Nước từ bốn phía trào tới,dọc theo miệng mũi đi vào phổi,tôi giãy dụa người,tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng một thân ảnh trên bờ sông. Bóng dáng người thon dài đang run rẩy,không biết là sóng gợn trên mặt nước,hay là tôi đơn giản bị ảo giác,tôi phân không rõ,nhìn cũng không. Thân thể giữa nước nhẹ nhàng từ từ trầm xuống,tôi nhìn thấy bóng dáng người bên bờ chạy như điên,dần dần biến mất khỏi mắt tôi. Tôi cảm giác nước sông dũng mãnh tràn vào con mắt,tôi cái gì cũng thấy không rõ,bao quanh tôi đến tột cùng là nước sông hay là nước mắt. Bi thương như dao nhọn không cách nào ức chế đâm vào ngực. Tại sao vậy chứ? Lẽ nào sự tồn tại của tôi là đau thương lớn nhất,không chỉ là tôi,mà cũng là thống khổ của người khác sao? Nước sông lôi cơ thể tôi chậm rãi trôi vào vực thẳm,nhìn thân ảnh mơ hồ chạy như điên,tôi tuyệt vọng từ bỏ giãy dụa. Tôi cảm giác mình rơi vào nước bùn đáy sông,cây lớn cùng bèo rong nhẹ nhàng m*n tr*n gò má trên mặt,rồi mặt nước từ từ trở nên tối tăm như một tầng sương…
Chương 2
Yêu Điên CuồngTác giả: Úc Tạp ĐứcTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcNước từ bốn phía trào tới,dọc theo miệng mũi đi vào phổi,tôi giãy dụa người,tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng một thân ảnh trên bờ sông. Bóng dáng người thon dài đang run rẩy,không biết là sóng gợn trên mặt nước,hay là tôi đơn giản bị ảo giác,tôi phân không rõ,nhìn cũng không. Thân thể giữa nước nhẹ nhàng từ từ trầm xuống,tôi nhìn thấy bóng dáng người bên bờ chạy như điên,dần dần biến mất khỏi mắt tôi. Tôi cảm giác nước sông dũng mãnh tràn vào con mắt,tôi cái gì cũng thấy không rõ,bao quanh tôi đến tột cùng là nước sông hay là nước mắt. Bi thương như dao nhọn không cách nào ức chế đâm vào ngực. Tại sao vậy chứ? Lẽ nào sự tồn tại của tôi là đau thương lớn nhất,không chỉ là tôi,mà cũng là thống khổ của người khác sao? Nước sông lôi cơ thể tôi chậm rãi trôi vào vực thẳm,nhìn thân ảnh mơ hồ chạy như điên,tôi tuyệt vọng từ bỏ giãy dụa. Tôi cảm giác mình rơi vào nước bùn đáy sông,cây lớn cùng bèo rong nhẹ nhàng m*n tr*n gò má trên mặt,rồi mặt nước từ từ trở nên tối tăm như một tầng sương… Vì sao không ai yêu tôi?Ba ba,vì sao ngay cả người cũng không yêu con.Tôi sợ,tôi sợ hãi,gian phòng quen thuộc kia đột nhiên trở nên xa lạ như vậy.Trên rèm cửa sổ in bóng cây lòa xòa,như quái vật giương nanh múa vuốt,tiếng gió nhè nhẹ xẹt qua ngọn cây,mang đến trầm muộn xa xa vọng lại.Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập bang bang,thanh âm kia càng lúc càng lớn,cổ động màng nhĩ tôi,giống như lập tức sẽ từ ngực tôi bật ra.Tôi thở hổn hển,huyết mạch trong máu chạy tán loạn chung quanh,mang theo toàn thân đau đớn không biết tên.Co rúc ở trên mặt đất,tôi sợ ngủ,sợ ác ma trong mộng,tôi nghĩ tôi sống là một loại bi ai,nhưng tôi sợ chết hơn.Tôi căm ghét mình nhu nhược.Tại sao không ai đến cứu giúp tôi,không người nào nguyện ý bảo vệ tôi.Tôi không có làm sai bất cứ chuyện gì,tôi nghe lời của thầy giáo,nghe ba ba nói,nghe mọi người,thế nhưng vì sao không người nào nguyện ý yêu tôi,vì sao không người nào nguyện ý cùng tôi làm bạn bè?Tôi điên cuồng nắm chặt tóc của mình,bởi vì thống khổ,bởi vì sợ,bởi vì tự ti,bởi vì bất lực.“Không cần phải sợ,không nên bi thương,xuỵt xuỵt,anh đến bảo vệ em,anh tới yêu em,hết thảy đều giao cho anh…”Tôi nghe được tiếng thì thầm ôn nhu.Sau đó cảm giác mình bị một cánh tay kiên cường ấm áp ôm lấy.Tôi ngẩng đầu,thấy thiếu niên trong bóng tối buông xuống ánh mắt ôn nhu.“Mưa,Mưa…” Tôi kêu khóc,đánh về phía ngực của anh,tham lam hấp thụ ấm áp trong ngực anh.“Đừng khóc,không phải thương tâm,anh sẽ bảo vệ em,luôn luôn bảo vệ em…”Mưa ôm chặt lấy cơ thể của tôi,nhẹ vỗ về tóc của tôi,lầm bầm thoải mái thì thầm.“Không phải ly khai em,em cần anh.”Nghe thanh âm trấn an ôn nhu của anh,cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh,anh trầm tĩnh như cùng bóng đêm hòa làm một tiếng tim đập,kỳ dị mà ôn hòa làm thần kinh tôi hoảng loạn bất an.Tôi như một tiểu hài tử bị ủy khuất như vậy gắt gao tựa sát anh,sợ bị vứt bỏ.“Sẽ không,anh yêu em,vĩnh viên sẽ không ly khai em.” Mưa thấp giọng cam đoan,kiên định và thâm tình trong giọng nói như thấm vào xương tủy tôi,một khắc kia tôi đột nhiên biết anh lại nói như vậy,vĩnh viễn yêu tôi,vĩnh viễn không ly khai tôi.Ba ba không thương tôi,không sao cả;mẹ không thương tôi,không sao cả;thầy giáo và bạn học không thương tôi,không sao cả;chỉ cần Mưa yêu tôi,là đủ rồi,tôi chỉ muốn Mưa.Mưa ôm lấy tôi,đem tôi đặt trên giường.“Em không muốn ngủ,ngủ thì sẽ không nhìn thấy Mưa.”Tôi làm nũng,không chịu ngủ.Mưa cúi đầu cười,không dám kinh động phòng phụ thân sát vách.“Anh và em cùng nhau ngủ.”Mưa cởi áo khoác,gấp lại,đặt ở trên ghế bên giường,vén chăn lên,lên giường.Tôi lập tức lăn vào trong ngực của anh,hai tay tôi vững vàng ôm lấy hông của anh,dúi đầu vào ngực của anh,ngửi từ trên người anh tỏa ra một mùi xà phòng thơm nhàn nhạt.“Ngủ đi,anh coi chừng em.”Tôi cảm giác được anh cũng ôm lấy bả vai của tôi,chúng tôi dán thật chặt cùng một chỗ,tôi cảm giác được nhiệt độ từ thân thể anh truyền tới,thật thoải mái,hảo làm người an lòng.Uể oải,kinh hách,bất an làm tiêu hao thể lực tôi,khi thoải mái trong lòng anh,buồn ngủ kéo tới,tôi chìm vào giấc ngủ.Trong mộng tôi mơ hồ thấy ánh mắt ôn như của anh.Mưa…Mưa…Tôi mơ hồ nghĩ đến,tôi là lúc nào nhận thức được người này đi?Thực sự rất quen thuộc a…
Vì sao không ai yêu tôi?
Ba ba,vì sao ngay cả người cũng không yêu con.
Tôi sợ,tôi sợ hãi,gian phòng quen thuộc kia đột nhiên trở nên xa lạ như vậy.Trên rèm cửa sổ in bóng cây lòa xòa,như quái vật giương nanh múa vuốt,tiếng gió nhè nhẹ xẹt qua ngọn cây,mang đến trầm muộn xa xa vọng lại.
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập bang bang,thanh âm kia càng lúc càng lớn,cổ động màng nhĩ tôi,giống như lập tức sẽ từ ngực tôi bật ra.
Tôi thở hổn hển,huyết mạch trong máu chạy tán loạn chung quanh,mang theo toàn thân đau đớn không biết tên.
Co rúc ở trên mặt đất,tôi sợ ngủ,sợ ác ma trong mộng,tôi nghĩ tôi sống là một loại bi ai,nhưng tôi sợ chết hơn.
Tôi căm ghét mình nhu nhược.
Tại sao không ai đến cứu giúp tôi,không người nào nguyện ý bảo vệ tôi.Tôi không có làm sai bất cứ chuyện gì,tôi nghe lời của thầy giáo,nghe ba ba nói,nghe mọi người,thế nhưng vì sao không người nào nguyện ý yêu tôi,vì sao không người nào nguyện ý cùng tôi làm bạn bè?
Tôi điên cuồng nắm chặt tóc của mình,bởi vì thống khổ,bởi vì sợ,bởi vì tự ti,bởi vì bất lực.
“Không cần phải sợ,không nên bi thương,xuỵt xuỵt,anh đến bảo vệ em,anh tới yêu em,hết thảy đều giao cho anh…”
Tôi nghe được tiếng thì thầm ôn nhu.Sau đó cảm giác mình bị một cánh tay kiên cường ấm áp ôm lấy.
Tôi ngẩng đầu,thấy thiếu niên trong bóng tối buông xuống ánh mắt ôn nhu.
“Mưa,Mưa…” Tôi kêu khóc,đánh về phía ngực của anh,tham lam hấp thụ ấm áp trong ngực anh.
“Đừng khóc,không phải thương tâm,anh sẽ bảo vệ em,luôn luôn bảo vệ em…”
Mưa ôm chặt lấy cơ thể của tôi,nhẹ vỗ về tóc của tôi,lầm bầm thoải mái thì thầm.
“Không phải ly khai em,em cần anh.”
Nghe thanh âm trấn an ôn nhu của anh,cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh,anh trầm tĩnh như cùng bóng đêm hòa làm một tiếng tim đập,kỳ dị mà ôn hòa làm thần kinh tôi hoảng loạn bất an.
Tôi như một tiểu hài tử bị ủy khuất như vậy gắt gao tựa sát anh,sợ bị vứt bỏ.
“Sẽ không,anh yêu em,vĩnh viên sẽ không ly khai em.” Mưa thấp giọng cam đoan,kiên định và thâm tình trong giọng nói như thấm vào xương tủy tôi,một khắc kia tôi đột nhiên biết anh lại nói như vậy,vĩnh viễn yêu tôi,vĩnh viễn không ly khai tôi.
Ba ba không thương tôi,không sao cả;mẹ không thương tôi,không sao cả;thầy giáo và bạn học không thương tôi,không sao cả;chỉ cần Mưa yêu tôi,là đủ rồi,tôi chỉ muốn Mưa.
Mưa ôm lấy tôi,đem tôi đặt trên giường.
“Em không muốn ngủ,ngủ thì sẽ không nhìn thấy Mưa.”
Tôi làm nũng,không chịu ngủ.
Mưa cúi đầu cười,không dám kinh động phòng phụ thân sát vách.
“Anh và em cùng nhau ngủ.”
Mưa cởi áo khoác,gấp lại,đặt ở trên ghế bên giường,vén chăn lên,lên giường.
Tôi lập tức lăn vào trong ngực của anh,hai tay tôi vững vàng ôm lấy hông của anh,dúi đầu vào ngực của anh,ngửi từ trên người anh tỏa ra một mùi xà phòng thơm nhàn nhạt.
“Ngủ đi,anh coi chừng em.”
Tôi cảm giác được anh cũng ôm lấy bả vai của tôi,chúng tôi dán thật chặt cùng một chỗ,tôi cảm giác được nhiệt độ từ thân thể anh truyền tới,thật thoải mái,hảo làm người an lòng.
Uể oải,kinh hách,bất an làm tiêu hao thể lực tôi,khi thoải mái trong lòng anh,buồn ngủ kéo tới,tôi chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng tôi mơ hồ thấy ánh mắt ôn như của anh.
Mưa…Mưa…
Tôi mơ hồ nghĩ đến,tôi là lúc nào nhận thức được người này đi?
Thực sự rất quen thuộc a…
Yêu Điên CuồngTác giả: Úc Tạp ĐứcTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcNước từ bốn phía trào tới,dọc theo miệng mũi đi vào phổi,tôi giãy dụa người,tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng một thân ảnh trên bờ sông. Bóng dáng người thon dài đang run rẩy,không biết là sóng gợn trên mặt nước,hay là tôi đơn giản bị ảo giác,tôi phân không rõ,nhìn cũng không. Thân thể giữa nước nhẹ nhàng từ từ trầm xuống,tôi nhìn thấy bóng dáng người bên bờ chạy như điên,dần dần biến mất khỏi mắt tôi. Tôi cảm giác nước sông dũng mãnh tràn vào con mắt,tôi cái gì cũng thấy không rõ,bao quanh tôi đến tột cùng là nước sông hay là nước mắt. Bi thương như dao nhọn không cách nào ức chế đâm vào ngực. Tại sao vậy chứ? Lẽ nào sự tồn tại của tôi là đau thương lớn nhất,không chỉ là tôi,mà cũng là thống khổ của người khác sao? Nước sông lôi cơ thể tôi chậm rãi trôi vào vực thẳm,nhìn thân ảnh mơ hồ chạy như điên,tôi tuyệt vọng từ bỏ giãy dụa. Tôi cảm giác mình rơi vào nước bùn đáy sông,cây lớn cùng bèo rong nhẹ nhàng m*n tr*n gò má trên mặt,rồi mặt nước từ từ trở nên tối tăm như một tầng sương… Vì sao không ai yêu tôi?Ba ba,vì sao ngay cả người cũng không yêu con.Tôi sợ,tôi sợ hãi,gian phòng quen thuộc kia đột nhiên trở nên xa lạ như vậy.Trên rèm cửa sổ in bóng cây lòa xòa,như quái vật giương nanh múa vuốt,tiếng gió nhè nhẹ xẹt qua ngọn cây,mang đến trầm muộn xa xa vọng lại.Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập bang bang,thanh âm kia càng lúc càng lớn,cổ động màng nhĩ tôi,giống như lập tức sẽ từ ngực tôi bật ra.Tôi thở hổn hển,huyết mạch trong máu chạy tán loạn chung quanh,mang theo toàn thân đau đớn không biết tên.Co rúc ở trên mặt đất,tôi sợ ngủ,sợ ác ma trong mộng,tôi nghĩ tôi sống là một loại bi ai,nhưng tôi sợ chết hơn.Tôi căm ghét mình nhu nhược.Tại sao không ai đến cứu giúp tôi,không người nào nguyện ý bảo vệ tôi.Tôi không có làm sai bất cứ chuyện gì,tôi nghe lời của thầy giáo,nghe ba ba nói,nghe mọi người,thế nhưng vì sao không người nào nguyện ý yêu tôi,vì sao không người nào nguyện ý cùng tôi làm bạn bè?Tôi điên cuồng nắm chặt tóc của mình,bởi vì thống khổ,bởi vì sợ,bởi vì tự ti,bởi vì bất lực.“Không cần phải sợ,không nên bi thương,xuỵt xuỵt,anh đến bảo vệ em,anh tới yêu em,hết thảy đều giao cho anh…”Tôi nghe được tiếng thì thầm ôn nhu.Sau đó cảm giác mình bị một cánh tay kiên cường ấm áp ôm lấy.Tôi ngẩng đầu,thấy thiếu niên trong bóng tối buông xuống ánh mắt ôn nhu.“Mưa,Mưa…” Tôi kêu khóc,đánh về phía ngực của anh,tham lam hấp thụ ấm áp trong ngực anh.“Đừng khóc,không phải thương tâm,anh sẽ bảo vệ em,luôn luôn bảo vệ em…”Mưa ôm chặt lấy cơ thể của tôi,nhẹ vỗ về tóc của tôi,lầm bầm thoải mái thì thầm.“Không phải ly khai em,em cần anh.”Nghe thanh âm trấn an ôn nhu của anh,cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh,anh trầm tĩnh như cùng bóng đêm hòa làm một tiếng tim đập,kỳ dị mà ôn hòa làm thần kinh tôi hoảng loạn bất an.Tôi như một tiểu hài tử bị ủy khuất như vậy gắt gao tựa sát anh,sợ bị vứt bỏ.“Sẽ không,anh yêu em,vĩnh viên sẽ không ly khai em.” Mưa thấp giọng cam đoan,kiên định và thâm tình trong giọng nói như thấm vào xương tủy tôi,một khắc kia tôi đột nhiên biết anh lại nói như vậy,vĩnh viễn yêu tôi,vĩnh viễn không ly khai tôi.Ba ba không thương tôi,không sao cả;mẹ không thương tôi,không sao cả;thầy giáo và bạn học không thương tôi,không sao cả;chỉ cần Mưa yêu tôi,là đủ rồi,tôi chỉ muốn Mưa.Mưa ôm lấy tôi,đem tôi đặt trên giường.“Em không muốn ngủ,ngủ thì sẽ không nhìn thấy Mưa.”Tôi làm nũng,không chịu ngủ.Mưa cúi đầu cười,không dám kinh động phòng phụ thân sát vách.“Anh và em cùng nhau ngủ.”Mưa cởi áo khoác,gấp lại,đặt ở trên ghế bên giường,vén chăn lên,lên giường.Tôi lập tức lăn vào trong ngực của anh,hai tay tôi vững vàng ôm lấy hông của anh,dúi đầu vào ngực của anh,ngửi từ trên người anh tỏa ra một mùi xà phòng thơm nhàn nhạt.“Ngủ đi,anh coi chừng em.”Tôi cảm giác được anh cũng ôm lấy bả vai của tôi,chúng tôi dán thật chặt cùng một chỗ,tôi cảm giác được nhiệt độ từ thân thể anh truyền tới,thật thoải mái,hảo làm người an lòng.Uể oải,kinh hách,bất an làm tiêu hao thể lực tôi,khi thoải mái trong lòng anh,buồn ngủ kéo tới,tôi chìm vào giấc ngủ.Trong mộng tôi mơ hồ thấy ánh mắt ôn như của anh.Mưa…Mưa…Tôi mơ hồ nghĩ đến,tôi là lúc nào nhận thức được người này đi?Thực sự rất quen thuộc a…