Tác giả:

Nước từ bốn phía trào tới,dọc theo miệng mũi đi vào phổi,tôi giãy dụa người,tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng một thân ảnh trên bờ sông. Bóng dáng người thon dài đang run rẩy,không biết là sóng gợn trên mặt nước,hay là tôi đơn giản bị ảo giác,tôi phân không rõ,nhìn cũng không. Thân thể giữa nước nhẹ nhàng từ từ trầm xuống,tôi nhìn thấy bóng dáng người bên bờ chạy như điên,dần dần biến mất khỏi mắt tôi. Tôi cảm giác nước sông dũng mãnh tràn vào con mắt,tôi cái gì cũng thấy không rõ,bao quanh tôi đến tột cùng là nước sông hay là nước mắt. Bi thương như dao nhọn không cách nào ức chế đâm vào ngực. Tại sao vậy chứ? Lẽ nào sự tồn tại của tôi là đau thương lớn nhất,không chỉ là tôi,mà cũng là thống khổ của người khác sao? Nước sông lôi cơ thể tôi chậm rãi trôi vào vực thẳm,nhìn thân ảnh mơ hồ chạy như điên,tôi tuyệt vọng từ bỏ giãy dụa. Tôi cảm giác mình rơi vào nước bùn đáy sông,cây lớn cùng bèo rong nhẹ nhàng m*n tr*n gò má trên mặt,rồi mặt nước từ từ trở nên tối tăm như một tầng sương…

Chương 17

Yêu Điên CuồngTác giả: Úc Tạp ĐứcTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcNước từ bốn phía trào tới,dọc theo miệng mũi đi vào phổi,tôi giãy dụa người,tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng một thân ảnh trên bờ sông. Bóng dáng người thon dài đang run rẩy,không biết là sóng gợn trên mặt nước,hay là tôi đơn giản bị ảo giác,tôi phân không rõ,nhìn cũng không. Thân thể giữa nước nhẹ nhàng từ từ trầm xuống,tôi nhìn thấy bóng dáng người bên bờ chạy như điên,dần dần biến mất khỏi mắt tôi. Tôi cảm giác nước sông dũng mãnh tràn vào con mắt,tôi cái gì cũng thấy không rõ,bao quanh tôi đến tột cùng là nước sông hay là nước mắt. Bi thương như dao nhọn không cách nào ức chế đâm vào ngực. Tại sao vậy chứ? Lẽ nào sự tồn tại của tôi là đau thương lớn nhất,không chỉ là tôi,mà cũng là thống khổ của người khác sao? Nước sông lôi cơ thể tôi chậm rãi trôi vào vực thẳm,nhìn thân ảnh mơ hồ chạy như điên,tôi tuyệt vọng từ bỏ giãy dụa. Tôi cảm giác mình rơi vào nước bùn đáy sông,cây lớn cùng bèo rong nhẹ nhàng m*n tr*n gò má trên mặt,rồi mặt nước từ từ trở nên tối tăm như một tầng sương… Tại sao phải như vậy?Ngơ ngác nhìn tay đầy vết máu,trước mắt tôi một mảnh huyết vụ.Chạy ào vào phòng tắm,liều mạng dùng nước rửa trôi tay nhuộm đỏ của tôi,nhưng cảm giác mùi máu tanh không có theo vết máu mất đi,vẫn cứ tiếp tục tắc nghẽn trong lòng,cho dù là không muốn đối mặt,tiếp tục tiên minh như vậy e rằng luật pháp trốn tránh.Đều không phải tôi,tuyệt đối không phải tôi,tôi không có làm bất luận cái gì chuyện xấu.A,đúng vậy,đều không phải tôi,là mưa,anh chỉ là vì muốn bảo vệ tôi,anh mới gặp chuyện bất bình.“Mưa,Mưa,anh đang ở đâu? Anh đi ra,anh đi ra…”Tôi tựa như phát điên hét to,đành phải vậy,coi như là phát điên đi,tôi cũng nhận.Mưa ngơ ngác đứng ở cửa,tôi biết anh nghe thấy được tôi gọi anh,chỉ là anh cũng giống như vậy sợ hãi đi,thì ra anh kiên cường như thế nào nữa,thành thục hiểu chuyện như thế nào nữa,anh dù sao cũng chỉ là cùng tôi cùng năm niên thiếu.“Không phải là lỗi của anh,không phải là lỗi của anh,là bọn hắn muốn lừa bịp tống tiền em,anh chỉ là vì bảo vệ,không có việc gì,chúng ta là tự vệ a.” Tôi tiến lên,muốn ôm anh,thế như anh người đầy vết máu,tôi thấy buồn nôn,trên mặt anh bị đánh sưng đỏ không biết gì.“Em biết không? Anh cũng không hối hận.” Mưa đứng tại chỗ không nhúc nhích,chỉ là lẳng lặng nhìn tôi,”Bọn họ là đám cặn bã,bọn họ muốn vơ vét tài sản của em,anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ em,anh không sợ sát nhân,ai dám khi dễ em,anh giết kẻ ấy,anh chỉ lo lắng,giả như bọn họ bắt được anh,sẽ không có người nào có thể bảo vệ em.”Tôi im lặng khóc,quỳ rạp xuống đất.Tôi không biết phải làm sao bây giờ,tôi quá vô dụng,tôi vĩnh viễn đều sẽ chỉ là do Mưa gánh vác,thời gian đem mấy người có tuổi là học trưởng vây quanh,tôi ngoại trừ cầu xin tha thứ,run sợ,tôi cái gì cũng không cách nào chống đối.Tôi kêu to không được,cũng không đem được can đảm mà tranh luận.Tuy rằng tôi biết ở trong trường bị người có tuổi cấp trên lôi đánh đấm là rất bình thường,bất quá là tổn thất tiền tài tôi,thế nhưng tôi cư nhiên sợ hãi ngay cảm dũng khí đưa ví tiền ra cũng không có.“Mưa,em xin lỗi anh,đều là lỗi của em.”Mưa đi tới,nhẹ nhàng ôm lấy tôi,ngửi thấy được mùi máu tanh nồng đậm trên người anh,tôi toàn thân đều không tự kìm hãm được co giật.Mưa giết người,tôi không biết mưa có thể ác như vậy,khi anh móc ra dao nhỏ đâm hướng đến học trưởng tôi,tôi sợ ngây người,thế cho nên hoàn toàn đã quên được chuyện này hậu quả đáng sợ.Vì sao,vì sao ông Trời phải đối với tôi như vậy,tôi thật vất vả mới có được một chút quan tâm,có được một chút thời gian yêu,phải tàn nhẫn như vậy đánh nát mộng đẹp đáng thương của tôi,đem tôi từ thiên đường ngã xuống địa ngục.“Không,với em không quan hệ,em rất thiện lương,anh muốn vĩnh viễn bảo vệ em,không cho em bị tổn thương.Chính là lực lượng của anh còn là quá mỏng yếu đi,anh căm ghét anh bây giờ,anh muốn trở nên cường đại,thế nhưng anh sợ anh không có cơ hội.” Trong đôi mắt mưa có tự trách,nhưng đầu óc tôi cũng khắc thật sâu nhiều hơn,tưởng quên cũng không thể quên được thống khổ và điên cuồng quen thuộc,”Mưa nhỏ,vì em,ngay cả giết sạch người trong thế giới cũng không quan hệ,là bọn hắn thật quá mức,làm sao dám vơ vét tài sản em,làm sao dám đánh em,bọn họ đều đáng chết,anh không sai,anh không có ai…”Mưa điên rồi.Tôi một trận bi ai,nhận thức trong lòng tôi đem thế giới của tôi hủy diệt trong nháy mắt.Nguyên lai đến cuối cùng,điên đều không phải tôi,là Mưa,tôi cho rằng việc này sẽ cứu tôi ra khỏi vực sâu,cho tôi là người của toàn thế giới.Tôi là một tội nhân,Mưa yêu sâu đậm tôi như vậy,cuối cùng nhưng bởi vì yêu tôi mà điên cuồng,tôi dùng tình yêu hủy diệt anh,nếu như anh không thương tôi,anh sẽ sống thật khỏe mạnh,như đại đa số thiếu niên như vậy mà bình an vượt qua suốt đời,thế nhưng,hiện tại đã muộn,hết thảy đều vô pháp cứu chữa,tôi và anh ngoại trừ cùng nhau điên cuồng,cùng nhau hủy diệt,không có đường lui.

Tại sao phải như vậy?

Ngơ ngác nhìn tay đầy vết máu,trước mắt tôi một mảnh huyết vụ.

Chạy ào vào phòng tắm,liều mạng dùng nước rửa trôi tay nhuộm đỏ của tôi,nhưng cảm giác mùi máu tanh không có theo vết máu mất đi,vẫn cứ tiếp tục tắc nghẽn trong lòng,cho dù là không muốn đối mặt,tiếp tục tiên minh như vậy e rằng luật pháp trốn tránh.

Đều không phải tôi,tuyệt đối không phải tôi,tôi không có làm bất luận cái gì chuyện xấu.A,đúng vậy,đều không phải tôi,là mưa,anh chỉ là vì muốn bảo vệ tôi,anh mới gặp chuyện bất bình.

“Mưa,Mưa,anh đang ở đâu? Anh đi ra,anh đi ra…”

Tôi tựa như phát điên hét to,đành phải vậy,coi như là phát điên đi,tôi cũng nhận.

Mưa ngơ ngác đứng ở cửa,tôi biết anh nghe thấy được tôi gọi anh,chỉ là anh cũng giống như vậy sợ hãi đi,thì ra anh kiên cường như thế nào nữa,thành thục hiểu chuyện như thế nào nữa,anh dù sao cũng chỉ là cùng tôi cùng năm niên thiếu.

“Không phải là lỗi của anh,không phải là lỗi của anh,là bọn hắn muốn lừa bịp tống tiền em,anh chỉ là vì bảo vệ,không có việc gì,chúng ta là tự vệ a.” Tôi tiến lên,muốn ôm anh,thế như anh người đầy vết máu,tôi thấy buồn nôn,trên mặt anh bị đánh sưng đỏ không biết gì.

“Em biết không? Anh cũng không hối hận.” Mưa đứng tại chỗ không nhúc nhích,chỉ là lẳng lặng nhìn tôi,”Bọn họ là đám cặn bã,bọn họ muốn vơ vét tài sản của em,anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ em,anh không sợ sát nhân,ai dám khi dễ em,anh giết kẻ ấy,anh chỉ lo lắng,giả như bọn họ bắt được anh,sẽ không có người nào có thể bảo vệ em.”

Tôi im lặng khóc,quỳ rạp xuống đất.Tôi không biết phải làm sao bây giờ,tôi quá vô dụng,tôi vĩnh viễn đều sẽ chỉ là do Mưa gánh vác,thời gian đem mấy người có tuổi là học trưởng vây quanh,tôi ngoại trừ cầu xin tha thứ,run sợ,tôi cái gì cũng không cách nào chống đối.Tôi kêu to không được,cũng không đem được can đảm mà tranh luận.Tuy rằng tôi biết ở trong trường bị người có tuổi cấp trên lôi đánh đấm là rất bình thường,bất quá là tổn thất tiền tài tôi,thế nhưng tôi cư nhiên sợ hãi ngay cảm dũng khí đưa ví tiền ra cũng không có.

“Mưa,em xin lỗi anh,đều là lỗi của em.”

Mưa đi tới,nhẹ nhàng ôm lấy tôi,ngửi thấy được mùi máu tanh nồng đậm trên người anh,tôi toàn thân đều không tự kìm hãm được co giật.Mưa giết người,tôi không biết mưa có thể ác như vậy,khi anh móc ra dao nhỏ đâm hướng đến học trưởng tôi,tôi sợ ngây người,thế cho nên hoàn toàn đã quên được chuyện này hậu quả đáng sợ.

Vì sao,vì sao ông Trời phải đối với tôi như vậy,tôi thật vất vả mới có được một chút quan tâm,có được một chút thời gian yêu,phải tàn nhẫn như vậy đánh nát mộng đẹp đáng thương của tôi,đem tôi từ thiên đường ngã xuống địa ngục.

“Không,với em không quan hệ,em rất thiện lương,anh muốn vĩnh viễn bảo vệ em,không cho em bị tổn thương.Chính là lực lượng của anh còn là quá mỏng yếu đi,anh căm ghét anh bây giờ,anh muốn trở nên cường đại,thế nhưng anh sợ anh không có cơ hội.” Trong đôi mắt mưa có tự trách,nhưng đầu óc tôi cũng khắc thật sâu nhiều hơn,tưởng quên cũng không thể quên được thống khổ và điên cuồng quen thuộc,”Mưa nhỏ,vì em,ngay cả giết sạch người trong thế giới cũng không quan hệ,là bọn hắn thật quá mức,làm sao dám vơ vét tài sản em,làm sao dám đánh em,bọn họ đều đáng chết,anh không sai,anh không có ai…”

Mưa điên rồi.Tôi một trận bi ai,nhận thức trong lòng tôi đem thế giới của tôi hủy diệt trong nháy mắt.Nguyên lai đến cuối cùng,điên đều không phải tôi,là Mưa,tôi cho rằng việc này sẽ cứu tôi ra khỏi vực sâu,cho tôi là người của toàn thế giới.Tôi là một tội nhân,Mưa yêu sâu đậm tôi như vậy,cuối cùng nhưng bởi vì yêu tôi mà điên cuồng,tôi dùng tình yêu hủy diệt anh,nếu như anh không thương tôi,anh sẽ sống thật khỏe mạnh,như đại đa số thiếu niên như vậy mà bình an vượt qua suốt đời,thế nhưng,hiện tại đã muộn,hết thảy đều vô pháp cứu chữa,tôi và anh ngoại trừ cùng nhau điên cuồng,cùng nhau hủy diệt,không có đường lui.

Yêu Điên CuồngTác giả: Úc Tạp ĐứcTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcNước từ bốn phía trào tới,dọc theo miệng mũi đi vào phổi,tôi giãy dụa người,tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng một thân ảnh trên bờ sông. Bóng dáng người thon dài đang run rẩy,không biết là sóng gợn trên mặt nước,hay là tôi đơn giản bị ảo giác,tôi phân không rõ,nhìn cũng không. Thân thể giữa nước nhẹ nhàng từ từ trầm xuống,tôi nhìn thấy bóng dáng người bên bờ chạy như điên,dần dần biến mất khỏi mắt tôi. Tôi cảm giác nước sông dũng mãnh tràn vào con mắt,tôi cái gì cũng thấy không rõ,bao quanh tôi đến tột cùng là nước sông hay là nước mắt. Bi thương như dao nhọn không cách nào ức chế đâm vào ngực. Tại sao vậy chứ? Lẽ nào sự tồn tại của tôi là đau thương lớn nhất,không chỉ là tôi,mà cũng là thống khổ của người khác sao? Nước sông lôi cơ thể tôi chậm rãi trôi vào vực thẳm,nhìn thân ảnh mơ hồ chạy như điên,tôi tuyệt vọng từ bỏ giãy dụa. Tôi cảm giác mình rơi vào nước bùn đáy sông,cây lớn cùng bèo rong nhẹ nhàng m*n tr*n gò má trên mặt,rồi mặt nước từ từ trở nên tối tăm như một tầng sương… Tại sao phải như vậy?Ngơ ngác nhìn tay đầy vết máu,trước mắt tôi một mảnh huyết vụ.Chạy ào vào phòng tắm,liều mạng dùng nước rửa trôi tay nhuộm đỏ của tôi,nhưng cảm giác mùi máu tanh không có theo vết máu mất đi,vẫn cứ tiếp tục tắc nghẽn trong lòng,cho dù là không muốn đối mặt,tiếp tục tiên minh như vậy e rằng luật pháp trốn tránh.Đều không phải tôi,tuyệt đối không phải tôi,tôi không có làm bất luận cái gì chuyện xấu.A,đúng vậy,đều không phải tôi,là mưa,anh chỉ là vì muốn bảo vệ tôi,anh mới gặp chuyện bất bình.“Mưa,Mưa,anh đang ở đâu? Anh đi ra,anh đi ra…”Tôi tựa như phát điên hét to,đành phải vậy,coi như là phát điên đi,tôi cũng nhận.Mưa ngơ ngác đứng ở cửa,tôi biết anh nghe thấy được tôi gọi anh,chỉ là anh cũng giống như vậy sợ hãi đi,thì ra anh kiên cường như thế nào nữa,thành thục hiểu chuyện như thế nào nữa,anh dù sao cũng chỉ là cùng tôi cùng năm niên thiếu.“Không phải là lỗi của anh,không phải là lỗi của anh,là bọn hắn muốn lừa bịp tống tiền em,anh chỉ là vì bảo vệ,không có việc gì,chúng ta là tự vệ a.” Tôi tiến lên,muốn ôm anh,thế như anh người đầy vết máu,tôi thấy buồn nôn,trên mặt anh bị đánh sưng đỏ không biết gì.“Em biết không? Anh cũng không hối hận.” Mưa đứng tại chỗ không nhúc nhích,chỉ là lẳng lặng nhìn tôi,”Bọn họ là đám cặn bã,bọn họ muốn vơ vét tài sản của em,anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ em,anh không sợ sát nhân,ai dám khi dễ em,anh giết kẻ ấy,anh chỉ lo lắng,giả như bọn họ bắt được anh,sẽ không có người nào có thể bảo vệ em.”Tôi im lặng khóc,quỳ rạp xuống đất.Tôi không biết phải làm sao bây giờ,tôi quá vô dụng,tôi vĩnh viễn đều sẽ chỉ là do Mưa gánh vác,thời gian đem mấy người có tuổi là học trưởng vây quanh,tôi ngoại trừ cầu xin tha thứ,run sợ,tôi cái gì cũng không cách nào chống đối.Tôi kêu to không được,cũng không đem được can đảm mà tranh luận.Tuy rằng tôi biết ở trong trường bị người có tuổi cấp trên lôi đánh đấm là rất bình thường,bất quá là tổn thất tiền tài tôi,thế nhưng tôi cư nhiên sợ hãi ngay cảm dũng khí đưa ví tiền ra cũng không có.“Mưa,em xin lỗi anh,đều là lỗi của em.”Mưa đi tới,nhẹ nhàng ôm lấy tôi,ngửi thấy được mùi máu tanh nồng đậm trên người anh,tôi toàn thân đều không tự kìm hãm được co giật.Mưa giết người,tôi không biết mưa có thể ác như vậy,khi anh móc ra dao nhỏ đâm hướng đến học trưởng tôi,tôi sợ ngây người,thế cho nên hoàn toàn đã quên được chuyện này hậu quả đáng sợ.Vì sao,vì sao ông Trời phải đối với tôi như vậy,tôi thật vất vả mới có được một chút quan tâm,có được một chút thời gian yêu,phải tàn nhẫn như vậy đánh nát mộng đẹp đáng thương của tôi,đem tôi từ thiên đường ngã xuống địa ngục.“Không,với em không quan hệ,em rất thiện lương,anh muốn vĩnh viễn bảo vệ em,không cho em bị tổn thương.Chính là lực lượng của anh còn là quá mỏng yếu đi,anh căm ghét anh bây giờ,anh muốn trở nên cường đại,thế nhưng anh sợ anh không có cơ hội.” Trong đôi mắt mưa có tự trách,nhưng đầu óc tôi cũng khắc thật sâu nhiều hơn,tưởng quên cũng không thể quên được thống khổ và điên cuồng quen thuộc,”Mưa nhỏ,vì em,ngay cả giết sạch người trong thế giới cũng không quan hệ,là bọn hắn thật quá mức,làm sao dám vơ vét tài sản em,làm sao dám đánh em,bọn họ đều đáng chết,anh không sai,anh không có ai…”Mưa điên rồi.Tôi một trận bi ai,nhận thức trong lòng tôi đem thế giới của tôi hủy diệt trong nháy mắt.Nguyên lai đến cuối cùng,điên đều không phải tôi,là Mưa,tôi cho rằng việc này sẽ cứu tôi ra khỏi vực sâu,cho tôi là người của toàn thế giới.Tôi là một tội nhân,Mưa yêu sâu đậm tôi như vậy,cuối cùng nhưng bởi vì yêu tôi mà điên cuồng,tôi dùng tình yêu hủy diệt anh,nếu như anh không thương tôi,anh sẽ sống thật khỏe mạnh,như đại đa số thiếu niên như vậy mà bình an vượt qua suốt đời,thế nhưng,hiện tại đã muộn,hết thảy đều vô pháp cứu chữa,tôi và anh ngoại trừ cùng nhau điên cuồng,cùng nhau hủy diệt,không có đường lui.

Chương 17