Tại thành phố H, tập đoàn quốc tế Tần Thị. Trong phòng làm việc trang trọng lúc này đang đầy mùi nồng nặc của rượu và m** d*m, vô cùng thối nát. Phía trước chiếc bàn làm việc rộng rãi, một cô gái quyến rũ, xinh tươi đang bị đè vào mép bàn, hay chân kẹp lấy eo người đàn ông, mái tóc màu đỏ uốn éo cùng với những động tác của đầu và cơ thể, để lộ ra những đường cong đầy vẻ quyến rũ. Diệp Dĩ Muội nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhếch mép lên cười một cách thực sự cay đắng. Đứng ở góc của cô, tuy chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông nhưng cô vẫn không khó để nhìn ra, người đàn ông với bàn tay đang quờ quạng khắp cơ thể người phụ nữ kia lại chính là chồng cô. Cố gái nheo chặt mắt lại mơ màng, đột nhiên trợn mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang đứng ở cửa, trong đôi mắt không hề có sự bất ngờ hay kích động nào. Chỉ đơ ra khoảng một giây, sau đó cô gái bèn nhìn thẳng vào cô, đôi môi khẽ nhếch cười, với tư thế của một kẻ thắng cuộc đang nhìn kẻ thua cuộc một cách…
Chương 67
Hôn Nhân Không Lựa ChọnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTại thành phố H, tập đoàn quốc tế Tần Thị. Trong phòng làm việc trang trọng lúc này đang đầy mùi nồng nặc của rượu và m** d*m, vô cùng thối nát. Phía trước chiếc bàn làm việc rộng rãi, một cô gái quyến rũ, xinh tươi đang bị đè vào mép bàn, hay chân kẹp lấy eo người đàn ông, mái tóc màu đỏ uốn éo cùng với những động tác của đầu và cơ thể, để lộ ra những đường cong đầy vẻ quyến rũ. Diệp Dĩ Muội nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhếch mép lên cười một cách thực sự cay đắng. Đứng ở góc của cô, tuy chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông nhưng cô vẫn không khó để nhìn ra, người đàn ông với bàn tay đang quờ quạng khắp cơ thể người phụ nữ kia lại chính là chồng cô. Cố gái nheo chặt mắt lại mơ màng, đột nhiên trợn mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang đứng ở cửa, trong đôi mắt không hề có sự bất ngờ hay kích động nào. Chỉ đơ ra khoảng một giây, sau đó cô gái bèn nhìn thẳng vào cô, đôi môi khẽ nhếch cười, với tư thế của một kẻ thắng cuộc đang nhìn kẻ thua cuộc một cách… Đôi môi mềm và ướt của Diệp Dĩ Muội cùng với chút vị rượu hòa lẫn với vị mặn của nước mắt có một sức hấp dẫn chết người đối với Tần Hàm Dịch.Chỉ là, kể cả có mãnh liệt hơn nữa, đầu óc anh ta không phải đã mất đi sự tỉnh táo hoàn toàn,Anh ta cố gắng kìm chế d*c v*ng, kéo hai cánh tay của cô đang quàng trên cổ anh ta xuống, đẩy cô ra xa.“Tần Hàm Dịch, cô có biết cô đang làm gì không?” Tần Hàm Dịch thở hổn hển, anh ta cũng không dám chắc rằng bản thân mình còn có thể tỉnh táo bao lâu nữa.Anh ta vẫy vùng, tung hoành với hàng tá phụ nữ trong bao nhiêu năm nay, cơ thể có sự khác thường anh ta sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ.Anh ta liếc mắt nhìn ly rượu đang để trên bàn, anh ta đã biết vấn đề ở đâu.Chỉ là, anh ta không hiểu, Diệp Dĩ Muội lúc trước thù hận anh ta tới tận xương tủy như vậy, tại sao bây giờ đột nhiên lại làm như thế này.“Tôi ngay đến cả một người thân cũng không còn nữa, tôi không muốn....” Diệp Dĩ Muội nghẹn ngào, không nói tiếp nữa.Từ từ khép hai mi mắt lại, ép hai hàng nước mắt tuyetj vọng chảy ra, đôi môi cô lại một lần nữa đặt lên môi anh ta, đưa chiếc lưỡi nhỏ dài ra, luồn vào trong đôi môi ấy.Tần Hàm Dịch rùng mình lên, cổ họng anh ta như cứng lại, không nói ra được một lời nào thể hiện sự kiên quyết của bản thân.Anh ta tưởng rằng cô sau khi mất đi mẹ mình, lại sợ mất đi anh ta.Vì thế, lời của cô trở thành một chất xúc rác rất có tác dụng, làm anh ta quên đi hết mọi thứ, kể cả chuyện cô đã hạ thuốc với anh ta.Anh ta ôm chặt lấy cô trong lòng, chuyển từ thế bị động thành chủ động, anh ta ngậm chặt môi cô trong miệng mình, m*t nhẹ nhàng, rồi có lúc lại l* m*ng cắn chặt lấy....Sau khi thưởng thức hương vị trên môi cô, chiếc lưỡi anh ta luồn vào trong miệng cô, luồn qua cả hàm răng tiến sâu vào trong, quét qua bất kì chỗ nào trong miệng cô, cuối cùng là hai đôi môi quấn lấy nhau không rời.Cơ thể đang nóng lên không ngừng làm anh ta không muốn đợi thêm nữa, anh ta điên cuồng đưa tay lên xé quần áo cô ra.“Xoạc....” tiếng quần áo bị xé rách vang lên, để lộ ra b** ng*c trắng nõn nà phía sau lớp áo đó.Diệp Dĩ Muội bị nụ hôn nồng nhiệt với kĩ năng thành thục của anh ta làm cho toàn thân mềm nhũn ra, trong lòng cô đau khổ, cô cảm thấy phản ứng của bản thân mình lúc này thật đáng xấu hổ.Nước mắt cô trào ra, khi mà cả hai vẫn đang quấn lấy nhau, cô thấp giọng cầu khẩn: “Đừng ở đây, vào trong phòng, được không?”Tần Hàm Dịch vốn dĩ đã không còn nhịn được nữa rồi, nhưng vì câu nói của cô, anh ta kìm nén h*m m**n xuống, đứng lên bế phốc cô dậy, chạy nhanh lên phòng ngủ trên tầng.Anh ta vô cùng nhẹ nhàng đặt cô gái với khuôn mặt đẫm nước mắt lên giường, chưa vội hành động ngay.Một cánh tay anh ra chống xuống giường, đem cơ thể mình đặt lên phía trên cơ thể cô, một tay lau đi nước mắt trên má cô.“Đừng khóc nữa.” Anh ta thấp giọng nói hơi khàn khàn dỗ dành cô.Cô thấy anh ta một lúc không hành động gì, cô tưởng là tiếng khóc của mình làm anh ta mất hứng, cô lập tức mím môi lại, nuốt tất cả mọi thứ tủi hờn vào bên trong.Anh ta nhìn thấy sự nhẫn nhịn của cô, cuối cùng cũng ý thức được sự không bình thường.Trong ánh mắt cô là sự không can tâm, không muốn, là sự tủi hờn, tất cả những biểu hiện đó cho thấy rõ ràng cô không muốn trao bản thân mình cho anh ta.Còn anh ta bây giờ đang rất hưng phấn, vốn dĩ có thể bỏ qua tất cả, muốn có được cô để thỏa mãn bản thân mình.Nhưng, nước mắt của cô, lại làm cho trái tim anh ta đau nhói, làm cho anh ta thực sự không có cách nào trong hoàn cảnh như thế này để muốn có được cô.Cô vừa mất đi mẹ, anh lại đục nước béo cò, như vậy anh có còn là người không?“A.....” anh ta kêu lên đau khổ, từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.Bên trên cô lúc này không còn là cơ thể cường tráng của anh ta nữa, cô liền co rúm mình lại, cố nhịn để không khóc òa lên, nhưng sự nghẹn ngào thì vẫn không thể nào kìm nổi.Chỉ là, cô vừa mới dung túng cho mình trong chốc lát thì hình ảnh tin nhắn khủng khiếp đó lại hiện ra.Cô lập tức lau khô nước mắt, từ trên giường bò dậy, chạy tới trước cửa nhà tắm.Cô từng thứ từng thứ lột bỏ hết ra khỏi người rồi mới kéo cửa phòng tắm ra, đôi chân thon thả trắng hồn bước vào trong.
Đôi môi mềm và ướt của Diệp Dĩ Muội cùng với chút vị rượu hòa lẫn với vị mặn của nước mắt có một sức hấp dẫn chết người đối với Tần Hàm Dịch.
Chỉ là, kể cả có mãnh liệt hơn nữa, đầu óc anh ta không phải đã mất đi sự tỉnh táo hoàn toàn,
Anh ta cố gắng kìm chế d*c v*ng, kéo hai cánh tay của cô đang quàng trên cổ anh ta xuống, đẩy cô ra xa.
“Tần Hàm Dịch, cô có biết cô đang làm gì không?” Tần Hàm Dịch thở hổn hển, anh ta cũng không dám chắc rằng bản thân mình còn có thể tỉnh táo bao lâu nữa.
Anh ta vẫy vùng, tung hoành với hàng tá phụ nữ trong bao nhiêu năm nay, cơ thể có sự khác thường anh ta sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ.
Anh ta liếc mắt nhìn ly rượu đang để trên bàn, anh ta đã biết vấn đề ở đâu.
Chỉ là, anh ta không hiểu, Diệp Dĩ Muội lúc trước thù hận anh ta tới tận xương tủy như vậy, tại sao bây giờ đột nhiên lại làm như thế này.
“Tôi ngay đến cả một người thân cũng không còn nữa, tôi không muốn....” Diệp Dĩ Muội nghẹn ngào, không nói tiếp nữa.
Từ từ khép hai mi mắt lại, ép hai hàng nước mắt tuyetj vọng chảy ra, đôi môi cô lại một lần nữa đặt lên môi anh ta, đưa chiếc lưỡi nhỏ dài ra, luồn vào trong đôi môi ấy.
Tần Hàm Dịch rùng mình lên, cổ họng anh ta như cứng lại, không nói ra được một lời nào thể hiện sự kiên quyết của bản thân.
Anh ta tưởng rằng cô sau khi mất đi mẹ mình, lại sợ mất đi anh ta.
Vì thế, lời của cô trở thành một chất xúc rác rất có tác dụng, làm anh ta quên đi hết mọi thứ, kể cả chuyện cô đã hạ thuốc với anh ta.
Anh ta ôm chặt lấy cô trong lòng, chuyển từ thế bị động thành chủ động, anh ta ngậm chặt môi cô trong miệng mình, m*t nhẹ nhàng, rồi có lúc lại l* m*ng cắn chặt lấy....
Sau khi thưởng thức hương vị trên môi cô, chiếc lưỡi anh ta luồn vào trong miệng cô, luồn qua cả hàm răng tiến sâu vào trong, quét qua bất kì chỗ nào trong miệng cô, cuối cùng là hai đôi môi quấn lấy nhau không rời.
Cơ thể đang nóng lên không ngừng làm anh ta không muốn đợi thêm nữa, anh ta điên cuồng đưa tay lên xé quần áo cô ra.
“Xoạc....” tiếng quần áo bị xé rách vang lên, để lộ ra b** ng*c trắng nõn nà phía sau lớp áo đó.
Diệp Dĩ Muội bị nụ hôn nồng nhiệt với kĩ năng thành thục của anh ta làm cho toàn thân mềm nhũn ra, trong lòng cô đau khổ, cô cảm thấy phản ứng của bản thân mình lúc này thật đáng xấu hổ.
Nước mắt cô trào ra, khi mà cả hai vẫn đang quấn lấy nhau, cô thấp giọng cầu khẩn: “Đừng ở đây, vào trong phòng, được không?”
Tần Hàm Dịch vốn dĩ đã không còn nhịn được nữa rồi, nhưng vì câu nói của cô, anh ta kìm nén h*m m**n xuống, đứng lên bế phốc cô dậy, chạy nhanh lên phòng ngủ trên tầng.
Anh ta vô cùng nhẹ nhàng đặt cô gái với khuôn mặt đẫm nước mắt lên giường, chưa vội hành động ngay.
Một cánh tay anh ra chống xuống giường, đem cơ thể mình đặt lên phía trên cơ thể cô, một tay lau đi nước mắt trên má cô.
“Đừng khóc nữa.” Anh ta thấp giọng nói hơi khàn khàn dỗ dành cô.
Cô thấy anh ta một lúc không hành động gì, cô tưởng là tiếng khóc của mình làm anh ta mất hứng, cô lập tức mím môi lại, nuốt tất cả mọi thứ tủi hờn vào bên trong.
Anh ta nhìn thấy sự nhẫn nhịn của cô, cuối cùng cũng ý thức được sự không bình thường.
Trong ánh mắt cô là sự không can tâm, không muốn, là sự tủi hờn, tất cả những biểu hiện đó cho thấy rõ ràng cô không muốn trao bản thân mình cho anh ta.
Còn anh ta bây giờ đang rất hưng phấn, vốn dĩ có thể bỏ qua tất cả, muốn có được cô để thỏa mãn bản thân mình.
Nhưng, nước mắt của cô, lại làm cho trái tim anh ta đau nhói, làm cho anh ta thực sự không có cách nào trong hoàn cảnh như thế này để muốn có được cô.
Cô vừa mất đi mẹ, anh lại đục nước béo cò, như vậy anh có còn là người không?
“A.....” anh ta kêu lên đau khổ, từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Bên trên cô lúc này không còn là cơ thể cường tráng của anh ta nữa, cô liền co rúm mình lại, cố nhịn để không khóc òa lên, nhưng sự nghẹn ngào thì vẫn không thể nào kìm nổi.
Chỉ là, cô vừa mới dung túng cho mình trong chốc lát thì hình ảnh tin nhắn khủng khiếp đó lại hiện ra.
Cô lập tức lau khô nước mắt, từ trên giường bò dậy, chạy tới trước cửa nhà tắm.
Cô từng thứ từng thứ lột bỏ hết ra khỏi người rồi mới kéo cửa phòng tắm ra, đôi chân thon thả trắng hồn bước vào trong.
Hôn Nhân Không Lựa ChọnTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn TìnhTại thành phố H, tập đoàn quốc tế Tần Thị. Trong phòng làm việc trang trọng lúc này đang đầy mùi nồng nặc của rượu và m** d*m, vô cùng thối nát. Phía trước chiếc bàn làm việc rộng rãi, một cô gái quyến rũ, xinh tươi đang bị đè vào mép bàn, hay chân kẹp lấy eo người đàn ông, mái tóc màu đỏ uốn éo cùng với những động tác của đầu và cơ thể, để lộ ra những đường cong đầy vẻ quyến rũ. Diệp Dĩ Muội nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhếch mép lên cười một cách thực sự cay đắng. Đứng ở góc của cô, tuy chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông nhưng cô vẫn không khó để nhìn ra, người đàn ông với bàn tay đang quờ quạng khắp cơ thể người phụ nữ kia lại chính là chồng cô. Cố gái nheo chặt mắt lại mơ màng, đột nhiên trợn mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang đứng ở cửa, trong đôi mắt không hề có sự bất ngờ hay kích động nào. Chỉ đơ ra khoảng một giây, sau đó cô gái bèn nhìn thẳng vào cô, đôi môi khẽ nhếch cười, với tư thế của một kẻ thắng cuộc đang nhìn kẻ thua cuộc một cách… Đôi môi mềm và ướt của Diệp Dĩ Muội cùng với chút vị rượu hòa lẫn với vị mặn của nước mắt có một sức hấp dẫn chết người đối với Tần Hàm Dịch.Chỉ là, kể cả có mãnh liệt hơn nữa, đầu óc anh ta không phải đã mất đi sự tỉnh táo hoàn toàn,Anh ta cố gắng kìm chế d*c v*ng, kéo hai cánh tay của cô đang quàng trên cổ anh ta xuống, đẩy cô ra xa.“Tần Hàm Dịch, cô có biết cô đang làm gì không?” Tần Hàm Dịch thở hổn hển, anh ta cũng không dám chắc rằng bản thân mình còn có thể tỉnh táo bao lâu nữa.Anh ta vẫy vùng, tung hoành với hàng tá phụ nữ trong bao nhiêu năm nay, cơ thể có sự khác thường anh ta sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ.Anh ta liếc mắt nhìn ly rượu đang để trên bàn, anh ta đã biết vấn đề ở đâu.Chỉ là, anh ta không hiểu, Diệp Dĩ Muội lúc trước thù hận anh ta tới tận xương tủy như vậy, tại sao bây giờ đột nhiên lại làm như thế này.“Tôi ngay đến cả một người thân cũng không còn nữa, tôi không muốn....” Diệp Dĩ Muội nghẹn ngào, không nói tiếp nữa.Từ từ khép hai mi mắt lại, ép hai hàng nước mắt tuyetj vọng chảy ra, đôi môi cô lại một lần nữa đặt lên môi anh ta, đưa chiếc lưỡi nhỏ dài ra, luồn vào trong đôi môi ấy.Tần Hàm Dịch rùng mình lên, cổ họng anh ta như cứng lại, không nói ra được một lời nào thể hiện sự kiên quyết của bản thân.Anh ta tưởng rằng cô sau khi mất đi mẹ mình, lại sợ mất đi anh ta.Vì thế, lời của cô trở thành một chất xúc rác rất có tác dụng, làm anh ta quên đi hết mọi thứ, kể cả chuyện cô đã hạ thuốc với anh ta.Anh ta ôm chặt lấy cô trong lòng, chuyển từ thế bị động thành chủ động, anh ta ngậm chặt môi cô trong miệng mình, m*t nhẹ nhàng, rồi có lúc lại l* m*ng cắn chặt lấy....Sau khi thưởng thức hương vị trên môi cô, chiếc lưỡi anh ta luồn vào trong miệng cô, luồn qua cả hàm răng tiến sâu vào trong, quét qua bất kì chỗ nào trong miệng cô, cuối cùng là hai đôi môi quấn lấy nhau không rời.Cơ thể đang nóng lên không ngừng làm anh ta không muốn đợi thêm nữa, anh ta điên cuồng đưa tay lên xé quần áo cô ra.“Xoạc....” tiếng quần áo bị xé rách vang lên, để lộ ra b** ng*c trắng nõn nà phía sau lớp áo đó.Diệp Dĩ Muội bị nụ hôn nồng nhiệt với kĩ năng thành thục của anh ta làm cho toàn thân mềm nhũn ra, trong lòng cô đau khổ, cô cảm thấy phản ứng của bản thân mình lúc này thật đáng xấu hổ.Nước mắt cô trào ra, khi mà cả hai vẫn đang quấn lấy nhau, cô thấp giọng cầu khẩn: “Đừng ở đây, vào trong phòng, được không?”Tần Hàm Dịch vốn dĩ đã không còn nhịn được nữa rồi, nhưng vì câu nói của cô, anh ta kìm nén h*m m**n xuống, đứng lên bế phốc cô dậy, chạy nhanh lên phòng ngủ trên tầng.Anh ta vô cùng nhẹ nhàng đặt cô gái với khuôn mặt đẫm nước mắt lên giường, chưa vội hành động ngay.Một cánh tay anh ra chống xuống giường, đem cơ thể mình đặt lên phía trên cơ thể cô, một tay lau đi nước mắt trên má cô.“Đừng khóc nữa.” Anh ta thấp giọng nói hơi khàn khàn dỗ dành cô.Cô thấy anh ta một lúc không hành động gì, cô tưởng là tiếng khóc của mình làm anh ta mất hứng, cô lập tức mím môi lại, nuốt tất cả mọi thứ tủi hờn vào bên trong.Anh ta nhìn thấy sự nhẫn nhịn của cô, cuối cùng cũng ý thức được sự không bình thường.Trong ánh mắt cô là sự không can tâm, không muốn, là sự tủi hờn, tất cả những biểu hiện đó cho thấy rõ ràng cô không muốn trao bản thân mình cho anh ta.Còn anh ta bây giờ đang rất hưng phấn, vốn dĩ có thể bỏ qua tất cả, muốn có được cô để thỏa mãn bản thân mình.Nhưng, nước mắt của cô, lại làm cho trái tim anh ta đau nhói, làm cho anh ta thực sự không có cách nào trong hoàn cảnh như thế này để muốn có được cô.Cô vừa mất đi mẹ, anh lại đục nước béo cò, như vậy anh có còn là người không?“A.....” anh ta kêu lên đau khổ, từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.Bên trên cô lúc này không còn là cơ thể cường tráng của anh ta nữa, cô liền co rúm mình lại, cố nhịn để không khóc òa lên, nhưng sự nghẹn ngào thì vẫn không thể nào kìm nổi.Chỉ là, cô vừa mới dung túng cho mình trong chốc lát thì hình ảnh tin nhắn khủng khiếp đó lại hiện ra.Cô lập tức lau khô nước mắt, từ trên giường bò dậy, chạy tới trước cửa nhà tắm.Cô từng thứ từng thứ lột bỏ hết ra khỏi người rồi mới kéo cửa phòng tắm ra, đôi chân thon thả trắng hồn bước vào trong.