Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 1155: Tuyệt đối không lùi bước

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến Vân Thiên Vũ không vui, trong lòng lại oán hận người của Thanh Long thế gia.Sở dĩ Vũ nhi muốn vào cảnh địa tử vong, hoàn toàn là hành động đi vào chỗ chết, thật ra chính nàng cũng biết trong đó nguy hiểm rất lớn, nhưng nàng thà dốc hết toàn lực mạo hiểm cũng không muốn trải qua tháng ngày bị người khác đuổi giết.Mà hắn sở dĩ lựa chọn đi vào cảnh địa tử vong, chính là vì đối đầu với Thanh Long thế gia, lúc này hắn vô cùng oán hận và chán ghét người của Thanh Long thế gia. Nếu như năng lực của hắn mạnh lên, hắn sẽ rời khỏi Thanh Long thế gia, thành lập thế lực riêng của hắn và Vũ nhi, từ nay về sau không còn chút liên quan đến Thanh Long thế gia nữa.Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, bưng chén rượu lên nhìn Vân Thiên Vũ: "Vũ nhi, nàng phải bảo vệ bản thân mình thật tốt."Vân Thiên Vũ cười khẽ: "Yên tâm đi, không có chuyện gì làm khó được ta đâu." Nàng từ đông đại lục chuyển tới tây đại lục, lại từ Bạch Hạc thành đi tới học viện Thiên Kình, ở trong đó có biết bao gian khổ, bây giờ còn có gì có thể làm khó được nàng chứ. Không phải chỉ là một cảnh địa tử vong nho nhỏ sao? Nàng không hề lo lắng.Ba người vừa ăn vừa uống, sau đó tự trở về phòng ngủ của mình.Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, ba bóng người nhảy ra khỏi phòng, đi thẳng đến chỗ ở củaTư Không viện trưởng. Đợi đến lúc bọn họ đi đến thì Tử Dực cũng đã đến.Lúc gã nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai thì làm như không thấy, nhưng khi nhìn thấy Vân Thiên Vũ lại hơi gật đầu, xem như chào hỏi.Bởi vì lúc trước Tử Dực đã ra tay giúp đỡ, cho nên Vân Thiên Vũ cũng gật đầu lại với gã, xem như chào hỏi. Mọi người cùng nhau nhìn Tư Không viện trưởng.Tư Không viện trưởng nhìn mấy người bọn họ, sau đó thở dài một hơi, cuối cùng trầm giọng nói: "Chỉ mong lần này tất cả các ngươi đều có thể thuận lợi vượt qua khảo nghiệm trùng trùng của cảnh địa tử vong, nếu như có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm trùng trùng của cảnh địa tử vong, tu vi linh lực của các ngươi sẽ rất cao. Đi thôi, ta đưa bọn ngươi đi vào cảnh địa tử vong."Tư Không viện trưởng phóng ra ngoài, phía sau mấy bóng người lắc mình đi theo, nhưng Vân Thiên Vũ lại được Tiêu Cửu Uyên đưa theo. Mọi người đi theo Tư Không viện trưởng đến cảnh địa tử vong của học viện Thiên Kình.Cảnh địa tử vong của học viện Thiên Kình đồng thời cũng là cấm địa ở trong núi sâu hoang vu, bốn phía có trưởng lão phòng thủ, đệ tử vào núi rèn luyện thì không được vào chỗ này.Nhưng hôm nay viện trưởng hạ lệnh cho trưởng lão mở ra cảnh địa tử vong, cho nên đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ mới có thể thuận lợi đi vào cảnh địa tử vong. Cảnh địa tử vong quả nhiên danh bất hư truyền, mọi người vừa mới đi vào đã nghe thấy tiếng rống hung ác của ma thú, còn có hơi thở chết chóc, cảnh địa bên trong có một sự hoang vắng, chỉ là vừa nhìn thấy cảnh địa đã khiến trong lòng người ta sinh ra e sợ. Đồng thời bên trong cảnh địa còn bao phủ một tầng khí màu đỏ, càng khiến người khác cảm thấy bất an.Tư Không Lâm đi phía trước dẫn đường, lão chậm rãi nói: "Bây giờ các ngươi đổi ý còn kịp, nếu bây giờ không đổi ý, đi vào cảnh địa tử vong thì có thể không kịp nữa rồi."Viện trưởng nói xong, ba nam nhân cùng nhau nhìn về phía Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ nhướn mày bất mãn nhìn ba nam nhân: "Mọi người nhìn ta làm gì, ta tuyệt đối sẽ không đi ra đâu."Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai vô cùng lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, bọn họ không thể nói gì nữa.Tư Không Lâm thấy thái độ của mọi người vẫn kiên định như trước, lão cũng không thèm nói nữa. Thật ra lão cũng không lo lắng cho Bùi Khê lắm, bởi vì lão cảm thấy Bùi Khê hẳn là người cao nhân nào đó chuyển thế, một khi đã thế thì sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến Vân Thiên Vũ không vui, trong lòng lại oán hận người của Thanh Long thế gia.

Sở dĩ Vũ nhi muốn vào cảnh địa tử vong, hoàn toàn là hành động đi vào chỗ chết, thật ra chính nàng cũng biết trong đó nguy hiểm rất lớn, nhưng nàng thà dốc hết toàn lực mạo hiểm cũng không muốn trải qua tháng ngày bị người khác đuổi giết.

Mà hắn sở dĩ lựa chọn đi vào cảnh địa tử vong, chính là vì đối đầu với Thanh Long thế gia, lúc này hắn vô cùng oán hận và chán ghét người của Thanh Long thế gia. 

Nếu như năng lực của hắn mạnh lên, hắn sẽ rời khỏi Thanh Long thế gia, thành lập thế lực riêng của hắn và Vũ nhi, từ nay về sau không còn chút liên quan đến Thanh Long thế gia nữa.

Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, bưng chén rượu lên nhìn Vân Thiên Vũ: "Vũ nhi, nàng phải bảo vệ bản thân mình thật tốt."

Vân Thiên Vũ cười khẽ: "Yên tâm đi, không có chuyện gì làm khó được ta đâu." 

Nàng từ đông đại lục chuyển tới tây đại lục, lại từ Bạch Hạc thành đi tới học viện Thiên Kình, ở trong đó có biết bao gian khổ, bây giờ còn có gì có thể làm khó được nàng chứ. Không phải chỉ là một cảnh địa tử vong nho nhỏ sao? Nàng không hề lo lắng.

Ba người vừa ăn vừa uống, sau đó tự trở về phòng ngủ của mình.

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, ba bóng người nhảy ra khỏi phòng, đi thẳng đến chỗ ở củaTư Không viện trưởng. 

Đợi đến lúc bọn họ đi đến thì Tử Dực cũng đã đến.

Lúc gã nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai thì làm như không thấy, nhưng khi nhìn thấy Vân Thiên Vũ lại hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

Bởi vì lúc trước Tử Dực đã ra tay giúp đỡ, cho nên Vân Thiên Vũ cũng gật đầu lại với gã, xem như chào hỏi. 

Mọi người cùng nhau nhìn Tư Không viện trưởng.

Tư Không viện trưởng nhìn mấy người bọn họ, sau đó thở dài một hơi, cuối cùng trầm giọng nói: "Chỉ mong lần này tất cả các ngươi đều có thể thuận lợi vượt qua khảo nghiệm trùng trùng của cảnh địa tử vong, nếu như có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm trùng trùng của cảnh địa tử vong, tu vi linh lực của các ngươi sẽ rất cao. Đi thôi, ta đưa bọn ngươi đi vào cảnh địa tử vong."

Tư Không viện trưởng phóng ra ngoài, phía sau mấy bóng người lắc mình đi theo, nhưng Vân Thiên Vũ lại được Tiêu Cửu Uyên đưa theo. 

Mọi người đi theo Tư Không viện trưởng đến cảnh địa tử vong của học viện Thiên Kình.

Cảnh địa tử vong của học viện Thiên Kình đồng thời cũng là cấm địa ở trong núi sâu hoang vu, bốn phía có trưởng lão phòng thủ, đệ tử vào núi rèn luyện thì không được vào chỗ này.

Nhưng hôm nay viện trưởng hạ lệnh cho trưởng lão mở ra cảnh địa tử vong, cho nên đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ mới có thể thuận lợi đi vào cảnh địa tử vong. 

Cảnh địa tử vong quả nhiên danh bất hư truyền, mọi người vừa mới đi vào đã nghe thấy tiếng rống hung ác của ma thú, còn có hơi thở chết chóc, cảnh địa bên trong có một sự hoang vắng, chỉ là vừa nhìn thấy cảnh địa đã khiến trong lòng người ta sinh ra e sợ. Đồng thời bên trong cảnh địa còn bao phủ một tầng khí màu đỏ, càng khiến người khác cảm thấy bất an.

Tư Không Lâm đi phía trước dẫn đường, lão chậm rãi nói: "Bây giờ các ngươi đổi ý còn kịp, nếu bây giờ không đổi ý, đi vào cảnh địa tử vong thì có thể không kịp nữa rồi."

Viện trưởng nói xong, ba nam nhân cùng nhau nhìn về phía Vân Thiên Vũ. 

Vân Thiên Vũ nhướn mày bất mãn nhìn ba nam nhân: "Mọi người nhìn ta làm gì, ta tuyệt đối sẽ không đi ra đâu."

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai vô cùng lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, bọn họ không thể nói gì nữa.

Tư Không Lâm thấy thái độ của mọi người vẫn kiên định như trước, lão cũng không thèm nói nữa. 

Thật ra lão cũng không lo lắng cho Bùi Khê lắm, bởi vì lão cảm thấy Bùi Khê hẳn là người cao nhân nào đó chuyển thế, một khi đã thế thì sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến Vân Thiên Vũ không vui, trong lòng lại oán hận người của Thanh Long thế gia.Sở dĩ Vũ nhi muốn vào cảnh địa tử vong, hoàn toàn là hành động đi vào chỗ chết, thật ra chính nàng cũng biết trong đó nguy hiểm rất lớn, nhưng nàng thà dốc hết toàn lực mạo hiểm cũng không muốn trải qua tháng ngày bị người khác đuổi giết.Mà hắn sở dĩ lựa chọn đi vào cảnh địa tử vong, chính là vì đối đầu với Thanh Long thế gia, lúc này hắn vô cùng oán hận và chán ghét người của Thanh Long thế gia. Nếu như năng lực của hắn mạnh lên, hắn sẽ rời khỏi Thanh Long thế gia, thành lập thế lực riêng của hắn và Vũ nhi, từ nay về sau không còn chút liên quan đến Thanh Long thế gia nữa.Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, bưng chén rượu lên nhìn Vân Thiên Vũ: "Vũ nhi, nàng phải bảo vệ bản thân mình thật tốt."Vân Thiên Vũ cười khẽ: "Yên tâm đi, không có chuyện gì làm khó được ta đâu." Nàng từ đông đại lục chuyển tới tây đại lục, lại từ Bạch Hạc thành đi tới học viện Thiên Kình, ở trong đó có biết bao gian khổ, bây giờ còn có gì có thể làm khó được nàng chứ. Không phải chỉ là một cảnh địa tử vong nho nhỏ sao? Nàng không hề lo lắng.Ba người vừa ăn vừa uống, sau đó tự trở về phòng ngủ của mình.Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, ba bóng người nhảy ra khỏi phòng, đi thẳng đến chỗ ở củaTư Không viện trưởng. Đợi đến lúc bọn họ đi đến thì Tử Dực cũng đã đến.Lúc gã nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai thì làm như không thấy, nhưng khi nhìn thấy Vân Thiên Vũ lại hơi gật đầu, xem như chào hỏi.Bởi vì lúc trước Tử Dực đã ra tay giúp đỡ, cho nên Vân Thiên Vũ cũng gật đầu lại với gã, xem như chào hỏi. Mọi người cùng nhau nhìn Tư Không viện trưởng.Tư Không viện trưởng nhìn mấy người bọn họ, sau đó thở dài một hơi, cuối cùng trầm giọng nói: "Chỉ mong lần này tất cả các ngươi đều có thể thuận lợi vượt qua khảo nghiệm trùng trùng của cảnh địa tử vong, nếu như có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm trùng trùng của cảnh địa tử vong, tu vi linh lực của các ngươi sẽ rất cao. Đi thôi, ta đưa bọn ngươi đi vào cảnh địa tử vong."Tư Không viện trưởng phóng ra ngoài, phía sau mấy bóng người lắc mình đi theo, nhưng Vân Thiên Vũ lại được Tiêu Cửu Uyên đưa theo. Mọi người đi theo Tư Không viện trưởng đến cảnh địa tử vong của học viện Thiên Kình.Cảnh địa tử vong của học viện Thiên Kình đồng thời cũng là cấm địa ở trong núi sâu hoang vu, bốn phía có trưởng lão phòng thủ, đệ tử vào núi rèn luyện thì không được vào chỗ này.Nhưng hôm nay viện trưởng hạ lệnh cho trưởng lão mở ra cảnh địa tử vong, cho nên đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ mới có thể thuận lợi đi vào cảnh địa tử vong. Cảnh địa tử vong quả nhiên danh bất hư truyền, mọi người vừa mới đi vào đã nghe thấy tiếng rống hung ác của ma thú, còn có hơi thở chết chóc, cảnh địa bên trong có một sự hoang vắng, chỉ là vừa nhìn thấy cảnh địa đã khiến trong lòng người ta sinh ra e sợ. Đồng thời bên trong cảnh địa còn bao phủ một tầng khí màu đỏ, càng khiến người khác cảm thấy bất an.Tư Không Lâm đi phía trước dẫn đường, lão chậm rãi nói: "Bây giờ các ngươi đổi ý còn kịp, nếu bây giờ không đổi ý, đi vào cảnh địa tử vong thì có thể không kịp nữa rồi."Viện trưởng nói xong, ba nam nhân cùng nhau nhìn về phía Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ nhướn mày bất mãn nhìn ba nam nhân: "Mọi người nhìn ta làm gì, ta tuyệt đối sẽ không đi ra đâu."Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai vô cùng lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, bọn họ không thể nói gì nữa.Tư Không Lâm thấy thái độ của mọi người vẫn kiên định như trước, lão cũng không thèm nói nữa. Thật ra lão cũng không lo lắng cho Bùi Khê lắm, bởi vì lão cảm thấy Bùi Khê hẳn là người cao nhân nào đó chuyển thế, một khi đã thế thì sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Chương 1155: Tuyệt đối không lùi bước