Năm Tô Viên Viên 18 tuổi - cái độ tuổi đẹp nhất của con gái,vậy mà cô còn chưa hưởng thụ nó được bao lâu thì đột nhiên xuất hiện một tên nhóc tự xưng là chồng của Tô Viên Viên cô. Đùa cái gì vậy? Cô không hề quen biết tên đó nhé,thậm chí còn chưa gặp hắn lần nào. Không những thế hắn còn kém cô 3 tuổi, chồng cái sh*t ý. Đừng tưởng đẹp trai giàu có thì muốn làm gì thì làm đâu nha. __________Nguyệt__________ Trống trường đã vang lên được 15 phút vậy mà ông thầy giáo vẫn bắt ép lớp phải ngồi nghe ổng giảng cho xong bài mới được về. Là môn học nhàm chán nhất,nên khi lớp Tô Viên Viên vừa thấy ổng gấp sách vào là phi thẳng ra ngoài không ngần ngại,và đương nhiên cô cũng không ngoại lệ rồi.Cô chạy một mạch ra tới cổng,cuối cùng dừng nghỉ dưới một gốc cây ven đường, chợt... -Cạch - cánh cửa của chiếc xe ô tô sang trọng được đóng lại. Tiếp đó là một loạt người mặc đồ đen xuất hiện,xếp thành hai hàng thẳng tắp,nghiêm trang. Mà đi ở giữa hàng vệ sĩ đó lại là một thanh niên,à không đúng,chỉ là…

Chương 4: Nghiễm Kỳ Thiên biến thái

Này Nhóc, Tôi Không Phải Vợ CậuTác giả: Ninh Hiểu NguyệtTruyện Ngôn TìnhNăm Tô Viên Viên 18 tuổi - cái độ tuổi đẹp nhất của con gái,vậy mà cô còn chưa hưởng thụ nó được bao lâu thì đột nhiên xuất hiện một tên nhóc tự xưng là chồng của Tô Viên Viên cô. Đùa cái gì vậy? Cô không hề quen biết tên đó nhé,thậm chí còn chưa gặp hắn lần nào. Không những thế hắn còn kém cô 3 tuổi, chồng cái sh*t ý. Đừng tưởng đẹp trai giàu có thì muốn làm gì thì làm đâu nha. __________Nguyệt__________ Trống trường đã vang lên được 15 phút vậy mà ông thầy giáo vẫn bắt ép lớp phải ngồi nghe ổng giảng cho xong bài mới được về. Là môn học nhàm chán nhất,nên khi lớp Tô Viên Viên vừa thấy ổng gấp sách vào là phi thẳng ra ngoài không ngần ngại,và đương nhiên cô cũng không ngoại lệ rồi.Cô chạy một mạch ra tới cổng,cuối cùng dừng nghỉ dưới một gốc cây ven đường, chợt... -Cạch - cánh cửa của chiếc xe ô tô sang trọng được đóng lại. Tiếp đó là một loạt người mặc đồ đen xuất hiện,xếp thành hai hàng thẳng tắp,nghiêm trang. Mà đi ở giữa hàng vệ sĩ đó lại là một thanh niên,à không đúng,chỉ là… Sau một hồi lâu thật lâu để lấy lại bình tĩnh,Nghiễm Kỳ Thiên đã trở về bộ mặt lạnh nhạt như thường ngày nhưng để ý kĩ sẽ thấy bên tai anh vẫn một mảng ửng đỏ. Nhanh chóng mặc nhanh đồ vào cho con heo vẫn say ngủ,anh cần phải đi tắm nước lạnh a.Buổi tối,trên phòng lớn của Nghiễm Kỳ Thiên, Tô Viên Viên vẫn...ngủ như chết. Từ thư phòng trở về,anh nhớ là đã gần 10 tiếng kể từ lúc bắt cô về đây,sao cô vẫn có thể ngủ được? Lượng thuốc mê anh đánh cũng không nhiều a.Liếc nhìn đồng hồ ở tay,ừm...mới 9h tối...bữa tối còn chưa có ăn,aizzz.Bất đắc dĩ hướng phía giường đi tới,Nghiễm Kỳ Thiên đưa tay vỗ vỗ má của Tô Viên Viên.- Này,dậy,dậy nhanh.- Ưm...cút ra chỗ khác đi con ruồi đáng ghét.What???Ruồi á??? Anh có nghe lầm không vậy? Anh có lòng tốt gọi cô dậy ăn tối mà còn dám mắng anh là ruồi hả?. Cả thế giới có thấy có thấy con ruồi nào đẹp trai như Nghiễm Kỳ Thiên anh đây không?Sau một hồi tự kỉ Nghiễm Kỳ Thiên bỗng nảy ra một ý,như nhớ ra điều gì đó mặt ai đó lại đỏ như gấc. Được lắm,anh sẽ cho cô biết thế nào là "ruồi".Nghĩ là làm,gạt bỏ mọi sự xấu hổ Nghiễm Kỳ Thiên bắt đầu hành động. Bộ móng vuốt chậm rãi hướng ngực Tô Viên Viên công kích,gần đến nơi,dường như chỉ còn cách nơi no tròn đó khoảng 2-3 cm tay ai đó bỗng dừng lại. "Này...anh làm như vậy có phải rất mất mặt hay không? Không,không hề mất mặt,anh chỉ đang trả thù tội cô dám mắng anh mà thôi. Có qua có lại,đúng chính là có qua có lại thôi".Biện minh xong,bàn tay ai đó nhanh chóng phủ lên phần "đồi núi chập chùng",không an phận mà di chuyển một chút. Ưm...rất thoải mái a~.Nhắm mắt hưởng thụ,Nghiễm Kỳ Thiên dường như đã quên đi mục đích trả thù cùng gọi Tô Viên Viên dạy ăn tối,anh vẫn cứ say sưa đắm chìm trong sự thoải mái kia,tay cũng không biết từ khi nào đã luồn vào áo cô...cả người cũng nghiêng nghiêng nằm đè lên cô...Bỗng...- Aaaaaaaaaaa...mẹ ơi biến tháiiiii- Một tiếng hét long trời ở đất bất ngờ vang lên dữ dội. Quản gia cùng người làm phía dưới như cảm thấy mặt đất rung chuyển một chút,mà trong đầu ai cũng có cùng một suy nghĩ " Aizzz,thiếu gia a dù sao thì cậu cũng mới 15 tuổi thôi mà,có cần phải mạnh mẽ như vậy không? Tuổi trẻ thời nay đúng thật là..."

Sau một hồi lâu thật lâu để lấy lại bình tĩnh,Nghiễm Kỳ Thiên đã trở về bộ mặt lạnh nhạt như thường ngày nhưng để ý kĩ sẽ thấy bên tai anh vẫn một mảng ửng đỏ. Nhanh chóng mặc nhanh đồ vào cho con heo vẫn say ngủ,anh cần phải đi tắm nước lạnh a.

Buổi tối,trên phòng lớn của Nghiễm Kỳ Thiên, Tô Viên Viên vẫn...ngủ như chết. Từ thư phòng trở về,anh nhớ là đã gần 10 tiếng kể từ lúc bắt cô về đây,sao cô vẫn có thể ngủ được? Lượng thuốc mê anh đánh cũng không nhiều a.Liếc nhìn đồng hồ ở tay,ừm...mới 9h tối...bữa tối còn chưa có ăn,aizzz.

Bất đắc dĩ hướng phía giường đi tới,Nghiễm Kỳ Thiên đưa tay vỗ vỗ má của Tô Viên Viên.

- Này,dậy,dậy nhanh.

- Ưm...cút ra chỗ khác đi con ruồi đáng ghét.

What???

Ruồi á??? 

Anh có nghe lầm không vậy? Anh có lòng tốt gọi cô dậy ăn tối mà còn dám mắng anh là ruồi hả?. Cả thế giới có thấy có thấy con ruồi nào đẹp trai như Nghiễm Kỳ Thiên anh đây không?

Sau một hồi tự kỉ Nghiễm Kỳ Thiên bỗng nảy ra một ý,như nhớ ra điều gì đó mặt ai đó lại đỏ như gấc. Được lắm,anh sẽ cho cô biết thế nào là "ruồi".

Nghĩ là làm,gạt bỏ mọi sự xấu hổ Nghiễm Kỳ Thiên bắt đầu hành động. Bộ móng vuốt chậm rãi hướng ngực Tô Viên Viên công kích,gần đến nơi,dường như chỉ còn cách nơi no tròn đó khoảng 2-3 cm tay ai đó bỗng dừng lại. 

"Này...anh làm như vậy có phải rất mất mặt hay không? Không,không hề mất mặt,anh chỉ đang trả thù tội cô dám mắng anh mà thôi. Có qua có lại,đúng chính là có qua có lại thôi".

Biện minh xong,bàn tay ai đó nhanh chóng phủ lên phần "đồi núi chập chùng",không an phận mà di chuyển một chút. Ưm...rất thoải mái a~.

Nhắm mắt hưởng thụ,Nghiễm Kỳ Thiên dường như đã quên đi mục đích trả thù cùng gọi Tô Viên Viên dạy ăn tối,anh vẫn cứ say sưa đắm chìm trong sự thoải mái kia,tay cũng không biết từ khi nào đã luồn vào áo cô...cả người cũng nghiêng nghiêng nằm đè lên cô...

Bỗng...

- Aaaaaaaaaaa...mẹ ơi biến tháiiiii- Một tiếng hét long trời ở đất bất ngờ vang lên dữ dội. Quản gia cùng người làm phía dưới như cảm thấy mặt đất rung chuyển một chút,mà trong đầu ai cũng có cùng một suy nghĩ " Aizzz,thiếu gia a dù sao thì cậu cũng mới 15 tuổi thôi mà,có cần phải mạnh mẽ như vậy không? Tuổi trẻ thời nay đúng thật là..."

Này Nhóc, Tôi Không Phải Vợ CậuTác giả: Ninh Hiểu NguyệtTruyện Ngôn TìnhNăm Tô Viên Viên 18 tuổi - cái độ tuổi đẹp nhất của con gái,vậy mà cô còn chưa hưởng thụ nó được bao lâu thì đột nhiên xuất hiện một tên nhóc tự xưng là chồng của Tô Viên Viên cô. Đùa cái gì vậy? Cô không hề quen biết tên đó nhé,thậm chí còn chưa gặp hắn lần nào. Không những thế hắn còn kém cô 3 tuổi, chồng cái sh*t ý. Đừng tưởng đẹp trai giàu có thì muốn làm gì thì làm đâu nha. __________Nguyệt__________ Trống trường đã vang lên được 15 phút vậy mà ông thầy giáo vẫn bắt ép lớp phải ngồi nghe ổng giảng cho xong bài mới được về. Là môn học nhàm chán nhất,nên khi lớp Tô Viên Viên vừa thấy ổng gấp sách vào là phi thẳng ra ngoài không ngần ngại,và đương nhiên cô cũng không ngoại lệ rồi.Cô chạy một mạch ra tới cổng,cuối cùng dừng nghỉ dưới một gốc cây ven đường, chợt... -Cạch - cánh cửa của chiếc xe ô tô sang trọng được đóng lại. Tiếp đó là một loạt người mặc đồ đen xuất hiện,xếp thành hai hàng thẳng tắp,nghiêm trang. Mà đi ở giữa hàng vệ sĩ đó lại là một thanh niên,à không đúng,chỉ là… Sau một hồi lâu thật lâu để lấy lại bình tĩnh,Nghiễm Kỳ Thiên đã trở về bộ mặt lạnh nhạt như thường ngày nhưng để ý kĩ sẽ thấy bên tai anh vẫn một mảng ửng đỏ. Nhanh chóng mặc nhanh đồ vào cho con heo vẫn say ngủ,anh cần phải đi tắm nước lạnh a.Buổi tối,trên phòng lớn của Nghiễm Kỳ Thiên, Tô Viên Viên vẫn...ngủ như chết. Từ thư phòng trở về,anh nhớ là đã gần 10 tiếng kể từ lúc bắt cô về đây,sao cô vẫn có thể ngủ được? Lượng thuốc mê anh đánh cũng không nhiều a.Liếc nhìn đồng hồ ở tay,ừm...mới 9h tối...bữa tối còn chưa có ăn,aizzz.Bất đắc dĩ hướng phía giường đi tới,Nghiễm Kỳ Thiên đưa tay vỗ vỗ má của Tô Viên Viên.- Này,dậy,dậy nhanh.- Ưm...cút ra chỗ khác đi con ruồi đáng ghét.What???Ruồi á??? Anh có nghe lầm không vậy? Anh có lòng tốt gọi cô dậy ăn tối mà còn dám mắng anh là ruồi hả?. Cả thế giới có thấy có thấy con ruồi nào đẹp trai như Nghiễm Kỳ Thiên anh đây không?Sau một hồi tự kỉ Nghiễm Kỳ Thiên bỗng nảy ra một ý,như nhớ ra điều gì đó mặt ai đó lại đỏ như gấc. Được lắm,anh sẽ cho cô biết thế nào là "ruồi".Nghĩ là làm,gạt bỏ mọi sự xấu hổ Nghiễm Kỳ Thiên bắt đầu hành động. Bộ móng vuốt chậm rãi hướng ngực Tô Viên Viên công kích,gần đến nơi,dường như chỉ còn cách nơi no tròn đó khoảng 2-3 cm tay ai đó bỗng dừng lại. "Này...anh làm như vậy có phải rất mất mặt hay không? Không,không hề mất mặt,anh chỉ đang trả thù tội cô dám mắng anh mà thôi. Có qua có lại,đúng chính là có qua có lại thôi".Biện minh xong,bàn tay ai đó nhanh chóng phủ lên phần "đồi núi chập chùng",không an phận mà di chuyển một chút. Ưm...rất thoải mái a~.Nhắm mắt hưởng thụ,Nghiễm Kỳ Thiên dường như đã quên đi mục đích trả thù cùng gọi Tô Viên Viên dạy ăn tối,anh vẫn cứ say sưa đắm chìm trong sự thoải mái kia,tay cũng không biết từ khi nào đã luồn vào áo cô...cả người cũng nghiêng nghiêng nằm đè lên cô...Bỗng...- Aaaaaaaaaaa...mẹ ơi biến tháiiiii- Một tiếng hét long trời ở đất bất ngờ vang lên dữ dội. Quản gia cùng người làm phía dưới như cảm thấy mặt đất rung chuyển một chút,mà trong đầu ai cũng có cùng một suy nghĩ " Aizzz,thiếu gia a dù sao thì cậu cũng mới 15 tuổi thôi mà,có cần phải mạnh mẽ như vậy không? Tuổi trẻ thời nay đúng thật là..."

Chương 4: Nghiễm Kỳ Thiên biến thái