Tại thành phố H, tập đoàn quốc tế Tần Thị. Trong phòng làm việc trang trọng lúc này đang đầy mùi nồng nặc của rượu và m** d*m, vô cùng thối nát. Phía trước chiếc bàn làm việc rộng rãi, một cô gái quyến rũ, xinh tươi đang bị đè vào mép bàn, hay chân kẹp lấy eo người đàn ông, mái tóc màu đỏ uốn éo cùng với những động tác của đầu và cơ thể, để lộ ra những đường cong đầy vẻ quyến rũ. Diệp Dĩ Muội nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhếch mép lên cười một cách thực sự cay đắng. Đứng ở góc của cô, tuy chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông nhưng cô vẫn không khó để nhìn ra, người đàn ông với bàn tay đang quờ quạng khắp cơ thể người phụ nữ kia lại chính là chồng cô. Cố gái nheo chặt mắt lại mơ màng, đột nhiên trợn mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang đứng ở cửa, trong đôi mắt không hề có sự bất ngờ hay kích động nào. Chỉ đơ ra khoảng một giây, sau đó cô gái bèn nhìn thẳng vào cô, đôi môi khẽ nhếch cười, với tư thế của một kẻ thắng cuộc đang nhìn kẻ thua cuộc một cách…
Chương 53: Bỏ cô mà đi
Hôn Nhân Không Lựa ChọnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTại thành phố H, tập đoàn quốc tế Tần Thị. Trong phòng làm việc trang trọng lúc này đang đầy mùi nồng nặc của rượu và m** d*m, vô cùng thối nát. Phía trước chiếc bàn làm việc rộng rãi, một cô gái quyến rũ, xinh tươi đang bị đè vào mép bàn, hay chân kẹp lấy eo người đàn ông, mái tóc màu đỏ uốn éo cùng với những động tác của đầu và cơ thể, để lộ ra những đường cong đầy vẻ quyến rũ. Diệp Dĩ Muội nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhếch mép lên cười một cách thực sự cay đắng. Đứng ở góc của cô, tuy chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông nhưng cô vẫn không khó để nhìn ra, người đàn ông với bàn tay đang quờ quạng khắp cơ thể người phụ nữ kia lại chính là chồng cô. Cố gái nheo chặt mắt lại mơ màng, đột nhiên trợn mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang đứng ở cửa, trong đôi mắt không hề có sự bất ngờ hay kích động nào. Chỉ đơ ra khoảng một giây, sau đó cô gái bèn nhìn thẳng vào cô, đôi môi khẽ nhếch cười, với tư thế của một kẻ thắng cuộc đang nhìn kẻ thua cuộc một cách… Tần Hàm Dịch nhìn thấu được suy nghĩ của Diệp Dĩ Muội, trong lòng thầm tức giận, anh ta nói bực dọc: “Cô yên tâm, cậu ấy sẽ không làm cô chết mất đâu mà lo.”Lam Dư Khê đơ người ra bất ngờ, liếc mắt nhìn khuôn mặt tối sầm của Tần Hàm Dịch, vừa nãy còn thấy khó chịu vì bị phá ngang nhưng bây giờ đột nhiên tâm trạng lại thấy vui vẻ.Anh ta dường như đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị....Lại một lần nữa dùng ánh mắt thăm dò nhìn Diệp Dĩ Muội, Lam Dư Khê mới nhìn ra, cái cô tiểu nhà đầu nhìn rất bình thường này là vị thần linh phương nào.Khi hai người kết hôn, Tần Hàm Dịch căn bản không thừa nhận cuộc hôn nhân đó, đương nhiên cũng không mời bất kì bạn bè nào của bản thân mình.Do đó, Lam Dư Khê chỉ có nhìn thấy ảnh cưới của hai người họ trên báo, người thật thì chưa từng gặp bao giờ.Hôm nay vừa gặp thì thấy đúng là nhìn cũng bình thường, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nếu vứt vào dòng người thì chắc chắn là không nhận ra được.“Tần thái thái, có cần tôi cho cô xem giấy phép hành nghề bác sĩ không?” Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội, nhếch mép cười trêu chọc, hai mắt hoa anh đào lúc này nhìn cô cũng đầy vẻ thích thú.Diệp Dĩ Muội có chút lúng túng, cười gượng gạo, ngồi thẳng người lên.Lam Dư Khê không cười trêu cô nữa, chân tay khéo léo và chuyên nghiệp, anh ta nhanh chóng giúp Diệp Dĩ Muội xử lý vết thương.“Lúc nữa sẽ chụp hết một lượt xem não bộ có bị thương gì không, như vậy là ok rồi.” Lam Dư Khê nói ngắn gọn, sau đó liền đứng dậy, đi vào phòng rửa tay.Diệp Dĩ Muội quay đầu sang nhìn, Tần Hàm Dịch vẫn với khuôn mặt nặng nề, chỉ cảm thấy trong lòng đang rối bời.Còn Tần Hàm Dịch cũng không khá hơn cô là bao, lúc này khi mọi chuyện đã giải quyết xong, bình tĩnh lại, anh ta mới ý thức được, lúc trước hình như bản thân đã căng thẳng quá mức cần thiết thì phải.Bỗng nhiên, không gian yên tĩnh tới mức lạ thường làm cho hai người cảm thấy ngột ngạt và khó thở.“Để cảm ơn hai người đã cắt ngang việc của tôi, tôi mời hai người ăn cơm!” Lam Dư Khê đi ra từ nhà vệ sinh, cười cợt nhả rồi nói.“Không cần đâu, để hôm khác đi!” Tần Hàm Dịch trả lời không chút khách khí: “Cậu sắp xếp một chút, làm kiểm tra cho cô ấy.”“Tần Hàm Dịch, tôi không sao....” Diệp Dĩ Muội không muốn tỏ ra nghiêm trọng như thế, chỉ là va đập một chút, cũng không nghiêm trọng.“Không sao cũng phải làm kiểm tra, tránh để lại di chứng gì, không tới lúc về nhà cô lại tố cáo với bà nội.” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí không vui vẻ gì cắt ngang lời cô, không cho cô cơ hội để thương lượng.“Ồ.” Diệp Dĩ Muội mím môi lại không nói thêm gì.Cô quen với kiểu bá đạo tự quyết định mọi chuyện của anh ta rồi, hơn nữa cô biết rõ có nói cũng chẳng tác dụng gì.Lam Dư Khê đợi hai người quyết định xong xuôi mới đi tới bàn làm việc của mình, ấn nút gọi nội bộ, cho y tá đi sắp xếp.“Xong rồi, sẽ có một y tá tới đưa cô đi kiểm tra.” Lam Dư Khê đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống: “hai người dự định ở Paris trong bao lâu?”“Một hai ngày nữa rồi về....” Tần Hàm Dịch quay đầu sang nhìn Diệp Dĩ Muội đang cúi đầu không biết nghĩ gì, sau đó đang định bổ sung thêm gì đó nhưng điện thoại trong túi quần liền đổ chuông.Anh cáu bẳn sờ vào điện thoại, khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hai chữ “Hạ Lam”, thần sắc anh ta đờ ra, sau đso đứng lên, nhanh chóng đi tới một góc nhận điện thoại.“Hàm Dịch, em đau khổ quá, anh tới với em có được không?” không đợi Tần Hàm Dịch nói gì, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng khóc thút thít của Hạ Lam.“Em đang ở đâu?” con tim Tần Hàm Dịch đột nhiên như thắt lại, cổ họng nghẹn ứ, vừa hỏi vừa nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việ của Lam Dư Khê.Diệp Dĩ Muội nhìn bộ dạng rời đi vội vàng của anh ta, lại làm sao mà không đoán ra được cuộc điện thoại đó là của ai.Con tim cô lại nhói đau, đôi mắt nhìn theo như đang mất mát đi điều gì đó.Anh sẽ để lại cô như thế này sao?Cô cười đau khổ, rốt cuộc thì cô là gì?
Tần Hàm Dịch nhìn thấu được suy nghĩ của Diệp Dĩ Muội, trong lòng thầm tức giận, anh ta nói bực dọc: “Cô yên tâm, cậu ấy sẽ không làm cô chết mất đâu mà lo.”
Lam Dư Khê đơ người ra bất ngờ, liếc mắt nhìn khuôn mặt tối sầm của Tần Hàm Dịch, vừa nãy còn thấy khó chịu vì bị phá ngang nhưng bây giờ đột nhiên tâm trạng lại thấy vui vẻ.
Anh ta dường như đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị....
Lại một lần nữa dùng ánh mắt thăm dò nhìn Diệp Dĩ Muội, Lam Dư Khê mới nhìn ra, cái cô tiểu nhà đầu nhìn rất bình thường này là vị thần linh phương nào.
Khi hai người kết hôn, Tần Hàm Dịch căn bản không thừa nhận cuộc hôn nhân đó, đương nhiên cũng không mời bất kì bạn bè nào của bản thân mình.
Do đó, Lam Dư Khê chỉ có nhìn thấy ảnh cưới của hai người họ trên báo, người thật thì chưa từng gặp bao giờ.
Hôm nay vừa gặp thì thấy đúng là nhìn cũng bình thường, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nếu vứt vào dòng người thì chắc chắn là không nhận ra được.
“Tần thái thái, có cần tôi cho cô xem giấy phép hành nghề bác sĩ không?” Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội, nhếch mép cười trêu chọc, hai mắt hoa anh đào lúc này nhìn cô cũng đầy vẻ thích thú.
Diệp Dĩ Muội có chút lúng túng, cười gượng gạo, ngồi thẳng người lên.
Lam Dư Khê không cười trêu cô nữa, chân tay khéo léo và chuyên nghiệp, anh ta nhanh chóng giúp Diệp Dĩ Muội xử lý vết thương.
“Lúc nữa sẽ chụp hết một lượt xem não bộ có bị thương gì không, như vậy là ok rồi.” Lam Dư Khê nói ngắn gọn, sau đó liền đứng dậy, đi vào phòng rửa tay.
Diệp Dĩ Muội quay đầu sang nhìn, Tần Hàm Dịch vẫn với khuôn mặt nặng nề, chỉ cảm thấy trong lòng đang rối bời.
Còn Tần Hàm Dịch cũng không khá hơn cô là bao, lúc này khi mọi chuyện đã giải quyết xong, bình tĩnh lại, anh ta mới ý thức được, lúc trước hình như bản thân đã căng thẳng quá mức cần thiết thì phải.
Bỗng nhiên, không gian yên tĩnh tới mức lạ thường làm cho hai người cảm thấy ngột ngạt và khó thở.
“Để cảm ơn hai người đã cắt ngang việc của tôi, tôi mời hai người ăn cơm!” Lam Dư Khê đi ra từ nhà vệ sinh, cười cợt nhả rồi nói.
“Không cần đâu, để hôm khác đi!” Tần Hàm Dịch trả lời không chút khách khí: “Cậu sắp xếp một chút, làm kiểm tra cho cô ấy.”
“Tần Hàm Dịch, tôi không sao....” Diệp Dĩ Muội không muốn tỏ ra nghiêm trọng như thế, chỉ là va đập một chút, cũng không nghiêm trọng.
“Không sao cũng phải làm kiểm tra, tránh để lại di chứng gì, không tới lúc về nhà cô lại tố cáo với bà nội.” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí không vui vẻ gì cắt ngang lời cô, không cho cô cơ hội để thương lượng.
“Ồ.” Diệp Dĩ Muội mím môi lại không nói thêm gì.
Cô quen với kiểu bá đạo tự quyết định mọi chuyện của anh ta rồi, hơn nữa cô biết rõ có nói cũng chẳng tác dụng gì.
Lam Dư Khê đợi hai người quyết định xong xuôi mới đi tới bàn làm việc của mình, ấn nút gọi nội bộ, cho y tá đi sắp xếp.
“Xong rồi, sẽ có một y tá tới đưa cô đi kiểm tra.” Lam Dư Khê đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống: “hai người dự định ở Paris trong bao lâu?”
“Một hai ngày nữa rồi về....” Tần Hàm Dịch quay đầu sang nhìn Diệp Dĩ Muội đang cúi đầu không biết nghĩ gì, sau đó đang định bổ sung thêm gì đó nhưng điện thoại trong túi quần liền đổ chuông.
Anh cáu bẳn sờ vào điện thoại, khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hai chữ “Hạ Lam”, thần sắc anh ta đờ ra, sau đso đứng lên, nhanh chóng đi tới một góc nhận điện thoại.
“Hàm Dịch, em đau khổ quá, anh tới với em có được không?” không đợi Tần Hàm Dịch nói gì, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng khóc thút thít của Hạ Lam.
“Em đang ở đâu?” con tim Tần Hàm Dịch đột nhiên như thắt lại, cổ họng nghẹn ứ, vừa hỏi vừa nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việ của Lam Dư Khê.
Diệp Dĩ Muội nhìn bộ dạng rời đi vội vàng của anh ta, lại làm sao mà không đoán ra được cuộc điện thoại đó là của ai.
Con tim cô lại nhói đau, đôi mắt nhìn theo như đang mất mát đi điều gì đó.
Anh sẽ để lại cô như thế này sao?
Cô cười đau khổ, rốt cuộc thì cô là gì?
Hôn Nhân Không Lựa ChọnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTại thành phố H, tập đoàn quốc tế Tần Thị. Trong phòng làm việc trang trọng lúc này đang đầy mùi nồng nặc của rượu và m** d*m, vô cùng thối nát. Phía trước chiếc bàn làm việc rộng rãi, một cô gái quyến rũ, xinh tươi đang bị đè vào mép bàn, hay chân kẹp lấy eo người đàn ông, mái tóc màu đỏ uốn éo cùng với những động tác của đầu và cơ thể, để lộ ra những đường cong đầy vẻ quyến rũ. Diệp Dĩ Muội nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhếch mép lên cười một cách thực sự cay đắng. Đứng ở góc của cô, tuy chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông nhưng cô vẫn không khó để nhìn ra, người đàn ông với bàn tay đang quờ quạng khắp cơ thể người phụ nữ kia lại chính là chồng cô. Cố gái nheo chặt mắt lại mơ màng, đột nhiên trợn mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang đứng ở cửa, trong đôi mắt không hề có sự bất ngờ hay kích động nào. Chỉ đơ ra khoảng một giây, sau đó cô gái bèn nhìn thẳng vào cô, đôi môi khẽ nhếch cười, với tư thế của một kẻ thắng cuộc đang nhìn kẻ thua cuộc một cách… Tần Hàm Dịch nhìn thấu được suy nghĩ của Diệp Dĩ Muội, trong lòng thầm tức giận, anh ta nói bực dọc: “Cô yên tâm, cậu ấy sẽ không làm cô chết mất đâu mà lo.”Lam Dư Khê đơ người ra bất ngờ, liếc mắt nhìn khuôn mặt tối sầm của Tần Hàm Dịch, vừa nãy còn thấy khó chịu vì bị phá ngang nhưng bây giờ đột nhiên tâm trạng lại thấy vui vẻ.Anh ta dường như đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị....Lại một lần nữa dùng ánh mắt thăm dò nhìn Diệp Dĩ Muội, Lam Dư Khê mới nhìn ra, cái cô tiểu nhà đầu nhìn rất bình thường này là vị thần linh phương nào.Khi hai người kết hôn, Tần Hàm Dịch căn bản không thừa nhận cuộc hôn nhân đó, đương nhiên cũng không mời bất kì bạn bè nào của bản thân mình.Do đó, Lam Dư Khê chỉ có nhìn thấy ảnh cưới của hai người họ trên báo, người thật thì chưa từng gặp bao giờ.Hôm nay vừa gặp thì thấy đúng là nhìn cũng bình thường, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nếu vứt vào dòng người thì chắc chắn là không nhận ra được.“Tần thái thái, có cần tôi cho cô xem giấy phép hành nghề bác sĩ không?” Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội, nhếch mép cười trêu chọc, hai mắt hoa anh đào lúc này nhìn cô cũng đầy vẻ thích thú.Diệp Dĩ Muội có chút lúng túng, cười gượng gạo, ngồi thẳng người lên.Lam Dư Khê không cười trêu cô nữa, chân tay khéo léo và chuyên nghiệp, anh ta nhanh chóng giúp Diệp Dĩ Muội xử lý vết thương.“Lúc nữa sẽ chụp hết một lượt xem não bộ có bị thương gì không, như vậy là ok rồi.” Lam Dư Khê nói ngắn gọn, sau đó liền đứng dậy, đi vào phòng rửa tay.Diệp Dĩ Muội quay đầu sang nhìn, Tần Hàm Dịch vẫn với khuôn mặt nặng nề, chỉ cảm thấy trong lòng đang rối bời.Còn Tần Hàm Dịch cũng không khá hơn cô là bao, lúc này khi mọi chuyện đã giải quyết xong, bình tĩnh lại, anh ta mới ý thức được, lúc trước hình như bản thân đã căng thẳng quá mức cần thiết thì phải.Bỗng nhiên, không gian yên tĩnh tới mức lạ thường làm cho hai người cảm thấy ngột ngạt và khó thở.“Để cảm ơn hai người đã cắt ngang việc của tôi, tôi mời hai người ăn cơm!” Lam Dư Khê đi ra từ nhà vệ sinh, cười cợt nhả rồi nói.“Không cần đâu, để hôm khác đi!” Tần Hàm Dịch trả lời không chút khách khí: “Cậu sắp xếp một chút, làm kiểm tra cho cô ấy.”“Tần Hàm Dịch, tôi không sao....” Diệp Dĩ Muội không muốn tỏ ra nghiêm trọng như thế, chỉ là va đập một chút, cũng không nghiêm trọng.“Không sao cũng phải làm kiểm tra, tránh để lại di chứng gì, không tới lúc về nhà cô lại tố cáo với bà nội.” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí không vui vẻ gì cắt ngang lời cô, không cho cô cơ hội để thương lượng.“Ồ.” Diệp Dĩ Muội mím môi lại không nói thêm gì.Cô quen với kiểu bá đạo tự quyết định mọi chuyện của anh ta rồi, hơn nữa cô biết rõ có nói cũng chẳng tác dụng gì.Lam Dư Khê đợi hai người quyết định xong xuôi mới đi tới bàn làm việc của mình, ấn nút gọi nội bộ, cho y tá đi sắp xếp.“Xong rồi, sẽ có một y tá tới đưa cô đi kiểm tra.” Lam Dư Khê đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống: “hai người dự định ở Paris trong bao lâu?”“Một hai ngày nữa rồi về....” Tần Hàm Dịch quay đầu sang nhìn Diệp Dĩ Muội đang cúi đầu không biết nghĩ gì, sau đó đang định bổ sung thêm gì đó nhưng điện thoại trong túi quần liền đổ chuông.Anh cáu bẳn sờ vào điện thoại, khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hai chữ “Hạ Lam”, thần sắc anh ta đờ ra, sau đso đứng lên, nhanh chóng đi tới một góc nhận điện thoại.“Hàm Dịch, em đau khổ quá, anh tới với em có được không?” không đợi Tần Hàm Dịch nói gì, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng khóc thút thít của Hạ Lam.“Em đang ở đâu?” con tim Tần Hàm Dịch đột nhiên như thắt lại, cổ họng nghẹn ứ, vừa hỏi vừa nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việ của Lam Dư Khê.Diệp Dĩ Muội nhìn bộ dạng rời đi vội vàng của anh ta, lại làm sao mà không đoán ra được cuộc điện thoại đó là của ai.Con tim cô lại nhói đau, đôi mắt nhìn theo như đang mất mát đi điều gì đó.Anh sẽ để lại cô như thế này sao?Cô cười đau khổ, rốt cuộc thì cô là gì?