Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 1031: Bùi khê khóc rồi

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Nghe được tin tức như vậy khiến Vân Thiên Vũ choáng váng, một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu nàng, sau đó cơ thể nặng tựa ngàn cân.Trong nháy mắt sắc mặt nàng trắng bệch, không còn một chút huyết sắc, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân hướng lên trên, chầm chầm lan tỏa khắp cơ thể nàng.Tay chân nàng đều cứng ngắc. Trong giây phút này nàng không suy nghĩ được gì, trong đầu nàng chỉ toàn là tin tức kia.Tiêu Cửu Uyên không nhận ra Ngạo Minh và Điêu Gia, cũng có nghĩ là Tiêu Cửu Uyên sẽ không nhận ra nàng.Hắn đã quên Ngạo Minh và Điêu Gia, cũng đã quên nàng. Cho nên hắn mới có thể yên tâm thoải mái ở đây tu luyện, không phải vì muốn bản thân mình mạnh mẽ hơn để đi tìm nàng.Mà bởi vì hắn đã hoàn toàn không nhớ nàng, hắn đã quên nàng.Vân Thiên Vũ nhớ lại ngày thành thân, sau khi Tiêu Cửu Uyên đột nhiên mất tích rồi xảy ra bao nhiêu chuyện. Nàng bị người của gia tộc Thanh Long truy sát, cuối cùng vì tìm một con đường sống mà không do dự nhảy xuống vách núi.Nàng từ đông đại lục đuổi đến tây đại lục, thậm chí liều mạng luyện tập để vào được học viện Thiên Kình.Nàng làm nhiều thứ như vậy, tất cả đều là vì hắn. Vì để tìm được hắn, sau đó ở bên cạnh hắn.Nhưng giờ đây lại phát hiện ra sự thật là hắn không còn nhớ nàng.Mặc dù biết thật ra chuyện này không thể trách hắn, nhất định là người của Thanh Long thế gia đã xóa trí nhớ của hắn. Những oan ức mà nàng đã phải chịu đựng bỗng trào dâng.Vân Thiên Vũ đứng trong màn đêm, khóc không thành tiếng.Những giọt nước mắt như những viên trân châu rơi xuống, cuối cùng nàng gào khóc một cách nức nở. Bạch Doanh Doanh và Bùi San đứng cách đó không xa, nhìn thấy Vân Thiên Vũ khóc vô cùng đau lòng liền hết sức hoảng sợ.Sao Bùi Khê lại khóc.Một người mạnh mẽ kiên cường như nàng ấy sao lại khóc rồi. “Bùi Khê, muội làm sao thế? Đang yên đang lành sao lại khóc, ai đã ức h**p muội, hãy nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ giúp muội.”“Đúng vậy, Vân tỷ tỷ, sao đột nhiên tỷ lại khóc?”Hai người vây quanh Vân Thiên Vũ hỏi. Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có cách nào nói với bọn họ chuyện của Tiêu Cửu Uyên.Mặc dù nàng biết tất cả những việc này không thể trách Tiêu Cửu Uyên, nhưng nàng thật sự vô cùng buồn bã vô cùng đau lòng, hơn nữa lồng ngực cũng rất đau, giống như một người đã cố gắng rất lâu nhưng cuối cùng lại tan thành bong bóng.Lòng nàng trở nên trống rỗng, dường như tất cả mọi nỗ lực của nàng đều đã uổng phí. Tiêu Cửu Uyên không biết, để tìm hắn nàng đã phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức.Đến bây giờ hắn cũng không hề biết gì cả.Vân Thiên Vũ nghĩ đến điều này, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã, khóc càng lớn tiếng. Trong bóng đêm, không ít người nhìn sang bên này, nhất là khi nhìn thấy một nữ tử khóc vô cùng đau lòng, không để ý đến mọi chuyện xung quanh.Trong Quỷ thành có rất nhiều người ngạc nhiên nhìn nàng.“Xem ra người này đã chịu đả kích rất lớn nên mới buồn bã như vậy.” “Nhất định là áp lực quá lớn, sẽ không làm ra chuyện gì kích động đấy chứ.”Mọi người đều bàn tán xôn xao, Bùi San và Bạch Doanh Doanh vội vàng đưa tay kéo Vân Thiên Vũ đứng lên đi ra khỏi Quỷ thành.Đến khi ra khỏi Quỷ thành không có ai nữa, hai người mới dừng lại quan tâm hỏi han Vân Thiên Vũ. “Bùi Khê, cuối cùng tỷ đã xảy ra chuyện gì vậy.”“Nhìn thấy muội đau lòng như vậy khiến chúng ta muốn khóc.”Nếu Bùi Khê là người hay khóc thì cũng thôi. Nhưng bọn họ hiểu rất rõ Bùi Khê không phải là người hay khóc lóc, bây giờ khóc thương tâm như vậy chắc chắn trong lòng nàng ấy đang thật sự rất đau lòng.Sau khi khóc xong, tâm trạng Vân Thiên Vũ đã dễ chịu hơn nhiều, nghe thấy những lời hỏi han của Bạch Doanh Doanh và Bùi San khiến nàng cố sức giấu nỗi đau trong lòng, chậm rãi nói.

Nghe được tin tức như vậy khiến Vân Thiên Vũ choáng váng, một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu nàng, sau đó cơ thể nặng tựa ngàn cân.

Trong nháy mắt sắc mặt nàng trắng bệch, không còn một chút huyết sắc, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân hướng lên trên, chầm chầm lan tỏa khắp cơ thể nàng.

Tay chân nàng đều cứng ngắc. 

Trong giây phút này nàng không suy nghĩ được gì, trong đầu nàng chỉ toàn là tin tức kia.

Tiêu Cửu Uyên không nhận ra Ngạo Minh và Điêu Gia, cũng có nghĩ là Tiêu Cửu Uyên sẽ không nhận ra nàng.

Hắn đã quên Ngạo Minh và Điêu Gia, cũng đã quên nàng. 

Cho nên hắn mới có thể yên tâm thoải mái ở đây tu luyện, không phải vì muốn bản thân mình mạnh mẽ hơn để đi tìm nàng.

Mà bởi vì hắn đã hoàn toàn không nhớ nàng, hắn đã quên nàng.

Vân Thiên Vũ nhớ lại ngày thành thân, sau khi Tiêu Cửu Uyên đột nhiên mất tích rồi xảy ra bao nhiêu chuyện. 

Nàng bị người của gia tộc Thanh Long truy sát, cuối cùng vì tìm một con đường sống mà không do dự nhảy xuống vách núi.

Nàng từ đông đại lục đuổi đến tây đại lục, thậm chí liều mạng luyện tập để vào được học viện Thiên Kình.

Nàng làm nhiều thứ như vậy, tất cả đều là vì hắn. 

Vì để tìm được hắn, sau đó ở bên cạnh hắn.

Nhưng giờ đây lại phát hiện ra sự thật là hắn không còn nhớ nàng.

Mặc dù biết thật ra chuyện này không thể trách hắn, nhất định là người của Thanh Long thế gia đã xóa trí nhớ của hắn. 

Những oan ức mà nàng đã phải chịu đựng bỗng trào dâng.

Vân Thiên Vũ đứng trong màn đêm, khóc không thành tiếng.

Những giọt nước mắt như những viên trân châu rơi xuống, cuối cùng nàng gào khóc một cách nức nở. 

Bạch Doanh Doanh và Bùi San đứng cách đó không xa, nhìn thấy Vân Thiên Vũ khóc vô cùng đau lòng liền hết sức hoảng sợ.

Sao Bùi Khê lại khóc.

Một người mạnh mẽ kiên cường như nàng ấy sao lại khóc rồi. 

“Bùi Khê, muội làm sao thế? Đang yên đang lành sao lại khóc, ai đã ức h**p muội, hãy nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ giúp muội.”

“Đúng vậy, Vân tỷ tỷ, sao đột nhiên tỷ lại khóc?”

Hai người vây quanh Vân Thiên Vũ hỏi. 

Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có cách nào nói với bọn họ chuyện của Tiêu Cửu Uyên.

Mặc dù nàng biết tất cả những việc này không thể trách Tiêu Cửu Uyên, nhưng nàng thật sự vô cùng buồn bã vô cùng đau lòng, hơn nữa lồng ngực cũng rất đau, giống như một người đã cố gắng rất lâu nhưng cuối cùng lại tan thành bong bóng.

Lòng nàng trở nên trống rỗng, dường như tất cả mọi nỗ lực của nàng đều đã uổng phí. 

Tiêu Cửu Uyên không biết, để tìm hắn nàng đã phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức.

Đến bây giờ hắn cũng không hề biết gì cả.

Vân Thiên Vũ nghĩ đến điều này, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã, khóc càng lớn tiếng. 

Trong bóng đêm, không ít người nhìn sang bên này, nhất là khi nhìn thấy một nữ tử khóc vô cùng đau lòng, không để ý đến mọi chuyện xung quanh.

Trong Quỷ thành có rất nhiều người ngạc nhiên nhìn nàng.

“Xem ra người này đã chịu đả kích rất lớn nên mới buồn bã như vậy.” 

“Nhất định là áp lực quá lớn, sẽ không làm ra chuyện gì kích động đấy chứ.”

Mọi người đều bàn tán xôn xao, Bùi San và Bạch Doanh Doanh vội vàng đưa tay kéo Vân Thiên Vũ đứng lên đi ra khỏi Quỷ thành.

Đến khi ra khỏi Quỷ thành không có ai nữa, hai người mới dừng lại quan tâm hỏi han Vân Thiên Vũ. 

“Bùi Khê, cuối cùng tỷ đã xảy ra chuyện gì vậy.”

“Nhìn thấy muội đau lòng như vậy khiến chúng ta muốn khóc.”

Nếu Bùi Khê là người hay khóc thì cũng thôi. 

Nhưng bọn họ hiểu rất rõ Bùi Khê không phải là người hay khóc lóc, bây giờ khóc thương tâm như vậy chắc chắn trong lòng nàng ấy đang thật sự rất đau lòng.

Sau khi khóc xong, tâm trạng Vân Thiên Vũ đã dễ chịu hơn nhiều, nghe thấy những lời hỏi han của Bạch Doanh Doanh và Bùi San khiến nàng cố sức giấu nỗi đau trong lòng, chậm rãi nói.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Nghe được tin tức như vậy khiến Vân Thiên Vũ choáng váng, một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu nàng, sau đó cơ thể nặng tựa ngàn cân.Trong nháy mắt sắc mặt nàng trắng bệch, không còn một chút huyết sắc, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân hướng lên trên, chầm chầm lan tỏa khắp cơ thể nàng.Tay chân nàng đều cứng ngắc. Trong giây phút này nàng không suy nghĩ được gì, trong đầu nàng chỉ toàn là tin tức kia.Tiêu Cửu Uyên không nhận ra Ngạo Minh và Điêu Gia, cũng có nghĩ là Tiêu Cửu Uyên sẽ không nhận ra nàng.Hắn đã quên Ngạo Minh và Điêu Gia, cũng đã quên nàng. Cho nên hắn mới có thể yên tâm thoải mái ở đây tu luyện, không phải vì muốn bản thân mình mạnh mẽ hơn để đi tìm nàng.Mà bởi vì hắn đã hoàn toàn không nhớ nàng, hắn đã quên nàng.Vân Thiên Vũ nhớ lại ngày thành thân, sau khi Tiêu Cửu Uyên đột nhiên mất tích rồi xảy ra bao nhiêu chuyện. Nàng bị người của gia tộc Thanh Long truy sát, cuối cùng vì tìm một con đường sống mà không do dự nhảy xuống vách núi.Nàng từ đông đại lục đuổi đến tây đại lục, thậm chí liều mạng luyện tập để vào được học viện Thiên Kình.Nàng làm nhiều thứ như vậy, tất cả đều là vì hắn. Vì để tìm được hắn, sau đó ở bên cạnh hắn.Nhưng giờ đây lại phát hiện ra sự thật là hắn không còn nhớ nàng.Mặc dù biết thật ra chuyện này không thể trách hắn, nhất định là người của Thanh Long thế gia đã xóa trí nhớ của hắn. Những oan ức mà nàng đã phải chịu đựng bỗng trào dâng.Vân Thiên Vũ đứng trong màn đêm, khóc không thành tiếng.Những giọt nước mắt như những viên trân châu rơi xuống, cuối cùng nàng gào khóc một cách nức nở. Bạch Doanh Doanh và Bùi San đứng cách đó không xa, nhìn thấy Vân Thiên Vũ khóc vô cùng đau lòng liền hết sức hoảng sợ.Sao Bùi Khê lại khóc.Một người mạnh mẽ kiên cường như nàng ấy sao lại khóc rồi. “Bùi Khê, muội làm sao thế? Đang yên đang lành sao lại khóc, ai đã ức h**p muội, hãy nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ giúp muội.”“Đúng vậy, Vân tỷ tỷ, sao đột nhiên tỷ lại khóc?”Hai người vây quanh Vân Thiên Vũ hỏi. Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có cách nào nói với bọn họ chuyện của Tiêu Cửu Uyên.Mặc dù nàng biết tất cả những việc này không thể trách Tiêu Cửu Uyên, nhưng nàng thật sự vô cùng buồn bã vô cùng đau lòng, hơn nữa lồng ngực cũng rất đau, giống như một người đã cố gắng rất lâu nhưng cuối cùng lại tan thành bong bóng.Lòng nàng trở nên trống rỗng, dường như tất cả mọi nỗ lực của nàng đều đã uổng phí. Tiêu Cửu Uyên không biết, để tìm hắn nàng đã phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức.Đến bây giờ hắn cũng không hề biết gì cả.Vân Thiên Vũ nghĩ đến điều này, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã, khóc càng lớn tiếng. Trong bóng đêm, không ít người nhìn sang bên này, nhất là khi nhìn thấy một nữ tử khóc vô cùng đau lòng, không để ý đến mọi chuyện xung quanh.Trong Quỷ thành có rất nhiều người ngạc nhiên nhìn nàng.“Xem ra người này đã chịu đả kích rất lớn nên mới buồn bã như vậy.” “Nhất định là áp lực quá lớn, sẽ không làm ra chuyện gì kích động đấy chứ.”Mọi người đều bàn tán xôn xao, Bùi San và Bạch Doanh Doanh vội vàng đưa tay kéo Vân Thiên Vũ đứng lên đi ra khỏi Quỷ thành.Đến khi ra khỏi Quỷ thành không có ai nữa, hai người mới dừng lại quan tâm hỏi han Vân Thiên Vũ. “Bùi Khê, cuối cùng tỷ đã xảy ra chuyện gì vậy.”“Nhìn thấy muội đau lòng như vậy khiến chúng ta muốn khóc.”Nếu Bùi Khê là người hay khóc thì cũng thôi. Nhưng bọn họ hiểu rất rõ Bùi Khê không phải là người hay khóc lóc, bây giờ khóc thương tâm như vậy chắc chắn trong lòng nàng ấy đang thật sự rất đau lòng.Sau khi khóc xong, tâm trạng Vân Thiên Vũ đã dễ chịu hơn nhiều, nghe thấy những lời hỏi han của Bạch Doanh Doanh và Bùi San khiến nàng cố sức giấu nỗi đau trong lòng, chậm rãi nói.

Chương 1031: Bùi khê khóc rồi