Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 1275: Túy đào hoa

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ lấy ra ngân châm nhanh chóng đâm một chút trên tay của nam hài tử, sau đó rút ra một ít máu.Sau khi rút máu ra, Vân Thiên Vũ nhìn thấy cũng không có màu đen, nhưng lại thoang thoảng có mùi rượu.Nàng không khỏi nhíu mày, sau đó rất nhanh từ trong đầu nàng phát hiện một thứ khiến người ta không điều tra ra được. Túy Đào Hoa.Một lần say là bất tỉnh.Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nam hài trong lòng nam tử, không trách được mặt đỏ như son vậy, thật giống như đang ngủ. Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, nam tử ôm tiểu nam hài nóng ruột không thôi hỏi: "Nàng cũng không điều tra ra được sao? Tại sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy."Nam nhân đau khổ kêu lên, tay lại muốn bế tiểu nam hài lên.Vân Thiên Vũ nhìn hắn nói: "Ngươi kích động như vậy làm cái gì, ta không nói không điều tra ra được." Vân Thiên Vũ dứt lời, nam nhân kia kích động kêu: "Lẽ nào tông chủ nhận ra được.""Đúng là nhận ra, đây căn bản không phải là trúng độc.""Không phải trúng độc, chẳng lẽ là ngã bệnh?" Nam nhân này cảm giác tim cũng thắt lại, Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Không bệnh." Nam nhân kêu lên kỳ quái: "Vậy là nàng đùa giỡn ta sao? Hắn vừa không có bệnh cũng không có trúng độc, tại sao lại thành như vậy, phải biết rằng hắn như vậy đã nửa tháng, nếu lại như vậy chỉ sợ sẽ mất mạng."Vân Thiên Vũ nhìn nam nhân nói."Không sai, hắn lại mê man như vậy thì không ổn, hắn không bệnh cũng không có trúng độc, hắn là say, uống một loại rượu gọi là Tam Thiên Nha Đào, loại rượu này ngọt như mật, thơm như hoa, nếu như người nhấp vào một hớp sẽ không khống chế được muốn uống tiếp, loại rượu này là không thể đụng vào, vừa đụng sẽ không tỉnh lại, cho đến chết đi." "Cho nên nhi tử của ngươi vừa không có sinh bệnh, cũng không có trúng độc, hắn chẳng qua là uống rượu say."Vân Thiên Vũ nói khiến cho nam tử trước mặt tựa như phát điên, không ngừng kêu to."Tại sao có thể như vậy được, tại sao lại thành như vậy được. Ai? Là ai làm?" Hắn phát điên một hồi, nghĩ đến Vân Thiên Vũ, hắn sốt ruột xoay người vọt tới trước mặt Vân Thiên Vũ, theo bản năng muốn nắm tay của Vân Thiên Vũ.Tuy nhiên Tiêu Cửu Uyên lại ngăn cản động tác của hắn.Nam nhân không chú ý tới những điều này, hắn nhìn Vân Thiên Vũ, vội vàng nói: "Nàng có biện pháp nào cứu được hắn không? Nếu như nàng cứu được nhi tử của ta, từ này về sau mạng của ta chính là của Đấu Long Tông, cả đời này ta sẽ ra sức cho Đấu Long Tông, sẽ không thất hứa, nếu như ta làm trái lời hứa, cứ để cho ta bị ngũ lôi đánh xuống." Vân Thiên Vũ nhìn hắn nói: "Không phải là không có thể giải, chẳng qua là giải Túy Đào Hoa này sẽ rất phí công sức."Vân Thiên Vũ nói là lời nói thật, nếu như bệnh hoặc độc, trái lại dễ dàng giải hơn, nhưng Tam Thiên Nha Đào này cũng không phải là độc, muốn giải trái lại vô cùng khó khăn.Nam tử nghe được lời Vân Thiên Vũ nói, hắn đã vội vàng quỳ xuống, dập đầu bịch bịch không ngừng. "Tông chủ, van nàng, cầu xin nàng mau cứu nhi tử của ta, sau này ta nhất định nghe theo lệnh của nàng hành sự, van xin nàng."Vân Thiên Vũ nhìn tiểu nam hài nằm trên giường nhỏ, cuối cùng hỏi nam tử: "Ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi nếu nói thật, ta không chừng có thể ra tay cứu hắn được.""Được, được nàng cứ hỏi, ta biết gì nhất định đều sẽ nói ra hết." Nam nhân gấp gáp hỏi, rất sợ chậm trễ thời gian, nhi tử lại không còn tính mạng.Vân Thiên Vũ nhìn nam nhân hỏi: "Ngươi tên là gì?""Ta là Lôi Kiếm, đây là nhi tử của ta Lôi Nhất Minh." Vân Thiên Vũ gật đầu: "Nghe nói ngươi là tam tinh Linh Hoàng, nếu là tam tinh Linh Hoàng, ngươi chắc hẳn đã gia nhập thế lực nào mới phải chứ?""Trước đó ta từng gia nhập Phù Vân Cung, sau đó bởi vì không quen nhìn cách hành xử của Phù Vân Cung, cho nên tự động rời khỏi Phù Vân Cung.""Sau đó ta liền dẫn theo nhi tử của ta đơn đả độc đấu." 

Vân Thiên Vũ lấy ra ngân châm nhanh chóng đâm một chút trên tay của nam hài tử, sau đó rút ra một ít máu.

Sau khi rút máu ra, Vân Thiên Vũ nhìn thấy cũng không có màu đen, nhưng lại thoang thoảng có mùi rượu.

Nàng không khỏi nhíu mày, sau đó rất nhanh từ trong đầu nàng phát hiện một thứ khiến người ta không điều tra ra được. 

Túy Đào Hoa.

Một lần say là bất tỉnh.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nam hài trong lòng nam tử, không trách được mặt đỏ như son vậy, thật giống như đang ngủ. 

Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, nam tử ôm tiểu nam hài nóng ruột không thôi hỏi: "Nàng cũng không điều tra ra được sao? Tại sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy."

Nam nhân đau khổ kêu lên, tay lại muốn bế tiểu nam hài lên.

Vân Thiên Vũ nhìn hắn nói: "Ngươi kích động như vậy làm cái gì, ta không nói không điều tra ra được." 

Vân Thiên Vũ dứt lời, nam nhân kia kích động kêu: "Lẽ nào tông chủ nhận ra được."

"Đúng là nhận ra, đây căn bản không phải là trúng độc."

"Không phải trúng độc, chẳng lẽ là ngã bệnh?" Nam nhân này cảm giác tim cũng thắt lại, Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Không bệnh." 

Nam nhân kêu lên kỳ quái: "Vậy là nàng đùa giỡn ta sao? Hắn vừa không có bệnh cũng không có trúng độc, tại sao lại thành như vậy, phải biết rằng hắn như vậy đã nửa tháng, nếu lại như vậy chỉ sợ sẽ mất mạng."

Vân Thiên Vũ nhìn nam nhân nói.

"Không sai, hắn lại mê man như vậy thì không ổn, hắn không bệnh cũng không có trúng độc, hắn là say, uống một loại rượu gọi là Tam Thiên Nha Đào, loại rượu này ngọt như mật, thơm như hoa, nếu như người nhấp vào một hớp sẽ không khống chế được muốn uống tiếp, loại rượu này là không thể đụng vào, vừa đụng sẽ không tỉnh lại, cho đến chết đi." 

"Cho nên nhi tử của ngươi vừa không có sinh bệnh, cũng không có trúng độc, hắn chẳng qua là uống rượu say."

Vân Thiên Vũ nói khiến cho nam tử trước mặt tựa như phát điên, không ngừng kêu to.

"Tại sao có thể như vậy được, tại sao lại thành như vậy được. Ai? Là ai làm?" 

Hắn phát điên một hồi, nghĩ đến Vân Thiên Vũ, hắn sốt ruột xoay người vọt tới trước mặt Vân Thiên Vũ, theo bản năng muốn nắm tay của Vân Thiên Vũ.

Tuy nhiên Tiêu Cửu Uyên lại ngăn cản động tác của hắn.

Nam nhân không chú ý tới những điều này, hắn nhìn Vân Thiên Vũ, vội vàng nói: "Nàng có biện pháp nào cứu được hắn không? Nếu như nàng cứu được nhi tử của ta, từ này về sau mạng của ta chính là của Đấu Long Tông, cả đời này ta sẽ ra sức cho Đấu Long Tông, sẽ không thất hứa, nếu như ta làm trái lời hứa, cứ để cho ta bị ngũ lôi đánh xuống." 

Vân Thiên Vũ nhìn hắn nói: "Không phải là không có thể giải, chẳng qua là giải Túy Đào Hoa này sẽ rất phí công sức."

Vân Thiên Vũ nói là lời nói thật, nếu như bệnh hoặc độc, trái lại dễ dàng giải hơn, nhưng Tam Thiên Nha Đào này cũng không phải là độc, muốn giải trái lại vô cùng khó khăn.

Nam tử nghe được lời Vân Thiên Vũ nói, hắn đã vội vàng quỳ xuống, dập đầu bịch bịch không ngừng. 

"Tông chủ, van nàng, cầu xin nàng mau cứu nhi tử của ta, sau này ta nhất định nghe theo lệnh của nàng hành sự, van xin nàng."

Vân Thiên Vũ nhìn tiểu nam hài nằm trên giường nhỏ, cuối cùng hỏi nam tử: "Ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi nếu nói thật, ta không chừng có thể ra tay cứu hắn được."

"Được, được nàng cứ hỏi, ta biết gì nhất định đều sẽ nói ra hết." 

Nam nhân gấp gáp hỏi, rất sợ chậm trễ thời gian, nhi tử lại không còn tính mạng.

Vân Thiên Vũ nhìn nam nhân hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Ta là Lôi Kiếm, đây là nhi tử của ta Lôi Nhất Minh." 

Vân Thiên Vũ gật đầu: "Nghe nói ngươi là tam tinh Linh Hoàng, nếu là tam tinh Linh Hoàng, ngươi chắc hẳn đã gia nhập thế lực nào mới phải chứ?"

"Trước đó ta từng gia nhập Phù Vân Cung, sau đó bởi vì không quen nhìn cách hành xử của Phù Vân Cung, cho nên tự động rời khỏi Phù Vân Cung."

"Sau đó ta liền dẫn theo nhi tử của ta đơn đả độc đấu." 

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ lấy ra ngân châm nhanh chóng đâm một chút trên tay của nam hài tử, sau đó rút ra một ít máu.Sau khi rút máu ra, Vân Thiên Vũ nhìn thấy cũng không có màu đen, nhưng lại thoang thoảng có mùi rượu.Nàng không khỏi nhíu mày, sau đó rất nhanh từ trong đầu nàng phát hiện một thứ khiến người ta không điều tra ra được. Túy Đào Hoa.Một lần say là bất tỉnh.Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nam hài trong lòng nam tử, không trách được mặt đỏ như son vậy, thật giống như đang ngủ. Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, nam tử ôm tiểu nam hài nóng ruột không thôi hỏi: "Nàng cũng không điều tra ra được sao? Tại sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy."Nam nhân đau khổ kêu lên, tay lại muốn bế tiểu nam hài lên.Vân Thiên Vũ nhìn hắn nói: "Ngươi kích động như vậy làm cái gì, ta không nói không điều tra ra được." Vân Thiên Vũ dứt lời, nam nhân kia kích động kêu: "Lẽ nào tông chủ nhận ra được.""Đúng là nhận ra, đây căn bản không phải là trúng độc.""Không phải trúng độc, chẳng lẽ là ngã bệnh?" Nam nhân này cảm giác tim cũng thắt lại, Vân Thiên Vũ lắc đầu: "Không bệnh." Nam nhân kêu lên kỳ quái: "Vậy là nàng đùa giỡn ta sao? Hắn vừa không có bệnh cũng không có trúng độc, tại sao lại thành như vậy, phải biết rằng hắn như vậy đã nửa tháng, nếu lại như vậy chỉ sợ sẽ mất mạng."Vân Thiên Vũ nhìn nam nhân nói."Không sai, hắn lại mê man như vậy thì không ổn, hắn không bệnh cũng không có trúng độc, hắn là say, uống một loại rượu gọi là Tam Thiên Nha Đào, loại rượu này ngọt như mật, thơm như hoa, nếu như người nhấp vào một hớp sẽ không khống chế được muốn uống tiếp, loại rượu này là không thể đụng vào, vừa đụng sẽ không tỉnh lại, cho đến chết đi." "Cho nên nhi tử của ngươi vừa không có sinh bệnh, cũng không có trúng độc, hắn chẳng qua là uống rượu say."Vân Thiên Vũ nói khiến cho nam tử trước mặt tựa như phát điên, không ngừng kêu to."Tại sao có thể như vậy được, tại sao lại thành như vậy được. Ai? Là ai làm?" Hắn phát điên một hồi, nghĩ đến Vân Thiên Vũ, hắn sốt ruột xoay người vọt tới trước mặt Vân Thiên Vũ, theo bản năng muốn nắm tay của Vân Thiên Vũ.Tuy nhiên Tiêu Cửu Uyên lại ngăn cản động tác của hắn.Nam nhân không chú ý tới những điều này, hắn nhìn Vân Thiên Vũ, vội vàng nói: "Nàng có biện pháp nào cứu được hắn không? Nếu như nàng cứu được nhi tử của ta, từ này về sau mạng của ta chính là của Đấu Long Tông, cả đời này ta sẽ ra sức cho Đấu Long Tông, sẽ không thất hứa, nếu như ta làm trái lời hứa, cứ để cho ta bị ngũ lôi đánh xuống." Vân Thiên Vũ nhìn hắn nói: "Không phải là không có thể giải, chẳng qua là giải Túy Đào Hoa này sẽ rất phí công sức."Vân Thiên Vũ nói là lời nói thật, nếu như bệnh hoặc độc, trái lại dễ dàng giải hơn, nhưng Tam Thiên Nha Đào này cũng không phải là độc, muốn giải trái lại vô cùng khó khăn.Nam tử nghe được lời Vân Thiên Vũ nói, hắn đã vội vàng quỳ xuống, dập đầu bịch bịch không ngừng. "Tông chủ, van nàng, cầu xin nàng mau cứu nhi tử của ta, sau này ta nhất định nghe theo lệnh của nàng hành sự, van xin nàng."Vân Thiên Vũ nhìn tiểu nam hài nằm trên giường nhỏ, cuối cùng hỏi nam tử: "Ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi nếu nói thật, ta không chừng có thể ra tay cứu hắn được.""Được, được nàng cứ hỏi, ta biết gì nhất định đều sẽ nói ra hết." Nam nhân gấp gáp hỏi, rất sợ chậm trễ thời gian, nhi tử lại không còn tính mạng.Vân Thiên Vũ nhìn nam nhân hỏi: "Ngươi tên là gì?""Ta là Lôi Kiếm, đây là nhi tử của ta Lôi Nhất Minh." Vân Thiên Vũ gật đầu: "Nghe nói ngươi là tam tinh Linh Hoàng, nếu là tam tinh Linh Hoàng, ngươi chắc hẳn đã gia nhập thế lực nào mới phải chứ?""Trước đó ta từng gia nhập Phù Vân Cung, sau đó bởi vì không quen nhìn cách hành xử của Phù Vân Cung, cho nên tự động rời khỏi Phù Vân Cung.""Sau đó ta liền dẫn theo nhi tử của ta đơn đả độc đấu." 

Chương 1275: Túy đào hoa