Edit: Lăng Mộ Tuyết Khi Đinh Lạc Lạc nói muốn đổi nhà, Nguyên Vi vọt lên nói: “Tớ và cậu đổi đi.” Đinh Lạc Lạc sinh nghi. Gần đây quan hệ giữa cô và Nguyên Vi không tốt, nếu không có Giang Tiêu, cô cũng không cùng ăn cơm với tiểu nhân này? Tay Nguyên Vi còn chưa hạ xuống: “Đinh Lạc Đà, tớ và cậu đổi phòng đi.” Đinh Lạc Lạc bất mãn lẩm bẩm: “Không cho phép gọi tớ là Lạc Đà nữa.” Giang Tiêu nói với Đinh Lạc Lạc: “Lạc Lạc, nhà Nguyên Vi cũng tốt. Đường đi lại cũng tốt, các thiết bị lắp đặt cũng được.” Nói xong, lại nói với Nguyên Vi: “Nhà Lạc Lạc cũng được, yên tĩnh lại sạch sẽ.” Đinh Lạc Lạc nghe Giang Tiêu nói xong,c oán giận mở miệng: “Cách vách có hàng xóm mới, suốt ngày cầm với cả cổ, làm gì còn yên tĩnh nữa chứ?” Nguyên Vi lại nhấc tay: “Vì vậy cậu mới muốn đổi phòng sao? Vậy tớ với cậu đổi đi, cậu không hiểu âm nhạc mới cảm thấy ầm ĩ, tớ thì biết, tớ không sợ.” Đinh Lạc Lạc liếc Nguyên Vi một cái: Cậu biết âm nhạc? Mỗi bài quốc ca còn không thuộc, cũng kêu biết âm nhạc? Giang Tiêu…

Chương 35: Thử thách nhân gian

Nghiêng Người Gặp Định MệnhTác giả: Đường Hân ĐiềmTruyện Ngôn TìnhEdit: Lăng Mộ Tuyết Khi Đinh Lạc Lạc nói muốn đổi nhà, Nguyên Vi vọt lên nói: “Tớ và cậu đổi đi.” Đinh Lạc Lạc sinh nghi. Gần đây quan hệ giữa cô và Nguyên Vi không tốt, nếu không có Giang Tiêu, cô cũng không cùng ăn cơm với tiểu nhân này? Tay Nguyên Vi còn chưa hạ xuống: “Đinh Lạc Đà, tớ và cậu đổi phòng đi.” Đinh Lạc Lạc bất mãn lẩm bẩm: “Không cho phép gọi tớ là Lạc Đà nữa.” Giang Tiêu nói với Đinh Lạc Lạc: “Lạc Lạc, nhà Nguyên Vi cũng tốt. Đường đi lại cũng tốt, các thiết bị lắp đặt cũng được.” Nói xong, lại nói với Nguyên Vi: “Nhà Lạc Lạc cũng được, yên tĩnh lại sạch sẽ.” Đinh Lạc Lạc nghe Giang Tiêu nói xong,c oán giận mở miệng: “Cách vách có hàng xóm mới, suốt ngày cầm với cả cổ, làm gì còn yên tĩnh nữa chứ?” Nguyên Vi lại nhấc tay: “Vì vậy cậu mới muốn đổi phòng sao? Vậy tớ với cậu đổi đi, cậu không hiểu âm nhạc mới cảm thấy ầm ĩ, tớ thì biết, tớ không sợ.” Đinh Lạc Lạc liếc Nguyên Vi một cái: Cậu biết âm nhạc? Mỗi bài quốc ca còn không thuộc, cũng kêu biết âm nhạc? Giang Tiêu… Edit: Thanh HưngĐinh Lạc Lạc gặp được cha mẹ của mình, bọn họ còn là bộ dáng lúc Đinh Lạc Lạc mười tuổi, hào hoa phong nhã, chỉ là Đinh Lạc Lạc lại duyên dáng yêu kiều, là bộ dáng lúc hai mươi bốn tuổi. Đinh Lạc Lạc lao vào trong ngực mẹ: "Con rất nhớ người." Chỉ là, cha Đinh dùng một tay cướp Lạc Lạc từ trong ngực mẹ Đinh vào trong ngực của mình: "Lạc Lạc, chúng ta cũng nhớ con." Nước mắt Đinh Lạc Lạc lập tức chảy xuống: "Con muốn ở lại bên người cha mẹ." Đột nhiên, gương mặt của cha Đinh và mẹ Đinh đều gấp đôi lên: "Không được, không được." Vừa nói, bọn họ vừa giương cánh ra, run run rẩy rẩy bay đi.Đinh Lạc Lạc hét lớn: "Cha, mẹ."Tả Sâm mới vừa tới phòng làm việc của bác sĩ, lại tiến hành một trận đe dọa: "Nếu cô ấy còn không tỉnh lại, tôi sẽ để cho ông cũng không thể tỉnh lại nữa." Bác sĩ run cầm cập: "Cô ấy, cô ấy quá mệt mỏi. Anh, anh để cho cô ấy ngủ thêm một lát nữa đi." Lúc Tả Sâm lại trở lại phòng bệnh của Đinh Lạc Lạc thì vừa vặn nghe được cô nói nhỏ. Không còn kịp lắng nghe nữa, Tả Sâm lại bổ nhào quay lại phòng làm việc của bác sĩ, giống như xách con gà con ôm bác sĩ tới đây.Đinh Lạc Lạc cảm thấy như có thêm một lớp da dính vào mí mắt, vừa mở đã đau đến tê tâm liệt phế. Nhưng cô nghe thấy có người die/nda

Edit: Thanh Hưng

Đinh Lạc Lạc gặp được cha mẹ của mình, bọn họ còn là bộ dáng lúc Đinh Lạc Lạc mười tuổi, hào hoa phong nhã, chỉ là Đinh Lạc Lạc lại duyên dáng yêu kiều, là bộ dáng lúc hai mươi bốn tuổi. Đinh Lạc Lạc lao vào trong ngực mẹ: "Con rất nhớ người." Chỉ là, cha Đinh dùng một tay cướp Lạc Lạc từ trong ngực mẹ Đinh vào trong ngực của mình: "Lạc Lạc, chúng ta cũng nhớ con." Nước mắt Đinh Lạc Lạc lập tức chảy xuống: "Con muốn ở lại bên người cha mẹ." Đột nhiên, gương mặt của cha Đinh và mẹ Đinh đều gấp đôi lên: "Không được, không được." Vừa nói, bọn họ vừa giương cánh ra, run run rẩy rẩy bay đi.

Đinh Lạc Lạc hét lớn: "Cha, mẹ."

Tả Sâm mới vừa tới phòng làm việc của bác sĩ, lại tiến hành một trận đe dọa: "Nếu cô ấy còn không tỉnh lại, tôi sẽ để cho ông cũng không thể tỉnh lại nữa." Bác sĩ run cầm cập: "Cô ấy, cô ấy quá mệt mỏi. Anh, anh để cho cô ấy ngủ thêm một lát nữa đi." Lúc Tả Sâm lại trở lại phòng bệnh của Đinh Lạc Lạc thì vừa vặn nghe được cô nói nhỏ. Không còn kịp lắng nghe nữa, Tả Sâm lại bổ nhào quay lại phòng làm việc của bác sĩ, giống như xách con gà con ôm bác sĩ tới đây.

Đinh Lạc Lạc cảm thấy như có thêm một lớp da dính vào mí mắt, vừa mở đã đau đến tê tâm liệt phế. Nhưng cô nghe thấy có người die/nda

Nghiêng Người Gặp Định MệnhTác giả: Đường Hân ĐiềmTruyện Ngôn TìnhEdit: Lăng Mộ Tuyết Khi Đinh Lạc Lạc nói muốn đổi nhà, Nguyên Vi vọt lên nói: “Tớ và cậu đổi đi.” Đinh Lạc Lạc sinh nghi. Gần đây quan hệ giữa cô và Nguyên Vi không tốt, nếu không có Giang Tiêu, cô cũng không cùng ăn cơm với tiểu nhân này? Tay Nguyên Vi còn chưa hạ xuống: “Đinh Lạc Đà, tớ và cậu đổi phòng đi.” Đinh Lạc Lạc bất mãn lẩm bẩm: “Không cho phép gọi tớ là Lạc Đà nữa.” Giang Tiêu nói với Đinh Lạc Lạc: “Lạc Lạc, nhà Nguyên Vi cũng tốt. Đường đi lại cũng tốt, các thiết bị lắp đặt cũng được.” Nói xong, lại nói với Nguyên Vi: “Nhà Lạc Lạc cũng được, yên tĩnh lại sạch sẽ.” Đinh Lạc Lạc nghe Giang Tiêu nói xong,c oán giận mở miệng: “Cách vách có hàng xóm mới, suốt ngày cầm với cả cổ, làm gì còn yên tĩnh nữa chứ?” Nguyên Vi lại nhấc tay: “Vì vậy cậu mới muốn đổi phòng sao? Vậy tớ với cậu đổi đi, cậu không hiểu âm nhạc mới cảm thấy ầm ĩ, tớ thì biết, tớ không sợ.” Đinh Lạc Lạc liếc Nguyên Vi một cái: Cậu biết âm nhạc? Mỗi bài quốc ca còn không thuộc, cũng kêu biết âm nhạc? Giang Tiêu… Edit: Thanh HưngĐinh Lạc Lạc gặp được cha mẹ của mình, bọn họ còn là bộ dáng lúc Đinh Lạc Lạc mười tuổi, hào hoa phong nhã, chỉ là Đinh Lạc Lạc lại duyên dáng yêu kiều, là bộ dáng lúc hai mươi bốn tuổi. Đinh Lạc Lạc lao vào trong ngực mẹ: "Con rất nhớ người." Chỉ là, cha Đinh dùng một tay cướp Lạc Lạc từ trong ngực mẹ Đinh vào trong ngực của mình: "Lạc Lạc, chúng ta cũng nhớ con." Nước mắt Đinh Lạc Lạc lập tức chảy xuống: "Con muốn ở lại bên người cha mẹ." Đột nhiên, gương mặt của cha Đinh và mẹ Đinh đều gấp đôi lên: "Không được, không được." Vừa nói, bọn họ vừa giương cánh ra, run run rẩy rẩy bay đi.Đinh Lạc Lạc hét lớn: "Cha, mẹ."Tả Sâm mới vừa tới phòng làm việc của bác sĩ, lại tiến hành một trận đe dọa: "Nếu cô ấy còn không tỉnh lại, tôi sẽ để cho ông cũng không thể tỉnh lại nữa." Bác sĩ run cầm cập: "Cô ấy, cô ấy quá mệt mỏi. Anh, anh để cho cô ấy ngủ thêm một lát nữa đi." Lúc Tả Sâm lại trở lại phòng bệnh của Đinh Lạc Lạc thì vừa vặn nghe được cô nói nhỏ. Không còn kịp lắng nghe nữa, Tả Sâm lại bổ nhào quay lại phòng làm việc của bác sĩ, giống như xách con gà con ôm bác sĩ tới đây.Đinh Lạc Lạc cảm thấy như có thêm một lớp da dính vào mí mắt, vừa mở đã đau đến tê tâm liệt phế. Nhưng cô nghe thấy có người die/nda

Chương 35: Thử thách nhân gian