Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 1017: Cướp sân
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Hướng Nhã phía trước bắt đầu lên tiếng nói: “Được rồi, các vị đi theo ta đến khu các vị ở.”“Ba tháng trước, các thế lực lớn đã đưa đến đây một đám đệ tử, cho nên bọn họ là học trưởng cùng học tỷ của mọi người, gặp bọn họ, mọi người cũng phải cẩn thận một chút.”“Học trưởng học tỷ của mọi người ở khu hai mươi, các người ở khu vực sau khu hai mươi. Mỗi một khu có thể ở năm mươi người, mỗi khu có năm sân, một sân mười phòng, có thể ở mười người, mỗi người một phòng.” “Được rồi, hiện tại các vị cùng ta rời đi.”Hướng Nhã đi trước dẫn đường, mọi người đi về phía trước theo nàng ta.Dọc theo đường đi nàng ta không ngừng giới thiệu cho mọi người các khu vực hoạt động, có chỗ ăn cơm, có chỗ tu chỗ luyện, còn có chỗ đàm đạo, có chỗ cho các đệ tử tỷ thí. Đợi đến khu ngoài hai mươi, Hướng Nhã liền bắt đầu phân chia chỗ ở cho đệ tử.Năm mươi người một tổ.Có vài học viên quen biết lẫn nhau, liền kéo Hướng Nhã yêu cầu phân công ở cùng nhau. Hướng Nhã cũng không làm khó bọn họ, liền phân bọn họ ở cùng nhau.Những đệ tử được phân chỗ ở, lục tục đi tới chỗ ở cuả bản thân.Người của Bạch Hạc thành dọc đường đi hết sức yên tĩnh, đợi lúc phân đến bọn họ, hầu hết mọi người đã được phân xong rồi. Hướng Nhã vốn cũng không quá để ý người của Bạch Hạc thành, nhưng nàng ta ngẩng đầu liền thấy Vân Thiên Vũ trong đám người Bạch Hạc thành, không nhịn được liếc mắt một cái.Bởi vì trên mặt Vân Thiên Vũ có một nốt ruồi đỏ, hết sức bắt mắt, khiến người ta sau khi nhìn nàng một cái, không nhịn được lại liếc mắt một lần nữa.Vừa nhìn, Hướng Nhã ngạc nhiên, nha đầu kia sao lại bình tĩnh như vậy, người bình thường vào Thiên Kình đệ tử, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kích động, hoặc là căng thẳng, nhưng nhóc con này ung dung lạnh nhạt tiến vào, không hề có cảm xúc gì khác. Nàng ta đã làm đạo sư nhiều năm, chưa từng thấy người bình tĩnh như vậy.Không đúng, ba tháng trước, nàng ta từng thấy hai ba người như vậy rồi, không ngờ bây giờ lại có một người nữa.Tân sinh năm nay thật thú vị. Hướng Nhã nở nụ cười, thuận tay vẽ một cái, liền họa xuất năm mươi người thành một khu.Nàng ta chỉ chỉ biển hiệu khu ba mươi sáu nói: “Năm mươi người ở khu ba mươi sáu, nhớ kỹ, bên trong có năm sân, các ngươi tự phân chia, đúng rồi, sân có đủ phần, tuyệt đối đừng đánh nhau.”Nàng ta nói xong cười cười đi khỏi, những người khác phía sau đi theo nàng ta thành một hàng. Đám người Vân Thiên Vũ đi thẳng vào trong viện.Năm mươi người mới vừa vào, Vân Thiên Vũ cùng đám người Lâm Thanh Dương liền phát hiện người phía trước, thân hình vừa động, vèo một tiếng lao thẳng vào nội việ khu ba mươi sáu.Tất cả mọi người chém giết trong sân. Người Bạch Hạc thành ở phía sau, hai người nhìn nhau, trong đó có người hỏi Lâm Thanh Dương: “Chúng ta muốn cướp sao?”Lâm Thanh Dương nghĩ nghĩ lắc đầu: “Không cần, cho bọn họ chọn đi, chọn xong, chúng ta ở cái sân cuối cùng.”Sau khi hắn nói xong, không ai nói chuyện. Nhưng Vân Thiên Vũ lại nhìn Lâm Thanh Dương, sau đó chậm rãi đi vào bên trong.Từng khu vực đều có sân cao cấp.Từng khu vực, sân phía đông là tốt nhất, chẳng những gần cửa chính, hơn nữa tứ phía thông gió, bên cạnh vừa lúc gặp vườn hoa cùng hồ cá, hoàn cảnh vô cùng tốt đẹp. Về phần sân kém nhất, là góc bên trong Tây Bắc, chẳng những ánh mặt trời không chiếu đến, âm u ẩm ướt, cũng không có cảnh trí gì, còn rất xa cửa ra.
Hướng Nhã phía trước bắt đầu lên tiếng nói: “Được rồi, các vị đi theo ta đến khu các vị ở.”
“Ba tháng trước, các thế lực lớn đã đưa đến đây một đám đệ tử, cho nên bọn họ là học trưởng cùng học tỷ của mọi người, gặp bọn họ, mọi người cũng phải cẩn thận một chút.”
“Học trưởng học tỷ của mọi người ở khu hai mươi, các người ở khu vực sau khu hai mươi. Mỗi một khu có thể ở năm mươi người, mỗi khu có năm sân, một sân mười phòng, có thể ở mười người, mỗi người một phòng.”
“Được rồi, hiện tại các vị cùng ta rời đi.”
Hướng Nhã đi trước dẫn đường, mọi người đi về phía trước theo nàng ta.
Dọc theo đường đi nàng ta không ngừng giới thiệu cho mọi người các khu vực hoạt động, có chỗ ăn cơm, có chỗ tu chỗ luyện, còn có chỗ đàm đạo, có chỗ cho các đệ tử tỷ thí.
Đợi đến khu ngoài hai mươi, Hướng Nhã liền bắt đầu phân chia chỗ ở cho đệ tử.
Năm mươi người một tổ.
Có vài học viên quen biết lẫn nhau, liền kéo Hướng Nhã yêu cầu phân công ở cùng nhau.
Hướng Nhã cũng không làm khó bọn họ, liền phân bọn họ ở cùng nhau.
Những đệ tử được phân chỗ ở, lục tục đi tới chỗ ở cuả bản thân.
Người của Bạch Hạc thành dọc đường đi hết sức yên tĩnh, đợi lúc phân đến bọn họ, hầu hết mọi người đã được phân xong rồi.
Hướng Nhã vốn cũng không quá để ý người của Bạch Hạc thành, nhưng nàng ta ngẩng đầu liền thấy Vân Thiên Vũ trong đám người Bạch Hạc thành, không nhịn được liếc mắt một cái.
Bởi vì trên mặt Vân Thiên Vũ có một nốt ruồi đỏ, hết sức bắt mắt, khiến người ta sau khi nhìn nàng một cái, không nhịn được lại liếc mắt một lần nữa.
Vừa nhìn, Hướng Nhã ngạc nhiên, nha đầu kia sao lại bình tĩnh như vậy, người bình thường vào Thiên Kình đệ tử, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kích động, hoặc là căng thẳng, nhưng nhóc con này ung dung lạnh nhạt tiến vào, không hề có cảm xúc gì khác.
Nàng ta đã làm đạo sư nhiều năm, chưa từng thấy người bình tĩnh như vậy.
Không đúng, ba tháng trước, nàng ta từng thấy hai ba người như vậy rồi, không ngờ bây giờ lại có một người nữa.
Tân sinh năm nay thật thú vị.
Hướng Nhã nở nụ cười, thuận tay vẽ một cái, liền họa xuất năm mươi người thành một khu.
Nàng ta chỉ chỉ biển hiệu khu ba mươi sáu nói: “Năm mươi người ở khu ba mươi sáu, nhớ kỹ, bên trong có năm sân, các ngươi tự phân chia, đúng rồi, sân có đủ phần, tuyệt đối đừng đánh nhau.”
Nàng ta nói xong cười cười đi khỏi, những người khác phía sau đi theo nàng ta thành một hàng.
Đám người Vân Thiên Vũ đi thẳng vào trong viện.
Năm mươi người mới vừa vào, Vân Thiên Vũ cùng đám người Lâm Thanh Dương liền phát hiện người phía trước, thân hình vừa động, vèo một tiếng lao thẳng vào nội việ khu ba mươi sáu.
Tất cả mọi người chém giết trong sân.
Người Bạch Hạc thành ở phía sau, hai người nhìn nhau, trong đó có người hỏi Lâm Thanh Dương: “Chúng ta muốn cướp sao?”
Lâm Thanh Dương nghĩ nghĩ lắc đầu: “Không cần, cho bọn họ chọn đi, chọn xong, chúng ta ở cái sân cuối cùng.”
Sau khi hắn nói xong, không ai nói chuyện.
Nhưng Vân Thiên Vũ lại nhìn Lâm Thanh Dương, sau đó chậm rãi đi vào bên trong.
Từng khu vực đều có sân cao cấp.
Từng khu vực, sân phía đông là tốt nhất, chẳng những gần cửa chính, hơn nữa tứ phía thông gió, bên cạnh vừa lúc gặp vườn hoa cùng hồ cá, hoàn cảnh vô cùng tốt đẹp.
Về phần sân kém nhất, là góc bên trong Tây Bắc, chẳng những ánh mặt trời không chiếu đến, âm u ẩm ướt, cũng không có cảnh trí gì, còn rất xa cửa ra.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Hướng Nhã phía trước bắt đầu lên tiếng nói: “Được rồi, các vị đi theo ta đến khu các vị ở.”“Ba tháng trước, các thế lực lớn đã đưa đến đây một đám đệ tử, cho nên bọn họ là học trưởng cùng học tỷ của mọi người, gặp bọn họ, mọi người cũng phải cẩn thận một chút.”“Học trưởng học tỷ của mọi người ở khu hai mươi, các người ở khu vực sau khu hai mươi. Mỗi một khu có thể ở năm mươi người, mỗi khu có năm sân, một sân mười phòng, có thể ở mười người, mỗi người một phòng.” “Được rồi, hiện tại các vị cùng ta rời đi.”Hướng Nhã đi trước dẫn đường, mọi người đi về phía trước theo nàng ta.Dọc theo đường đi nàng ta không ngừng giới thiệu cho mọi người các khu vực hoạt động, có chỗ ăn cơm, có chỗ tu chỗ luyện, còn có chỗ đàm đạo, có chỗ cho các đệ tử tỷ thí. Đợi đến khu ngoài hai mươi, Hướng Nhã liền bắt đầu phân chia chỗ ở cho đệ tử.Năm mươi người một tổ.Có vài học viên quen biết lẫn nhau, liền kéo Hướng Nhã yêu cầu phân công ở cùng nhau. Hướng Nhã cũng không làm khó bọn họ, liền phân bọn họ ở cùng nhau.Những đệ tử được phân chỗ ở, lục tục đi tới chỗ ở cuả bản thân.Người của Bạch Hạc thành dọc đường đi hết sức yên tĩnh, đợi lúc phân đến bọn họ, hầu hết mọi người đã được phân xong rồi. Hướng Nhã vốn cũng không quá để ý người của Bạch Hạc thành, nhưng nàng ta ngẩng đầu liền thấy Vân Thiên Vũ trong đám người Bạch Hạc thành, không nhịn được liếc mắt một cái.Bởi vì trên mặt Vân Thiên Vũ có một nốt ruồi đỏ, hết sức bắt mắt, khiến người ta sau khi nhìn nàng một cái, không nhịn được lại liếc mắt một lần nữa.Vừa nhìn, Hướng Nhã ngạc nhiên, nha đầu kia sao lại bình tĩnh như vậy, người bình thường vào Thiên Kình đệ tử, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kích động, hoặc là căng thẳng, nhưng nhóc con này ung dung lạnh nhạt tiến vào, không hề có cảm xúc gì khác. Nàng ta đã làm đạo sư nhiều năm, chưa từng thấy người bình tĩnh như vậy.Không đúng, ba tháng trước, nàng ta từng thấy hai ba người như vậy rồi, không ngờ bây giờ lại có một người nữa.Tân sinh năm nay thật thú vị. Hướng Nhã nở nụ cười, thuận tay vẽ một cái, liền họa xuất năm mươi người thành một khu.Nàng ta chỉ chỉ biển hiệu khu ba mươi sáu nói: “Năm mươi người ở khu ba mươi sáu, nhớ kỹ, bên trong có năm sân, các ngươi tự phân chia, đúng rồi, sân có đủ phần, tuyệt đối đừng đánh nhau.”Nàng ta nói xong cười cười đi khỏi, những người khác phía sau đi theo nàng ta thành một hàng. Đám người Vân Thiên Vũ đi thẳng vào trong viện.Năm mươi người mới vừa vào, Vân Thiên Vũ cùng đám người Lâm Thanh Dương liền phát hiện người phía trước, thân hình vừa động, vèo một tiếng lao thẳng vào nội việ khu ba mươi sáu.Tất cả mọi người chém giết trong sân. Người Bạch Hạc thành ở phía sau, hai người nhìn nhau, trong đó có người hỏi Lâm Thanh Dương: “Chúng ta muốn cướp sao?”Lâm Thanh Dương nghĩ nghĩ lắc đầu: “Không cần, cho bọn họ chọn đi, chọn xong, chúng ta ở cái sân cuối cùng.”Sau khi hắn nói xong, không ai nói chuyện. Nhưng Vân Thiên Vũ lại nhìn Lâm Thanh Dương, sau đó chậm rãi đi vào bên trong.Từng khu vực đều có sân cao cấp.Từng khu vực, sân phía đông là tốt nhất, chẳng những gần cửa chính, hơn nữa tứ phía thông gió, bên cạnh vừa lúc gặp vườn hoa cùng hồ cá, hoàn cảnh vô cùng tốt đẹp. Về phần sân kém nhất, là góc bên trong Tây Bắc, chẳng những ánh mặt trời không chiếu đến, âm u ẩm ướt, cũng không có cảnh trí gì, còn rất xa cửa ra.