Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 1103: Liều mạng với bọn họ

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, sau đó cúi đầu nhìn chuông Huyền Âm trong tay mình.Đồng thời nàng nghĩ đến thứ đã tiến vào trong đầu mình lúc trước.Thì ra đó lại là bốn câu khẩu quyết khống chế chuông Huyền Âm. Nàng liền ghi nhớ trong lòng.Vân Thiên Vũ vui vẻ nhìn chuông Huyền Âm.Trên hành lang sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, có người chạy tới, người tới cười lạnh một tiếng nói. "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đến, hôm nay ngày chết của ngươi đã đến."Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn sang, người tới lại là bọn người Hắc Yêu và Bạch Hạc.Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Vân Thiên Vũ nhanh chóng lùi lại một chút, duy trì một khoảng cách với bọn người Hắc Yêu.Bọn người Hắc Yêu và Bạch Hạc lúc đầu không chú ý tới đồ vật trong tay nàng, đến khi chạy tới gần, mới nhìn rõ ràng chuông Huyền Âm trong tay nàng.Mấy người đối diện khẽ biến sắc. Bởi vì lúc trước bọn họ đã thử cầm đồ vật trong Bảo Hoa điện.Thế nhưng cuối cùng lại phát hiện, trên cơ bản đồ vật không thể cầm được.Ngược lại sẽ rất dễ dàng làm người bị thương. Không nghĩ tới nữ nhân này lại có thể cầm được một vật như thế.Tuy không biết đây là cái gì, nhưng bọn người Hắc Yêu biết, đồ vật trong bảo tàng Bạch Vân này đều là bảo bối.Cho nên vật trên tay nữ nhân này tuyệt đối là bảo bối. Ánh mắt bọn người Hắc Yêu Bạch Hạc lóe lên tia tham lam, một hàng mấy người tất cả đều nhìn chằm chằm chuông Huyền Âm trong tay Vân Thiên Vũ.Hắc Yêu nhanh chóng mở miệng nói: "Ngươi giao vật kia ra, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi, thả cho ngươi một con đường sống."Bạch Hạc cũng nhanh chóng gật đầu: "Không sai, ngươi giao đồ ra, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi." Vân Thiên Vũ làm sao có thể tin tưởng lời nói của bọn họ.Chưa nói đến nàng rất thích vật này, cho dù nàng đưa cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không buông tha cho nàng.Những kẻ hỗn trướng này, hận không thể g**t ch*t nàng. Cho nên nàng lạnh lùng mở miệng: "Các ngươi đừng nằm mơ."Nàng vừa nói xong, liền quay người chạy về cuối hành lang.Đám người Hắc Yêu và Bạch Hạc sau lưng mắng to: "Khốn kiếp. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, xem chúng ta thu thập ngươi như thế nào." Trước kia có Viêm Thiên và Ma Ảnh, bọn họ còn có điều kiêng nể, hiện tại không có ai ở đây, bọn họ không cần kiêng kỵ gì nữa.Mấy người liền đuổi theo Vân Thiên Vũ.Bọn họ vừa đuổi, còn vừa đưa tay đánh ra linh lực, oanh tạc Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ nhanh chóng chạy, ba linh thú vội kêu to: "Chủ tử, để chúng ta đối phó bọn chúng, người đi trước đi."Vân Thiên Vũ cũng không đi, nhưng vẫn để cho ba linh thú công kích mấy người sau lưng.Ba linh thú đáp lại một tiếng, Ngạo Minh và Điêu Gia động thân, nhanh chóng chạy qua, chụp mạnh vào mặt đối phương. A...Tiếng kêu thảm thiết vang lên.Hắc Yêu và Bạch Hạc không nhịn được mắng to lên: "Bùi tiện nhân, ngươi tìm chết rồi." Mấy người càng đuổi theo nhanh hơn.Tiểu Anh nhìn những người này chạy tới, nhanh chóng vỗ cánh, há mồm phun ra lửa.Phù, một đám lửa Phượng Hoàng phun vào một người. Trong chớp mắt lửa liền bốc cháy, người kia đau đến lăn lộn trên mặt đất.Thống khổ kêu thảm, cầu khẩn, đáng tiếc không ai để ý tới hắn.Hắc Yêu và Bạch Hạc còn có ba người cấp bậc linh vương đuổi sát Vân Thiên Vũ không bỏ. Ngạo Minh và Điêu Gia nhanh chóng mở miệng: "Liều mạng với bọn họ."Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến chuông Huyền Âm.Nàng không biết chuông Huyền Âm có công hiệu gì, không bằng dùng thử xem. Nghĩ như thế, trong miệng nhanh chóng niệm khẩu quyết Huyền Âm.

Vân Thiên Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, sau đó cúi đầu nhìn chuông Huyền Âm trong tay mình.

Đồng thời nàng nghĩ đến thứ đã tiến vào trong đầu mình lúc trước.

Thì ra đó lại là bốn câu khẩu quyết khống chế chuông Huyền Âm. 

Nàng liền ghi nhớ trong lòng.

Vân Thiên Vũ vui vẻ nhìn chuông Huyền Âm.

Trên hành lang sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, có người chạy tới, người tới cười lạnh một tiếng nói. 

"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đến, hôm nay ngày chết của ngươi đã đến."

Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn sang, người tới lại là bọn người Hắc Yêu và Bạch Hạc.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. 

Vân Thiên Vũ nhanh chóng lùi lại một chút, duy trì một khoảng cách với bọn người Hắc Yêu.

Bọn người Hắc Yêu và Bạch Hạc lúc đầu không chú ý tới đồ vật trong tay nàng, đến khi chạy tới gần, mới nhìn rõ ràng chuông Huyền Âm trong tay nàng.

Mấy người đối diện khẽ biến sắc. 

Bởi vì lúc trước bọn họ đã thử cầm đồ vật trong Bảo Hoa điện.

Thế nhưng cuối cùng lại phát hiện, trên cơ bản đồ vật không thể cầm được.

Ngược lại sẽ rất dễ dàng làm người bị thương. 

Không nghĩ tới nữ nhân này lại có thể cầm được một vật như thế.

Tuy không biết đây là cái gì, nhưng bọn người Hắc Yêu biết, đồ vật trong bảo tàng Bạch Vân này đều là bảo bối.

Cho nên vật trên tay nữ nhân này tuyệt đối là bảo bối. 

Ánh mắt bọn người Hắc Yêu Bạch Hạc lóe lên tia tham lam, một hàng mấy người tất cả đều nhìn chằm chằm chuông Huyền Âm trong tay Vân Thiên Vũ.

Hắc Yêu nhanh chóng mở miệng nói: "Ngươi giao vật kia ra, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi, thả cho ngươi một con đường sống."

Bạch Hạc cũng nhanh chóng gật đầu: "Không sai, ngươi giao đồ ra, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi." 

Vân Thiên Vũ làm sao có thể tin tưởng lời nói của bọn họ.

Chưa nói đến nàng rất thích vật này, cho dù nàng đưa cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không buông tha cho nàng.

Những kẻ hỗn trướng này, hận không thể g**t ch*t nàng. 

Cho nên nàng lạnh lùng mở miệng: "Các ngươi đừng nằm mơ."

Nàng vừa nói xong, liền quay người chạy về cuối hành lang.

Đám người Hắc Yêu và Bạch Hạc sau lưng mắng to: "Khốn kiếp. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, xem chúng ta thu thập ngươi như thế nào." 

Trước kia có Viêm Thiên và Ma Ảnh, bọn họ còn có điều kiêng nể, hiện tại không có ai ở đây, bọn họ không cần kiêng kỵ gì nữa.

Mấy người liền đuổi theo Vân Thiên Vũ.

Bọn họ vừa đuổi, còn vừa đưa tay đánh ra linh lực, oanh tạc Vân Thiên Vũ. 

Vân Thiên Vũ nhanh chóng chạy, ba linh thú vội kêu to: "Chủ tử, để chúng ta đối phó bọn chúng, người đi trước đi."

Vân Thiên Vũ cũng không đi, nhưng vẫn để cho ba linh thú công kích mấy người sau lưng.

Ba linh thú đáp lại một tiếng, Ngạo Minh và Điêu Gia động thân, nhanh chóng chạy qua, chụp mạnh vào mặt đối phương. 

A...

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hắc Yêu và Bạch Hạc không nhịn được mắng to lên: "Bùi tiện nhân, ngươi tìm chết rồi." 

Mấy người càng đuổi theo nhanh hơn.

Tiểu Anh nhìn những người này chạy tới, nhanh chóng vỗ cánh, há mồm phun ra lửa.

Phù, một đám lửa Phượng Hoàng phun vào một người. 

Trong chớp mắt lửa liền bốc cháy, người kia đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Thống khổ kêu thảm, cầu khẩn, đáng tiếc không ai để ý tới hắn.

Hắc Yêu và Bạch Hạc còn có ba người cấp bậc linh vương đuổi sát Vân Thiên Vũ không bỏ. 

Ngạo Minh và Điêu Gia nhanh chóng mở miệng: "Liều mạng với bọn họ."

Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến chuông Huyền Âm.

Nàng không biết chuông Huyền Âm có công hiệu gì, không bằng dùng thử xem. 

Nghĩ như thế, trong miệng nhanh chóng niệm khẩu quyết Huyền Âm.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, sau đó cúi đầu nhìn chuông Huyền Âm trong tay mình.Đồng thời nàng nghĩ đến thứ đã tiến vào trong đầu mình lúc trước.Thì ra đó lại là bốn câu khẩu quyết khống chế chuông Huyền Âm. Nàng liền ghi nhớ trong lòng.Vân Thiên Vũ vui vẻ nhìn chuông Huyền Âm.Trên hành lang sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, có người chạy tới, người tới cười lạnh một tiếng nói. "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đến, hôm nay ngày chết của ngươi đã đến."Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn sang, người tới lại là bọn người Hắc Yêu và Bạch Hạc.Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Vân Thiên Vũ nhanh chóng lùi lại một chút, duy trì một khoảng cách với bọn người Hắc Yêu.Bọn người Hắc Yêu và Bạch Hạc lúc đầu không chú ý tới đồ vật trong tay nàng, đến khi chạy tới gần, mới nhìn rõ ràng chuông Huyền Âm trong tay nàng.Mấy người đối diện khẽ biến sắc. Bởi vì lúc trước bọn họ đã thử cầm đồ vật trong Bảo Hoa điện.Thế nhưng cuối cùng lại phát hiện, trên cơ bản đồ vật không thể cầm được.Ngược lại sẽ rất dễ dàng làm người bị thương. Không nghĩ tới nữ nhân này lại có thể cầm được một vật như thế.Tuy không biết đây là cái gì, nhưng bọn người Hắc Yêu biết, đồ vật trong bảo tàng Bạch Vân này đều là bảo bối.Cho nên vật trên tay nữ nhân này tuyệt đối là bảo bối. Ánh mắt bọn người Hắc Yêu Bạch Hạc lóe lên tia tham lam, một hàng mấy người tất cả đều nhìn chằm chằm chuông Huyền Âm trong tay Vân Thiên Vũ.Hắc Yêu nhanh chóng mở miệng nói: "Ngươi giao vật kia ra, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi, thả cho ngươi một con đường sống."Bạch Hạc cũng nhanh chóng gật đầu: "Không sai, ngươi giao đồ ra, chúng ta liền bỏ qua cho ngươi." Vân Thiên Vũ làm sao có thể tin tưởng lời nói của bọn họ.Chưa nói đến nàng rất thích vật này, cho dù nàng đưa cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không buông tha cho nàng.Những kẻ hỗn trướng này, hận không thể g**t ch*t nàng. Cho nên nàng lạnh lùng mở miệng: "Các ngươi đừng nằm mơ."Nàng vừa nói xong, liền quay người chạy về cuối hành lang.Đám người Hắc Yêu và Bạch Hạc sau lưng mắng to: "Khốn kiếp. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, xem chúng ta thu thập ngươi như thế nào." Trước kia có Viêm Thiên và Ma Ảnh, bọn họ còn có điều kiêng nể, hiện tại không có ai ở đây, bọn họ không cần kiêng kỵ gì nữa.Mấy người liền đuổi theo Vân Thiên Vũ.Bọn họ vừa đuổi, còn vừa đưa tay đánh ra linh lực, oanh tạc Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ nhanh chóng chạy, ba linh thú vội kêu to: "Chủ tử, để chúng ta đối phó bọn chúng, người đi trước đi."Vân Thiên Vũ cũng không đi, nhưng vẫn để cho ba linh thú công kích mấy người sau lưng.Ba linh thú đáp lại một tiếng, Ngạo Minh và Điêu Gia động thân, nhanh chóng chạy qua, chụp mạnh vào mặt đối phương. A...Tiếng kêu thảm thiết vang lên.Hắc Yêu và Bạch Hạc không nhịn được mắng to lên: "Bùi tiện nhân, ngươi tìm chết rồi." Mấy người càng đuổi theo nhanh hơn.Tiểu Anh nhìn những người này chạy tới, nhanh chóng vỗ cánh, há mồm phun ra lửa.Phù, một đám lửa Phượng Hoàng phun vào một người. Trong chớp mắt lửa liền bốc cháy, người kia đau đến lăn lộn trên mặt đất.Thống khổ kêu thảm, cầu khẩn, đáng tiếc không ai để ý tới hắn.Hắc Yêu và Bạch Hạc còn có ba người cấp bậc linh vương đuổi sát Vân Thiên Vũ không bỏ. Ngạo Minh và Điêu Gia nhanh chóng mở miệng: "Liều mạng với bọn họ."Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến chuông Huyền Âm.Nàng không biết chuông Huyền Âm có công hiệu gì, không bằng dùng thử xem. Nghĩ như thế, trong miệng nhanh chóng niệm khẩu quyết Huyền Âm.

Chương 1103: Liều mạng với bọn họ