Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 1049: Gia nhập viêm minh
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Phượng Vô Nhai vừa dứt lời, người ở bốn phía lại lần nữa ngây người ngẩn ngơ.Tất cả mọi người đều không rõ chuyện vừa rồi rốt cuộc là có ý tứ gì?Ma Ảnh không phải tới tìm Viêm Thiên tính sổ sao? Như thế nào cuối cùng chẳng những buông tha Viêm Thiên, mà còn mời sửu bát quái này gia nhập Ma môn. Trong đám người, Vân Thiên Vũ còn chưa nói gì, đám người Lâm Thanh Dương bên cạnh đã lên tiếng: “Bùi Khê đồng ý đi, chúng ta theo ngươi cùng nhau gia nhập Ma môn.”Mấy người từ Bạch Hạc thành tới đều kêu lên: “Không sai, chúng ta cùng nhau gia nhập Ma môn, Viêm Minh không nhận nữ đệ tử, chúng ta cũng không gia nhập, có gì ghê gớm chứ.”“Đúng vậy, không hiếm lạ.” Nơi này mọi người đang nói, trước cửa khu viện số sáu, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên đã khó coi vô cùng.Hắn muốn quay đầu bỏ đi, không thèm để ý nữ nhân này.Nàng gia nhập Ma môn cũng tốt, sau này hắn sẽ bớt phiền toái. Nhưng mà trong lòng hắn không khống chế được mà sinh ra bực bội, đặc biệt là nhìn thấy hình ảnh hai người kia ở bên nhau, hết sức k*ch th*ch hắn.Cảnh này khiến hắn nóng giận đến phát điên, đồng thời muốn tiến lên tách hai người kia ra.Chính là lý trí nhắc nhở hắn, không nên làm như vậy. Nữ nhân này rõ ràng chính là người điên, để ý nàng làm cái gì.Lúc trước thì nói là vị hôn thê của hắn, sau đó lại nói hắn mất trí nhớ, rồi sau đó lại muốn gia nhập Viêm Minh, lúc này lúc nọ ai biết nàng đang làm trò xiếc quỷ gì.Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ, xoay người đi đến khu viện số sáu. Phía sau Vân Thiên Vũ nhịn không được nỗi thất vọng trong lòng, đồng thời buồn bực nghĩ, hừ, không cho ta gia nhập Viêm Minh thì kệ đi, ta gia nhập Ma môn cũng tốt.Chỉ là nàng vừa nảy ra ý niệm này, Tiêu Cửu Uyên lúc nãy đang đi về phía khu viện số sáu đột nhiên xoay người sải bước đi ra, đi thẳng đến trước mặt Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Không phải ngươi muốn gia nhập Viêm Minh sao? Được, ta đồng ý.”Hắn nói xong, chưa từ bỏ ý định lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà sau này không được làm phiền ta.” Vân Thiên Vũ nghe xong, trong lòng vui vẻ nói không nên lời, chậm rãi nhếch miệng cười.Quả nhiên là hắn đang ghen.Tiêu Cửu Uyên thấy bộ dáng của nàng quá ngứa mắt, cuối cùng quay người đi vào khu viện số sáu, không thèm để ý những người liên can phía sau. Mà lúc này, ngoài cửa khu viện số sáu, mọi người đã hoàn toàn nói không ra lời.Một sửu bát quái nữ nhân, thế nhưng cuối cùng ai ai cũng muốn cướp nàng về nhập môn.Nàng tốt đến như vậy sao? Ai cũng nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, muốn nhìn xem nàng có điểm gì không giống người thường, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy gì. Vân Thiên Vũ không để ý tới những người khác, mà nhìn Phượng Vô Nhai đang ở trước mặt nói: “Cảm ơn.”Nếu không có Phượng Vô Nhai trợ giúp, Tiêu Cửu Uyên chưa chắc đồng ý cho nàng gia nhập Viêm Minh.Phượng Vô Nhai nhướng mày, tà mị cười nói: “Lần sau còn nói lời này, có tin ta sẽ đánh muội không.” Thần thái lúc hai người nói chuyện, biểu hiện giao tình đặc biệt tốt.Mọi người xung quanh nhìn thấy hết thảy, không hiểu được chuyện này là sao đây.Ma Ảnh muốn nhận sửu bát quái này nhập môn, kết quả nàng lựa chọn gia nhập Viêm Minh, mà Ma Ảnh cũng không tức giận chút nào. Đây là có ý tứ gì?Bọn họ suy nghĩ không ra.Phượng Vô Nhai căn bản không để ý tới người khác, mà nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đi, ta đưa muội trở về, kể ta nghe chuyện của muội.” “Vâng.”Vân Thiên Vũ đồng ý, tâm tình đang cực tốt, cùng Phượng Vô Nhai hai người đi tới khu viện số sáu.Nhưng hai người mới đi được vài bước, Phượng Vô Nhai nghĩ tới một sự kiện, dừng bước chân, hắn quay đầu nhìn Hồng Thù phía sau, sắc mặt lãnh mị nói: “Ngươi, sau này không còn là đệ tử Ma môn ta, thân là đệ tử Ma môn, thế nhưng vì nam nhân khác, mà vung tay đánh nhau với người ta, thật là mất mặt Ma môn ta.”
Phượng Vô Nhai vừa dứt lời, người ở bốn phía lại lần nữa ngây người ngẩn ngơ.
Tất cả mọi người đều không rõ chuyện vừa rồi rốt cuộc là có ý tứ gì?
Ma Ảnh không phải tới tìm Viêm Thiên tính sổ sao? Như thế nào cuối cùng chẳng những buông tha Viêm Thiên, mà còn mời sửu bát quái này gia nhập Ma môn.
Trong đám người, Vân Thiên Vũ còn chưa nói gì, đám người Lâm Thanh Dương bên cạnh đã lên tiếng: “Bùi Khê đồng ý đi, chúng ta theo ngươi cùng nhau gia nhập Ma môn.”
Mấy người từ Bạch Hạc thành tới đều kêu lên: “Không sai, chúng ta cùng nhau gia nhập Ma môn, Viêm Minh không nhận nữ đệ tử, chúng ta cũng không gia nhập, có gì ghê gớm chứ.”
“Đúng vậy, không hiếm lạ.”
Nơi này mọi người đang nói, trước cửa khu viện số sáu, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên đã khó coi vô cùng.
Hắn muốn quay đầu bỏ đi, không thèm để ý nữ nhân này.
Nàng gia nhập Ma môn cũng tốt, sau này hắn sẽ bớt phiền toái.
Nhưng mà trong lòng hắn không khống chế được mà sinh ra bực bội, đặc biệt là nhìn thấy hình ảnh hai người kia ở bên nhau, hết sức k*ch th*ch hắn.
Cảnh này khiến hắn nóng giận đến phát điên, đồng thời muốn tiến lên tách hai người kia ra.
Chính là lý trí nhắc nhở hắn, không nên làm như vậy.
Nữ nhân này rõ ràng chính là người điên, để ý nàng làm cái gì.
Lúc trước thì nói là vị hôn thê của hắn, sau đó lại nói hắn mất trí nhớ, rồi sau đó lại muốn gia nhập Viêm Minh, lúc này lúc nọ ai biết nàng đang làm trò xiếc quỷ gì.
Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ, xoay người đi đến khu viện số sáu.
Phía sau Vân Thiên Vũ nhịn không được nỗi thất vọng trong lòng, đồng thời buồn bực nghĩ, hừ, không cho ta gia nhập Viêm Minh thì kệ đi, ta gia nhập Ma môn cũng tốt.
Chỉ là nàng vừa nảy ra ý niệm này, Tiêu Cửu Uyên lúc nãy đang đi về phía khu viện số sáu đột nhiên xoay người sải bước đi ra, đi thẳng đến trước mặt Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Không phải ngươi muốn gia nhập Viêm Minh sao? Được, ta đồng ý.”
Hắn nói xong, chưa từ bỏ ý định lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà sau này không được làm phiền ta.”
Vân Thiên Vũ nghe xong, trong lòng vui vẻ nói không nên lời, chậm rãi nhếch miệng cười.
Quả nhiên là hắn đang ghen.
Tiêu Cửu Uyên thấy bộ dáng của nàng quá ngứa mắt, cuối cùng quay người đi vào khu viện số sáu, không thèm để ý những người liên can phía sau.
Mà lúc này, ngoài cửa khu viện số sáu, mọi người đã hoàn toàn nói không ra lời.
Một sửu bát quái nữ nhân, thế nhưng cuối cùng ai ai cũng muốn cướp nàng về nhập môn.
Nàng tốt đến như vậy sao? Ai cũng nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, muốn nhìn xem nàng có điểm gì không giống người thường, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy gì.
Vân Thiên Vũ không để ý tới những người khác, mà nhìn Phượng Vô Nhai đang ở trước mặt nói: “Cảm ơn.”
Nếu không có Phượng Vô Nhai trợ giúp, Tiêu Cửu Uyên chưa chắc đồng ý cho nàng gia nhập Viêm Minh.
Phượng Vô Nhai nhướng mày, tà mị cười nói: “Lần sau còn nói lời này, có tin ta sẽ đánh muội không.”
Thần thái lúc hai người nói chuyện, biểu hiện giao tình đặc biệt tốt.
Mọi người xung quanh nhìn thấy hết thảy, không hiểu được chuyện này là sao đây.
Ma Ảnh muốn nhận sửu bát quái này nhập môn, kết quả nàng lựa chọn gia nhập Viêm Minh, mà Ma Ảnh cũng không tức giận chút nào.
Đây là có ý tứ gì?
Bọn họ suy nghĩ không ra.
Phượng Vô Nhai căn bản không để ý tới người khác, mà nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đi, ta đưa muội trở về, kể ta nghe chuyện của muội.”
“Vâng.”
Vân Thiên Vũ đồng ý, tâm tình đang cực tốt, cùng Phượng Vô Nhai hai người đi tới khu viện số sáu.
Nhưng hai người mới đi được vài bước, Phượng Vô Nhai nghĩ tới một sự kiện, dừng bước chân, hắn quay đầu nhìn Hồng Thù phía sau, sắc mặt lãnh mị nói: “Ngươi, sau này không còn là đệ tử Ma môn ta, thân là đệ tử Ma môn, thế nhưng vì nam nhân khác, mà vung tay đánh nhau với người ta, thật là mất mặt Ma môn ta.”
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Phượng Vô Nhai vừa dứt lời, người ở bốn phía lại lần nữa ngây người ngẩn ngơ.Tất cả mọi người đều không rõ chuyện vừa rồi rốt cuộc là có ý tứ gì?Ma Ảnh không phải tới tìm Viêm Thiên tính sổ sao? Như thế nào cuối cùng chẳng những buông tha Viêm Thiên, mà còn mời sửu bát quái này gia nhập Ma môn. Trong đám người, Vân Thiên Vũ còn chưa nói gì, đám người Lâm Thanh Dương bên cạnh đã lên tiếng: “Bùi Khê đồng ý đi, chúng ta theo ngươi cùng nhau gia nhập Ma môn.”Mấy người từ Bạch Hạc thành tới đều kêu lên: “Không sai, chúng ta cùng nhau gia nhập Ma môn, Viêm Minh không nhận nữ đệ tử, chúng ta cũng không gia nhập, có gì ghê gớm chứ.”“Đúng vậy, không hiếm lạ.” Nơi này mọi người đang nói, trước cửa khu viện số sáu, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên đã khó coi vô cùng.Hắn muốn quay đầu bỏ đi, không thèm để ý nữ nhân này.Nàng gia nhập Ma môn cũng tốt, sau này hắn sẽ bớt phiền toái. Nhưng mà trong lòng hắn không khống chế được mà sinh ra bực bội, đặc biệt là nhìn thấy hình ảnh hai người kia ở bên nhau, hết sức k*ch th*ch hắn.Cảnh này khiến hắn nóng giận đến phát điên, đồng thời muốn tiến lên tách hai người kia ra.Chính là lý trí nhắc nhở hắn, không nên làm như vậy. Nữ nhân này rõ ràng chính là người điên, để ý nàng làm cái gì.Lúc trước thì nói là vị hôn thê của hắn, sau đó lại nói hắn mất trí nhớ, rồi sau đó lại muốn gia nhập Viêm Minh, lúc này lúc nọ ai biết nàng đang làm trò xiếc quỷ gì.Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ, xoay người đi đến khu viện số sáu. Phía sau Vân Thiên Vũ nhịn không được nỗi thất vọng trong lòng, đồng thời buồn bực nghĩ, hừ, không cho ta gia nhập Viêm Minh thì kệ đi, ta gia nhập Ma môn cũng tốt.Chỉ là nàng vừa nảy ra ý niệm này, Tiêu Cửu Uyên lúc nãy đang đi về phía khu viện số sáu đột nhiên xoay người sải bước đi ra, đi thẳng đến trước mặt Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Không phải ngươi muốn gia nhập Viêm Minh sao? Được, ta đồng ý.”Hắn nói xong, chưa từ bỏ ý định lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà sau này không được làm phiền ta.” Vân Thiên Vũ nghe xong, trong lòng vui vẻ nói không nên lời, chậm rãi nhếch miệng cười.Quả nhiên là hắn đang ghen.Tiêu Cửu Uyên thấy bộ dáng của nàng quá ngứa mắt, cuối cùng quay người đi vào khu viện số sáu, không thèm để ý những người liên can phía sau. Mà lúc này, ngoài cửa khu viện số sáu, mọi người đã hoàn toàn nói không ra lời.Một sửu bát quái nữ nhân, thế nhưng cuối cùng ai ai cũng muốn cướp nàng về nhập môn.Nàng tốt đến như vậy sao? Ai cũng nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, muốn nhìn xem nàng có điểm gì không giống người thường, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy gì. Vân Thiên Vũ không để ý tới những người khác, mà nhìn Phượng Vô Nhai đang ở trước mặt nói: “Cảm ơn.”Nếu không có Phượng Vô Nhai trợ giúp, Tiêu Cửu Uyên chưa chắc đồng ý cho nàng gia nhập Viêm Minh.Phượng Vô Nhai nhướng mày, tà mị cười nói: “Lần sau còn nói lời này, có tin ta sẽ đánh muội không.” Thần thái lúc hai người nói chuyện, biểu hiện giao tình đặc biệt tốt.Mọi người xung quanh nhìn thấy hết thảy, không hiểu được chuyện này là sao đây.Ma Ảnh muốn nhận sửu bát quái này nhập môn, kết quả nàng lựa chọn gia nhập Viêm Minh, mà Ma Ảnh cũng không tức giận chút nào. Đây là có ý tứ gì?Bọn họ suy nghĩ không ra.Phượng Vô Nhai căn bản không để ý tới người khác, mà nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đi, ta đưa muội trở về, kể ta nghe chuyện của muội.” “Vâng.”Vân Thiên Vũ đồng ý, tâm tình đang cực tốt, cùng Phượng Vô Nhai hai người đi tới khu viện số sáu.Nhưng hai người mới đi được vài bước, Phượng Vô Nhai nghĩ tới một sự kiện, dừng bước chân, hắn quay đầu nhìn Hồng Thù phía sau, sắc mặt lãnh mị nói: “Ngươi, sau này không còn là đệ tử Ma môn ta, thân là đệ tử Ma môn, thế nhưng vì nam nhân khác, mà vung tay đánh nhau với người ta, thật là mất mặt Ma môn ta.”