Tác giả:

Sẽ có một ai đó thay mẹ yêu tôi?…… Nằm trên giường bệnh, đôi mắt mẹ tuyệt vọng nhìn tôi. Bàn tay mẹ gầy gầy vuốt má tôi và tôi thì đang bật khóc. Mẹ mỉm cười thật dịu dàng và đưa cho tôi một sợi dây chuyền vàng rất đẹp. Giọng nói của mẹ nhẹ tênh hòa vào hơi thở yếu ớt: -Công chúa ngoan của mẹ… con hãy cầm lấy. Hãy đeo nó bên mình… không bao giờ được tháo ra. Tất cả những gì mẹ có thể cho con chỉ có vậy! Mẹ xin lỗi con Sao Ly! Sau này không có mẹ bên cạnh con phải biết tự chăm sóc bản thân. Con rất hay bị cảm nên mùa đông cần giữ đủ ấm… con phải… Không đợi mẹ nói gì thêm tôi lắc đầu lia lịa bóp chặt tay mẹ và hai hàng nước mắt giàn giụa. -Không… không mẹ ơi! Mẹ đừng nói thế, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con đâu, phải không mẹ? Mẹ tôi lặng thinh, nước mắt mẹ chảy dài thấm đẫm áo gối -Ôi… công chúa của mẹ… dĩ nhiên là mẹ không bao giờ rời xa con rồi! Dù có ở thế giới nào mẹ vẫn sẽ luôn dõi theo con… con gái ngoan à! Tôi úp mặt vào lòng mẹ mà khóc. Trái tim tôi như ngàn mảnh vỡ của chiếc cốc……

Chương 54: Điều kiện cuối cùng [END]

Diễn Viên Đa NăngTác giả: Hoa BanTruyện Ngôn TìnhSẽ có một ai đó thay mẹ yêu tôi?…… Nằm trên giường bệnh, đôi mắt mẹ tuyệt vọng nhìn tôi. Bàn tay mẹ gầy gầy vuốt má tôi và tôi thì đang bật khóc. Mẹ mỉm cười thật dịu dàng và đưa cho tôi một sợi dây chuyền vàng rất đẹp. Giọng nói của mẹ nhẹ tênh hòa vào hơi thở yếu ớt: -Công chúa ngoan của mẹ… con hãy cầm lấy. Hãy đeo nó bên mình… không bao giờ được tháo ra. Tất cả những gì mẹ có thể cho con chỉ có vậy! Mẹ xin lỗi con Sao Ly! Sau này không có mẹ bên cạnh con phải biết tự chăm sóc bản thân. Con rất hay bị cảm nên mùa đông cần giữ đủ ấm… con phải… Không đợi mẹ nói gì thêm tôi lắc đầu lia lịa bóp chặt tay mẹ và hai hàng nước mắt giàn giụa. -Không… không mẹ ơi! Mẹ đừng nói thế, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con đâu, phải không mẹ? Mẹ tôi lặng thinh, nước mắt mẹ chảy dài thấm đẫm áo gối -Ôi… công chúa của mẹ… dĩ nhiên là mẹ không bao giờ rời xa con rồi! Dù có ở thế giới nào mẹ vẫn sẽ luôn dõi theo con… con gái ngoan à! Tôi úp mặt vào lòng mẹ mà khóc. Trái tim tôi như ngàn mảnh vỡ của chiếc cốc…… Tôi có tật sau khi khóc là ngủ thiếp đi. Khóc tốn nhiều năng lương! Mấy ngày sau đó tôi không thèm đến Liêu phủ, Ngạn Luật cũng không tới tìm tôi. Hôm nay đã là thứ 2, buổi chầu đầu tuần lần này có thêm sự kiện quan trọng. Lá phiếu cuối cùng sẽ quyết định có thay đổi Nữ Hoàng hay không. Tôi mặc y phục lộng lẫy, xuất hiện giữa điện với tiếng tung hô vạn tuế của gần 100 quan thần. Sau vài nghi thức qua loa thì bắt đầu vào vấn đề chính. Đại tướng quân được mời ra khỏi hàng, đứng trên thảm đỏ chính giữa đại điện. Công Công đem tới một cuộn giấy đỏ. Hai lính gác đem tới chiếc bàn quý đặt trước mặt. Công công trải cuộn dấy lên bàn, trên đó là con dấu và tên của 394 quan thần đã bỏ phiếu tán thành. Sau khi lão công công nói lại các điều lệ mà triều đình thống nhất về việc thay đổi vương vị, ông yêu cầu Liêu Thần Phong hoặc kí và đóng dấu để tán thành, hoặc có thể từ chối để phản đối. Tôi hồi hộp nhìn Dĩ Linh đang đứng bên dưới. Chị khoanh tay trước ngực nhìn Ngạn Luật, vẻ mặt không biểu lộ điều gì. Cả đại sảnh thấp thõm dõi theo anh. Lúc này Ngạn Luật đứng cúi đầu nhìn cuộn giấy, không có ý định sẽ kí tên. Sau vài lần tế nhị nhắc nhỡ của lão công công, anh mới chầm chậm ngẩn đầu nhìn tôi, dõng dạc hỏi-Nữ hoàng điện hạ, Người có thực sự mong muốn vi thần sẽ ủng hộ quyết định này?Tôi ngồi thẳng người nghiêm trang đáp-Ta hy vọng khanh sẽ đồng ý!Anh nhíu mày rồi ngập ngừng bảo-Vi thần có một điều kiện, nếu điện hạ chấp nhận thì thần sẽ kí!Có tiếng lao xao bàn tán bên dưới. Tôi nghi ngờ nhìn Dĩ Linh. Chị khẽ gật đầu.-Được, khanh cứ nói. Đó là điều kiện gì?Bỗng nhiên Ngạn Luật nhếch miệng cười. Những lời anh thốt ra sau đó làm cả Quang Minh điện phải ồ lên, có người bị nghẹn ho sặc sụa. Nếu không phải ngai vàng rộng rãi vững chãi thì có lẽ tôi đã ngã khỏi ghế. Thời khắc này sẽ mãi mãi ghi vào lịch sử, mãi mãi là điển tích thú vị làm trò cười cho thiên hạ.Những lời anh nói tôi nghe rất rõ, đó là:-Điện hạ, sau ngày Dĩ Linh công chúa lên ngôi, người phải lập tức dọn đồ về Liêu phủ, một tuần sau phải cưới, một năm sau phải có con đầu lòng. Đó là điều kiện kiên quyết của thần, không kì kèo gì hết!THE END

Tôi có tật sau khi khóc là ngủ thiếp đi. Khóc tốn nhiều năng lương!
Mấy ngày sau đó tôi không thèm đến Liêu phủ, Ngạn Luật cũng không tới
tìm tôi. Hôm nay đã là thứ 2, buổi chầu đầu tuần lần này có thêm sự kiện quan trọng. Lá phiếu cuối cùng sẽ quyết định có thay đổi Nữ Hoàng hay
không. Tôi mặc y phục lộng lẫy, xuất hiện giữa điện với tiếng tung hô
vạn tuế của gần 100 quan thần. Sau vài nghi thức qua loa thì bắt đầu vào vấn đề chính. Đại tướng quân được mời ra khỏi hàng, đứng trên thảm đỏ
chính giữa đại điện. Công Công đem tới một cuộn giấy đỏ. Hai lính gác
đem tới chiếc bàn quý đặt trước mặt. Công công trải cuộn dấy lên bàn,
trên đó là con dấu và tên của 394 quan thần đã bỏ phiếu tán thành. Sau
khi lão công công nói lại các điều lệ mà triều đình thống nhất về việc
thay đổi vương vị, ông yêu cầu Liêu Thần Phong hoặc kí và đóng dấu để
tán thành, hoặc có thể từ chối để phản đối. Tôi hồi hộp nhìn Dĩ Linh
đang đứng bên dưới. Chị khoanh tay trước ngực nhìn Ngạn Luật, vẻ mặt
không biểu lộ điều gì. Cả đại sảnh thấp thõm dõi theo anh. Lúc này Ngạn
Luật đứng cúi đầu nhìn cuộn giấy, không có ý định sẽ kí tên. Sau vài lần tế nhị nhắc nhỡ của lão công công, anh mới chầm chậm ngẩn đầu nhìn tôi, dõng dạc hỏi

-Nữ hoàng điện hạ, Người có thực sự mong muốn vi thần sẽ ủng hộ quyết định này?

Tôi ngồi thẳng người nghiêm trang đáp

-Ta hy vọng khanh sẽ đồng ý!

Anh nhíu mày rồi ngập ngừng bảo

-Vi thần có một điều kiện, nếu điện hạ chấp nhận thì thần sẽ kí!

Có tiếng lao xao bàn tán bên dưới. Tôi nghi ngờ nhìn Dĩ Linh. Chị khẽ gật đầu.

-Được, khanh cứ nói. Đó là điều kiện gì?

Bỗng nhiên Ngạn Luật nhếch miệng cười. Những lời anh thốt ra sau đó
làm cả Quang Minh điện phải ồ lên, có người bị nghẹn ho sặc sụa. Nếu
không phải ngai vàng rộng rãi vững chãi thì có lẽ tôi đã ngã khỏi ghế.
Thời khắc này sẽ mãi mãi ghi vào lịch sử, mãi mãi là điển tích thú vị
làm trò cười cho thiên hạ.

Những lời anh nói tôi nghe rất rõ, đó là:

-Điện hạ, sau ngày Dĩ Linh công chúa lên ngôi, người phải lập tức dọn đồ về Liêu phủ, một tuần sau phải cưới, một năm sau phải có con đầu
lòng. Đó là điều kiện kiên quyết của thần, không kì kèo gì hết!

THE END

Diễn Viên Đa NăngTác giả: Hoa BanTruyện Ngôn TìnhSẽ có một ai đó thay mẹ yêu tôi?…… Nằm trên giường bệnh, đôi mắt mẹ tuyệt vọng nhìn tôi. Bàn tay mẹ gầy gầy vuốt má tôi và tôi thì đang bật khóc. Mẹ mỉm cười thật dịu dàng và đưa cho tôi một sợi dây chuyền vàng rất đẹp. Giọng nói của mẹ nhẹ tênh hòa vào hơi thở yếu ớt: -Công chúa ngoan của mẹ… con hãy cầm lấy. Hãy đeo nó bên mình… không bao giờ được tháo ra. Tất cả những gì mẹ có thể cho con chỉ có vậy! Mẹ xin lỗi con Sao Ly! Sau này không có mẹ bên cạnh con phải biết tự chăm sóc bản thân. Con rất hay bị cảm nên mùa đông cần giữ đủ ấm… con phải… Không đợi mẹ nói gì thêm tôi lắc đầu lia lịa bóp chặt tay mẹ và hai hàng nước mắt giàn giụa. -Không… không mẹ ơi! Mẹ đừng nói thế, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con đâu, phải không mẹ? Mẹ tôi lặng thinh, nước mắt mẹ chảy dài thấm đẫm áo gối -Ôi… công chúa của mẹ… dĩ nhiên là mẹ không bao giờ rời xa con rồi! Dù có ở thế giới nào mẹ vẫn sẽ luôn dõi theo con… con gái ngoan à! Tôi úp mặt vào lòng mẹ mà khóc. Trái tim tôi như ngàn mảnh vỡ của chiếc cốc…… Tôi có tật sau khi khóc là ngủ thiếp đi. Khóc tốn nhiều năng lương! Mấy ngày sau đó tôi không thèm đến Liêu phủ, Ngạn Luật cũng không tới tìm tôi. Hôm nay đã là thứ 2, buổi chầu đầu tuần lần này có thêm sự kiện quan trọng. Lá phiếu cuối cùng sẽ quyết định có thay đổi Nữ Hoàng hay không. Tôi mặc y phục lộng lẫy, xuất hiện giữa điện với tiếng tung hô vạn tuế của gần 100 quan thần. Sau vài nghi thức qua loa thì bắt đầu vào vấn đề chính. Đại tướng quân được mời ra khỏi hàng, đứng trên thảm đỏ chính giữa đại điện. Công Công đem tới một cuộn giấy đỏ. Hai lính gác đem tới chiếc bàn quý đặt trước mặt. Công công trải cuộn dấy lên bàn, trên đó là con dấu và tên của 394 quan thần đã bỏ phiếu tán thành. Sau khi lão công công nói lại các điều lệ mà triều đình thống nhất về việc thay đổi vương vị, ông yêu cầu Liêu Thần Phong hoặc kí và đóng dấu để tán thành, hoặc có thể từ chối để phản đối. Tôi hồi hộp nhìn Dĩ Linh đang đứng bên dưới. Chị khoanh tay trước ngực nhìn Ngạn Luật, vẻ mặt không biểu lộ điều gì. Cả đại sảnh thấp thõm dõi theo anh. Lúc này Ngạn Luật đứng cúi đầu nhìn cuộn giấy, không có ý định sẽ kí tên. Sau vài lần tế nhị nhắc nhỡ của lão công công, anh mới chầm chậm ngẩn đầu nhìn tôi, dõng dạc hỏi-Nữ hoàng điện hạ, Người có thực sự mong muốn vi thần sẽ ủng hộ quyết định này?Tôi ngồi thẳng người nghiêm trang đáp-Ta hy vọng khanh sẽ đồng ý!Anh nhíu mày rồi ngập ngừng bảo-Vi thần có một điều kiện, nếu điện hạ chấp nhận thì thần sẽ kí!Có tiếng lao xao bàn tán bên dưới. Tôi nghi ngờ nhìn Dĩ Linh. Chị khẽ gật đầu.-Được, khanh cứ nói. Đó là điều kiện gì?Bỗng nhiên Ngạn Luật nhếch miệng cười. Những lời anh thốt ra sau đó làm cả Quang Minh điện phải ồ lên, có người bị nghẹn ho sặc sụa. Nếu không phải ngai vàng rộng rãi vững chãi thì có lẽ tôi đã ngã khỏi ghế. Thời khắc này sẽ mãi mãi ghi vào lịch sử, mãi mãi là điển tích thú vị làm trò cười cho thiên hạ.Những lời anh nói tôi nghe rất rõ, đó là:-Điện hạ, sau ngày Dĩ Linh công chúa lên ngôi, người phải lập tức dọn đồ về Liêu phủ, một tuần sau phải cưới, một năm sau phải có con đầu lòng. Đó là điều kiện kiên quyết của thần, không kì kèo gì hết!THE END

Chương 54: Điều kiện cuối cùng [END]