiều, vừa nhìn đã thấy thưa thớt. Nhưng tuy rằng số người đã ít hơn trước rất nhiều, nhưng nhìn qua vẫn không chỉ là một nghìn học viên.Cho nên tiếp theo đây chính là trận hỗn chiến cuối cùng, chiến đấu tới khi chỉ còn lại một học viên mới thôi. Khảo hạch của học viện Thiên Kình mới chính thức kết thúc.Bạch Hạc thành bên này. Lâm Thanh Dương nhanh chóng triệu tập mọi người lại, sau đó sắp xếp những việc tiếp theo đó. Tất cả mọi người vây lại thành vòng tròn, cùng hướng ra bên ngoài, như vậy có thể đảm bảo mọi người không bị đánh văng ra ngoài. Ngoài người của Bạch Hạc thành làm như vậy ra, người của những thành trì khác cũng làm như vậy.Trong chốc lát, trên quảng trường rộng lớn, mọi người đều vây tròn lại.Đúng lúc này, trên không trung, một giọng nói to rõ ràng vang lên: "Chúc mừng các vị, thăng cấp tới cửa thứ ba, trước mắt trên quảng trường có 1413 người, bây giờ bắt đầu bước vào vòng đầu tiên của trận hỗn chiến thứ ba. Đấu tới khi chỉ còn 1000 người." "1000 người sẽ là tân sinh của học viên Thiên Kình chúng ta năm nay.""Ta ở cửa lớn của học viện Thiên Kình, cung nghênh các vị đại giá."Nói xong vèo một cái, không còn chút tiếng động nào nữa. Trên quảng trường, mấy học viên phản ứng kịp đã bắt đầu tấn công người khác.Cả quảng trường náo loạn. Tiếng chém giết lẫn nhau vang lên.Vân Thiên Vũ nhìn cảnh này, khéo miệng giật giật. Quy tắc tuyển chọn học viên mới của học viện Thiên Kình thật sự khiến người ta cạn lời.Hơn 1400 người đấu tới khi chỉ còn lại 1000 người.Đây không phải là thanh toán lẫn nhau sao? Nhưng Vân Thiên Vũ không lo nhiều được vậy, nàng giơ tay rút ra độc trên người, ầm một tiếng, lấy linh lực ném độc về phía đối phương.Đợi đến khi đối phương trúng độc, nàng vội vẫy đám người Bùi San và Bùi ăn Tuấn bên cạnh tiến đánh đối phương. Như vậy bớt được bao nhiêu việc.Hơn mười mấy tên nhanh chóng bị bọn họ đánh văng ra ngoài quảng trường. Đợi sau khi đánh đuổi được hơn mười mấy học viên, Vân Thiên Vũ lại dùng cách cũ lấy linh lực kích nổ đan độc đã bào chế, làm tê liệt động tác của đối phương trước, sau đó nàng dẫn người tấn công đối phương.Dù gì cũng là hỗn chiến, cũng không có quy định rõ ràng là không thể dùng độc, như vậy là có thể chiếm ưu thế rồi.Mười người nhanh chóng đả thương mười mấy học viên. Điều này khiến cho rất nhiều học viên bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy đội của bọn họ, không ai dám tiến lên tấn công bọn họ.Cứ như vậy mười người Bạch Hạc thành lại an toàn vượt qua cửa ải.Đợi đến khi trên quảng trường, hơn 1400 người, đấu đến khi chỉ còn lại 1000 người. Một tiếng "tinh" vang lên. Trên quảng trường vang lên một hồi chuông gõ."Được rồi, chúc mừng các vị trở thành tân sinh của học viện Thiên Kình năm nay."
Lâm Thanh Dương nhanh chóng nhìn Quân Hạo Sinh phía đối diện, nói: "Quân Hạo Sinh, tuy ngươi vẫn là kẻ thù không đội trời sinh với ta, nhưng trước mắt học viện khảo hạch, ta hi vọng ngươi bình tĩnh một chút, đợi sau khi qua khảo hạch, chúng ta lại đấu, đừng hành động theo cảm tính, hủy hoại tất cả mọi người, nếu như chúng ta đều bị rừng Hắc Phong ném ra ngoài, dù có về đến gia tộc thì cũng mất mặt."
Lâm Thanh Dương nói xong cũng không thèm để ý tới Quân Hạo Sinh, mau chóng ra lệnh: "Tất cả mọi người đi về hướng đông nam tránh đi."
Y vừa dứt lời, xoay người chạy thẳng về hướng đông nam, những người còn lại cũng vội chạy theo.
Còn Quân Hạo Sinh phía đối diện cũng chẳng thèm quan tâm đến đám người Lâm Thanh Dương, trực tiếp mệnh lệnh: "Mau, mau đi về hướng đông nam, tránh thú triều."
Mấy đạo thân ảnh nhanh chóng tránh đi giống như những linh hồn vậy, mà sau lưng, nơi mà bọn họ đã ở trước đó, trong nháy mắt đã bị phá nát.
Thú triều qua đi, mặt đất lộn xộn hoang tàn.
Cuộc tranh đấu giữa Bạch Hạc thành và Thanh Phong thành đã kết thúc bởi sự xuất hiện của thú triều.
May mà đôi bên đều không có thương vong quá lớn.
Tiếp đó đám người lại tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Mãi cho tới khi khảo hạch của rừng Hắc Phong kết thúc.
Vèo một cái tất cả bọn họ đã ra khỏi rừng Hắc Phong, vãn dừng lại ở trên quảng trường trước kia.
Lần này trải qua khảo hạch rừng Hắc Phong, học viên trên quảng trường rõ ràng đã ít hơn rất nhiều, vừa nhìn đã thấy thưa thớt.
Nhưng tuy rằng số người đã ít hơn trước rất nhiều, nhưng nhìn qua vẫn không chỉ là một nghìn học viên.
Cho nên tiếp theo đây chính là trận hỗn chiến cuối cùng, chiến đấu tới khi chỉ còn lại một học viên mới thôi. Khảo hạch của học viện Thiên Kình mới chính thức kết thúc.
Bạch Hạc thành bên này. Lâm Thanh Dương nhanh chóng triệu tập mọi người lại, sau đó sắp xếp những việc tiếp theo đó. Tất cả mọi người vây lại thành vòng tròn, cùng hướng ra bên ngoài, như vậy có thể đảm bảo mọi người không bị đánh văng ra ngoài.
Ngoài người của Bạch Hạc thành làm như vậy ra, người của những thành trì khác cũng làm như vậy.
Trong chốc lát, trên quảng trường rộng lớn, mọi người đều vây tròn lại.
Đúng lúc này, trên không trung, một giọng nói to rõ ràng vang lên: "Chúc mừng các vị, thăng cấp tới cửa thứ ba, trước mắt trên quảng trường có 1413 người, bây giờ bắt đầu bước vào vòng đầu tiên của trận hỗn chiến thứ ba. Đấu tới khi chỉ còn 1000 người."
"1000 người sẽ là tân sinh của học viên Thiên Kình chúng ta năm nay."
"Ta ở cửa lớn của học viện Thiên Kình, cung nghênh các vị đại giá."
Nói xong vèo một cái, không còn chút tiếng động nào nữa.
Trên quảng trường, mấy học viên phản ứng kịp đã bắt đầu tấn công người khác.
Cả quảng trường náo loạn. Tiếng chém giết lẫn nhau vang lên.
Vân Thiên Vũ nhìn cảnh này, khéo miệng giật giật.
Quy tắc tuyển chọn học viên mới của học viện Thiên Kình thật sự khiến người ta cạn lời.
Hơn 1400 người đấu tới khi chỉ còn lại 1000 người.
Đây không phải là thanh toán lẫn nhau sao?
Nhưng Vân Thiên Vũ không lo nhiều được vậy, nàng giơ tay rút ra độc trên người, ầm một tiếng, lấy linh lực ném độc về phía đối phương.
Đợi đến khi đối phương trúng độc, nàng vội vẫy đám người Bùi San và Bùi ăn Tuấn bên cạnh tiến đánh đối phương. Như vậy bớt được bao nhiêu việc.
Hơn mười mấy tên nhanh chóng bị bọn họ đánh văng ra ngoài quảng trường.
Đợi sau khi đánh đuổi được hơn mười mấy học viên, Vân Thiên Vũ lại dùng cách cũ lấy linh lực kích nổ đan độc đã bào chế, làm tê liệt động tác của đối phương trước, sau đó nàng dẫn người tấn công đối phương.
Dù gì cũng là hỗn chiến, cũng không có quy định rõ ràng là không thể dùng độc, như vậy là có thể chiếm ưu thế rồi.
Mười người nhanh chóng đả thương mười mấy học viên.
Điều này khiến cho rất nhiều học viên bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy đội của bọn họ, không ai dám tiến lên tấn công bọn họ.
Cứ như vậy mười người Bạch Hạc thành lại an toàn vượt qua cửa ải.
Đợi đến khi trên quảng trường, hơn 1400 người, đấu đến khi chỉ còn lại 1000 người.
Một tiếng "tinh" vang lên. Trên quảng trường vang lên một hồi chuông gõ.
"Được rồi, chúc mừng các vị trở thành tân sinh của học viện Thiên Kình năm nay."
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Lâm Thanh Dương nhanh chóng nhìn Quân Hạo Sinh phía đối diện, nói: "Quân Hạo Sinh, tuy ngươi vẫn là kẻ thù không đội trời sinh với ta, nhưng trước mắt học viện khảo hạch, ta hi vọng ngươi bình tĩnh một chút, đợi sau khi qua khảo hạch, chúng ta lại đấu, đừng hành động theo cảm tính, hủy hoại tất cả mọi người, nếu như chúng ta đều bị rừng Hắc Phong ném ra ngoài, dù có về đến gia tộc thì cũng mất mặt."Lâm Thanh Dương nói xong cũng không thèm để ý tới Quân Hạo Sinh, mau chóng ra lệnh: "Tất cả mọi người đi về hướng đông nam tránh đi."Y vừa dứt lời, xoay người chạy thẳng về hướng đông nam, những người còn lại cũng vội chạy theo. Còn Quân Hạo Sinh phía đối diện cũng chẳng thèm quan tâm đến đám người Lâm Thanh Dương, trực tiếp mệnh lệnh: "Mau, mau đi về hướng đông nam, tránh thú triều."Mấy đạo thân ảnh nhanh chóng tránh đi giống như những linh hồn vậy, mà sau lưng, nơi mà bọn họ đã ở trước đó, trong nháy mắt đã bị phá nát.Thú triều qua đi, mặt đất lộn xộn hoang tàn. Cuộc tranh đấu giữa Bạch Hạc thành và Thanh Phong thành đã kết thúc bởi sự xuất hiện của thú triều.May mà đôi bên đều không có thương vong quá lớn.Tiếp đó đám người lại tìm một nơi để nghỉ ngơi. Mãi cho tới khi khảo hạch của rừng Hắc Phong kết thúc.Vèo một cái tất cả bọn họ đã ra khỏi rừng Hắc Phong, vãn dừng lại ở trên quảng trường trước kia.Lần này trải qua khảo hạch rừng Hắc Phong, học viên trên quảng trường rõ ràng đã ít hơn rất nhiều, vừa nhìn đã thấy thưa thớt. Nhưng tuy rằng số người đã ít hơn trước rất nhiều, nhưng nhìn qua vẫn không chỉ là một nghìn học viên.Cho nên tiếp theo đây chính là trận hỗn chiến cuối cùng, chiến đấu tới khi chỉ còn lại một học viên mới thôi. Khảo hạch của học viện Thiên Kình mới chính thức kết thúc.Bạch Hạc thành bên này. Lâm Thanh Dương nhanh chóng triệu tập mọi người lại, sau đó sắp xếp những việc tiếp theo đó. Tất cả mọi người vây lại thành vòng tròn, cùng hướng ra bên ngoài, như vậy có thể đảm bảo mọi người không bị đánh văng ra ngoài. Ngoài người của Bạch Hạc thành làm như vậy ra, người của những thành trì khác cũng làm như vậy.Trong chốc lát, trên quảng trường rộng lớn, mọi người đều vây tròn lại.Đúng lúc này, trên không trung, một giọng nói to rõ ràng vang lên: "Chúc mừng các vị, thăng cấp tới cửa thứ ba, trước mắt trên quảng trường có 1413 người, bây giờ bắt đầu bước vào vòng đầu tiên của trận hỗn chiến thứ ba. Đấu tới khi chỉ còn 1000 người." "1000 người sẽ là tân sinh của học viên Thiên Kình chúng ta năm nay.""Ta ở cửa lớn của học viện Thiên Kình, cung nghênh các vị đại giá."Nói xong vèo một cái, không còn chút tiếng động nào nữa. Trên quảng trường, mấy học viên phản ứng kịp đã bắt đầu tấn công người khác.Cả quảng trường náo loạn. Tiếng chém giết lẫn nhau vang lên.Vân Thiên Vũ nhìn cảnh này, khéo miệng giật giật. Quy tắc tuyển chọn học viên mới của học viện Thiên Kình thật sự khiến người ta cạn lời.Hơn 1400 người đấu tới khi chỉ còn lại 1000 người.Đây không phải là thanh toán lẫn nhau sao? Nhưng Vân Thiên Vũ không lo nhiều được vậy, nàng giơ tay rút ra độc trên người, ầm một tiếng, lấy linh lực ném độc về phía đối phương.Đợi đến khi đối phương trúng độc, nàng vội vẫy đám người Bùi San và Bùi ăn Tuấn bên cạnh tiến đánh đối phương. Như vậy bớt được bao nhiêu việc.Hơn mười mấy tên nhanh chóng bị bọn họ đánh văng ra ngoài quảng trường. Đợi sau khi đánh đuổi được hơn mười mấy học viên, Vân Thiên Vũ lại dùng cách cũ lấy linh lực kích nổ đan độc đã bào chế, làm tê liệt động tác của đối phương trước, sau đó nàng dẫn người tấn công đối phương.Dù gì cũng là hỗn chiến, cũng không có quy định rõ ràng là không thể dùng độc, như vậy là có thể chiếm ưu thế rồi.Mười người nhanh chóng đả thương mười mấy học viên. Điều này khiến cho rất nhiều học viên bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy đội của bọn họ, không ai dám tiến lên tấn công bọn họ.Cứ như vậy mười người Bạch Hạc thành lại an toàn vượt qua cửa ải.Đợi đến khi trên quảng trường, hơn 1400 người, đấu đến khi chỉ còn lại 1000 người. Một tiếng "tinh" vang lên. Trên quảng trường vang lên một hồi chuông gõ."Được rồi, chúc mừng các vị trở thành tân sinh của học viện Thiên Kình năm nay."