Tác giả:

Editor: Linh Đang Năm 1997 tại thành phố D, qua một mùa đông ấm. Không bao lâu vào năm sau, trời xuân se lạnh, nhiệt độ không khí giảm mười độ. Diệp Kiều Lục chín tuổi, mặc áo bông nhỏ, đeo cặp sách nhỏ lên lưng, rời nhà đi ra ngoài. Ngày thường cô chỉ biết được đường đến trường, không tự giác cứ đi theo hướng đến trường học. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đường. Rất sợ gặp gỡ hàng xóm vân vân... Cách đó một sân bãi nhỏ, có mấy bóng dáng học sinh tiểu học, đang chơi đùa cát. Nghe thấy tiếng huyên náo, Diệp Kiều Lục cắn cắn môi liếc mắt qua một cái. Sau đó lại đi thẳng về phía trước. Khi đến trường học, cô mới giật mình, chính mình là muốn rời nhà trốn đi. Cô nhìn con đường quen thuộc trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, xoay người đi về phía lối rẽ chưa bao giờ đến ở bên cạnh. Càng chạy càng xa, cô có phần không yên, nhìn lại con đường đã đi qua. Ngã tư đường xa lạ, kiến trúc xa lạ. Đã sớm không nhìn thấy trường học. Lòng cô ngoan cố, nhanh chóng chạy. Cặp sách một chút một chút…

Chương 42

Khước LụcTác giả: Giá Oản ChúcTruyện Ngôn TìnhEditor: Linh Đang Năm 1997 tại thành phố D, qua một mùa đông ấm. Không bao lâu vào năm sau, trời xuân se lạnh, nhiệt độ không khí giảm mười độ. Diệp Kiều Lục chín tuổi, mặc áo bông nhỏ, đeo cặp sách nhỏ lên lưng, rời nhà đi ra ngoài. Ngày thường cô chỉ biết được đường đến trường, không tự giác cứ đi theo hướng đến trường học. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đường. Rất sợ gặp gỡ hàng xóm vân vân... Cách đó một sân bãi nhỏ, có mấy bóng dáng học sinh tiểu học, đang chơi đùa cát. Nghe thấy tiếng huyên náo, Diệp Kiều Lục cắn cắn môi liếc mắt qua một cái. Sau đó lại đi thẳng về phía trước. Khi đến trường học, cô mới giật mình, chính mình là muốn rời nhà trốn đi. Cô nhìn con đường quen thuộc trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, xoay người đi về phía lối rẽ chưa bao giờ đến ở bên cạnh. Càng chạy càng xa, cô có phần không yên, nhìn lại con đường đã đi qua. Ngã tư đường xa lạ, kiến trúc xa lạ. Đã sớm không nhìn thấy trường học. Lòng cô ngoan cố, nhanh chóng chạy. Cặp sách một chút một chút… Editor: Linh ĐangTrần Thư Duyệt cúp điện thoại, đi đến trước cửa văn phòng của Diệp Kính.Cửa mở ra."Diệp tổng." Cô nhẹ gọi.Diệp Kính xoay ghế lại.Mặc dù đã sớm nghe nói nhan sắc của tổng thanh tra thiết kế mới tới gây họa, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, cô vẫn liên tiếp kinh diễm, đến nay vẫn chưa thể bình tĩnh đối mặt.Trần Thư Duyệt thu tâm trạng, lộ ra nụ cười mỉm mê người: "Diệp tổng, Diệp tiểu thư phủ nhận cô ấy làm anh bị thương.""Ừ, gửi công hàm của luật sư cho cô ấy." Diệp Kính chậm rãi, sau khi dừng lại, tiếp tục nói: "Đừng nói là tôi nói."Trần Thư Duyệt lĩnh mệnh mà đi.Tuy rằng hai chữ gối đầu của Diệp Kiều Lục làm người ta mơ màng, nhưng mà không thể nói, một chữ Trần Thư Duyệt cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.Ở trong công ty này, người người đều là tinh anh. Người đơn thuần ngây thơ đã sớm bị đẩy đi rồi.Bình thường công nhân viên trong tập đoàn Tiến Lâm lưu động rất lớn. Tục xưng tổng bộ làm bằng sắt, nhân viên như nước chảy. Vị trí tổng thanh tra, hơi chút ổn định, chỉ có bộ phận tài chính và bộ phận tài vụ. Mấy bộ phận khác, đều là đến đến đi đi.Đến cái vị ở bộ phận mua vật tư lúc trước, Trần Thư Duyệt còn chưa nhìn thấy đối phương, cũng đã đi rồi. Nhậm chức không đến một tuần.Công ty từng có không ít tổng giám đốc nhảy dù.Nhưng trẻ tuổi giống Diệp Kính, là người duy nhất. Anh cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, thế nhưng có thể khiến phó tổng Đậu Chính Sâm cực lực đề cử.Dưới trướng của tập đoàn Tiến Lâm có vài công ty. Những công việc liên quan đến khối tài sản này, chủ yếu do Đậu Chính Sâm phụ trách.Bởi vậy, mọi người không dám sơ suất với Diệp Kính.Nhưng mà, Trần Thư Duyệt cũng không biết Diệp Kính có thể ở công ty bao lâu. Lúc tổng giám đốc tiền nhiệm tới cũng hấp tấp, một hôm báo cáo nhầm với Đậu Chính Sâm, đã bị mắng.Trần Thư Duyệt lại lần nữa gọi điện thoại xác nhận Diệp Kiều Lục nhận được địa chỉ.Diệp Kiều Lục tức giận, kiên trì nói: "Tôi không đánh anh ấy.""Vô cùng xin lỗi, cái này phải giao cho quan toà phán định.""Tôi gọi điện thoại cho anh ấy! Phiền cô cho tôi số điện thoại.""Vô cùng xin lỗi. Liên quan đến ** của cấp trên, tôi không có quyền lộ ra." Trần Thư Duyệt khách khí lễ độ.diêna%4đàn

Editor: Linh Đang

Trần Thư Duyệt cúp điện thoại, đi đến trước cửa văn phòng của Diệp Kính.

Cửa mở ra.

"Diệp tổng." Cô nhẹ gọi.

Diệp Kính xoay ghế lại.

Mặc dù đã sớm nghe nói nhan sắc của tổng thanh tra thiết kế mới tới gây họa, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, cô vẫn liên tiếp kinh diễm, đến nay vẫn chưa thể bình tĩnh đối mặt.

Trần Thư Duyệt thu tâm trạng, lộ ra nụ cười mỉm mê người: "Diệp tổng, Diệp tiểu thư phủ nhận cô ấy làm anh bị thương."

"Ừ, gửi công hàm của luật sư cho cô ấy." Diệp Kính chậm rãi, sau khi dừng lại, tiếp tục nói: "Đừng nói là tôi nói."

Trần Thư Duyệt lĩnh mệnh mà đi.

Tuy rằng hai chữ gối đầu của Diệp Kiều Lục làm người ta mơ màng, nhưng mà không thể nói, một chữ Trần Thư Duyệt cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Ở trong công ty này, người người đều là tinh anh. Người đơn thuần ngây thơ đã sớm bị đẩy đi rồi.

Bình thường công nhân viên trong tập đoàn Tiến Lâm lưu động rất lớn. Tục xưng tổng bộ làm bằng sắt, nhân viên như nước chảy. Vị trí tổng thanh tra, hơi chút ổn định, chỉ có bộ phận tài chính và bộ phận tài vụ. Mấy bộ phận khác, đều là đến đến đi đi.

Đến cái vị ở bộ phận mua vật tư lúc trước, Trần Thư Duyệt còn chưa nhìn thấy đối phương, cũng đã đi rồi. Nhậm chức không đến một tuần.

Công ty từng có không ít tổng giám đốc nhảy dù.

Nhưng trẻ tuổi giống Diệp Kính, là người duy nhất. Anh cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, thế nhưng có thể khiến phó tổng Đậu Chính Sâm cực lực đề cử.

Dưới trướng của tập đoàn Tiến Lâm có vài công ty. Những công việc liên quan đến khối tài sản này, chủ yếu do Đậu Chính Sâm phụ trách.

Bởi vậy, mọi người không dám sơ suất với Diệp Kính.

Nhưng mà, Trần Thư Duyệt cũng không biết Diệp Kính có thể ở công ty bao lâu. Lúc tổng giám đốc tiền nhiệm tới cũng hấp tấp, một hôm báo cáo nhầm với Đậu Chính Sâm, đã bị mắng.

Trần Thư Duyệt lại lần nữa gọi điện thoại xác nhận Diệp Kiều Lục nhận được địa chỉ.

Diệp Kiều Lục tức giận, kiên trì nói: "Tôi không đánh anh ấy."

"Vô cùng xin lỗi, cái này phải giao cho quan toà phán định."

"Tôi gọi điện thoại cho anh ấy! Phiền cô cho tôi số điện thoại."

"Vô cùng xin lỗi. Liên quan đến ** của cấp trên, tôi không có quyền lộ ra." Trần Thư Duyệt khách khí lễ độ.diêna%4đàn

Khước LụcTác giả: Giá Oản ChúcTruyện Ngôn TìnhEditor: Linh Đang Năm 1997 tại thành phố D, qua một mùa đông ấm. Không bao lâu vào năm sau, trời xuân se lạnh, nhiệt độ không khí giảm mười độ. Diệp Kiều Lục chín tuổi, mặc áo bông nhỏ, đeo cặp sách nhỏ lên lưng, rời nhà đi ra ngoài. Ngày thường cô chỉ biết được đường đến trường, không tự giác cứ đi theo hướng đến trường học. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đường. Rất sợ gặp gỡ hàng xóm vân vân... Cách đó một sân bãi nhỏ, có mấy bóng dáng học sinh tiểu học, đang chơi đùa cát. Nghe thấy tiếng huyên náo, Diệp Kiều Lục cắn cắn môi liếc mắt qua một cái. Sau đó lại đi thẳng về phía trước. Khi đến trường học, cô mới giật mình, chính mình là muốn rời nhà trốn đi. Cô nhìn con đường quen thuộc trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, xoay người đi về phía lối rẽ chưa bao giờ đến ở bên cạnh. Càng chạy càng xa, cô có phần không yên, nhìn lại con đường đã đi qua. Ngã tư đường xa lạ, kiến trúc xa lạ. Đã sớm không nhìn thấy trường học. Lòng cô ngoan cố, nhanh chóng chạy. Cặp sách một chút một chút… Editor: Linh ĐangTrần Thư Duyệt cúp điện thoại, đi đến trước cửa văn phòng của Diệp Kính.Cửa mở ra."Diệp tổng." Cô nhẹ gọi.Diệp Kính xoay ghế lại.Mặc dù đã sớm nghe nói nhan sắc của tổng thanh tra thiết kế mới tới gây họa, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, cô vẫn liên tiếp kinh diễm, đến nay vẫn chưa thể bình tĩnh đối mặt.Trần Thư Duyệt thu tâm trạng, lộ ra nụ cười mỉm mê người: "Diệp tổng, Diệp tiểu thư phủ nhận cô ấy làm anh bị thương.""Ừ, gửi công hàm của luật sư cho cô ấy." Diệp Kính chậm rãi, sau khi dừng lại, tiếp tục nói: "Đừng nói là tôi nói."Trần Thư Duyệt lĩnh mệnh mà đi.Tuy rằng hai chữ gối đầu của Diệp Kiều Lục làm người ta mơ màng, nhưng mà không thể nói, một chữ Trần Thư Duyệt cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.Ở trong công ty này, người người đều là tinh anh. Người đơn thuần ngây thơ đã sớm bị đẩy đi rồi.Bình thường công nhân viên trong tập đoàn Tiến Lâm lưu động rất lớn. Tục xưng tổng bộ làm bằng sắt, nhân viên như nước chảy. Vị trí tổng thanh tra, hơi chút ổn định, chỉ có bộ phận tài chính và bộ phận tài vụ. Mấy bộ phận khác, đều là đến đến đi đi.Đến cái vị ở bộ phận mua vật tư lúc trước, Trần Thư Duyệt còn chưa nhìn thấy đối phương, cũng đã đi rồi. Nhậm chức không đến một tuần.Công ty từng có không ít tổng giám đốc nhảy dù.Nhưng trẻ tuổi giống Diệp Kính, là người duy nhất. Anh cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, thế nhưng có thể khiến phó tổng Đậu Chính Sâm cực lực đề cử.Dưới trướng của tập đoàn Tiến Lâm có vài công ty. Những công việc liên quan đến khối tài sản này, chủ yếu do Đậu Chính Sâm phụ trách.Bởi vậy, mọi người không dám sơ suất với Diệp Kính.Nhưng mà, Trần Thư Duyệt cũng không biết Diệp Kính có thể ở công ty bao lâu. Lúc tổng giám đốc tiền nhiệm tới cũng hấp tấp, một hôm báo cáo nhầm với Đậu Chính Sâm, đã bị mắng.Trần Thư Duyệt lại lần nữa gọi điện thoại xác nhận Diệp Kiều Lục nhận được địa chỉ.Diệp Kiều Lục tức giận, kiên trì nói: "Tôi không đánh anh ấy.""Vô cùng xin lỗi, cái này phải giao cho quan toà phán định.""Tôi gọi điện thoại cho anh ấy! Phiền cô cho tôi số điện thoại.""Vô cùng xin lỗi. Liên quan đến ** của cấp trên, tôi không có quyền lộ ra." Trần Thư Duyệt khách khí lễ độ.diêna%4đàn

Chương 42