Editor: Linh Đang
Năm 1997 tại thành phố D, qua một mùa đông ấm.
Không bao lâu vào năm sau, trời xuân se lạnh, nhiệt độ không khí giảm mười độ.
Diệp Kiều Lục chín tuổi, mặc áo bông nhỏ, đeo cặp sách nhỏ lên lưng, rời nhà đi ra ngoài.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phía Bắc núi Đông Ngũ từng là mồ chôn tập thể.
Có người nói rằng dưới lưng chừng núi toàn là oan nghiệt nên chẳng tạo nên nổi cảnh nước non tươi đẹp.
Nhưng những gì Lục Niệm thấy được trên núi lại là núi xanh nước biếc, cây cối xanh um, sắc vàng sắc xanh chồng chéo lên nhau.
Editor: Một quả cà chua
Máy bay vừa hạ cánh, hành khách lật đật nối đuôi nhau bước ra ngoài đại sảnh đợi xe đến đón.
Hoàng Nhất Diễn dừng ở khu chờ xe của sân bay tầm vài phút, di động vang lên giọng nói máy móc của nữ điều phối viên.
Thời trung học, Triệu Phùng Thanh là một thiếu nữ có vấn đề tiêu chuẩn.
Vốn đã không có thiên phú học hành, lại không chăm chỉ chịu khó, thành tích thi cử lần nào cũng là mấy thứ hạng chót.
Chuyển ngữ: Hyeyangs
Ả
nh minh họa: cungtrangtca
***
“Nghê Yến Quy, sinh viên năm nhất, khoa Sơn dầu.”
“Nếu như bạn chỉ còn một năm để sống, bạn sẽ vượt qua như thế nào?”
Từng câu trả lời trên mạng đều vô cùng sôi nổi.
Từ trước đến nay, Khương Lâm Tình chưa từng tìm đáp án từ những câu trả lời trên mạng.
Mấy ngày cậu từ miền bắc trở vào nam đều thấy sắc trời tan thành mây đen u ám.
Tấm biển màu đỏ trắng trước cửa hàng thức ăn nhanh chiếu rọi lên người cậu đang diện một cây toàn đen, áo khoác, quần, giày, thậm chí cả chiếc ô lớn của cậu đều là màu đen.
Doãn Tiểu Đao được mời đến phía sau gian phòng Lam Diễm, đây đích thực là một bữa tiệc huyền ảo.