“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hoàng thành nguy nga đã có hàng trăm năm lịch sử. Các thần tử phủ phục dưới chân thoạt nhìn thì tưởng xa nhưng tiếng tung hô cũng đủ đinh tai nhức óc. Thanh âm này có khi truyền từ đại điện xa xôi đến tận ngoại thành không biết chừng. Mùa thu lại tới rồi. Người ngồi trên long ỷ hướng ánh mắt về khoảng trời nơi ngoại thành xanh xanh rồi lại yên lặng rũ tầm mắt xuống. “Các khanh bình thân”. Giọng nói Hoàng đế ôn hòa nhưng không kẻ nào dám khinh thường. Không tồi, y là chúa tể của tứ phương, là Hoàng đế của ngàn vạn con dân và thần tử. Mùa thu đã đến. Không khí tiêu điều, sân đình vắng lặng. Mùa thu cô tịch khiến người ta cảm thán, rốt cuộc lại đã đến. “Hoàng Thượng?” Dưới bậc thang, Trương thừa tướng lão luyện biết lòng quân chủ không yên, cẩn thận gọi, “Hoàng Thượng?” “Tại sao còn chưa nói?” Hoàng đế chuyển ánh mắt tới người cựu thần, môi hơi giương lên, “Trẫm vẫn đang nghe, Hà Nam vụ mùa bội thu, nói tiếp đi.” Hoàng đế tuổi còn rất trẻ, diện…
Quyển 2 - Chương 21: Kết thúc
Chủ TửTác giả: Phong LộngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hoàng thành nguy nga đã có hàng trăm năm lịch sử. Các thần tử phủ phục dưới chân thoạt nhìn thì tưởng xa nhưng tiếng tung hô cũng đủ đinh tai nhức óc. Thanh âm này có khi truyền từ đại điện xa xôi đến tận ngoại thành không biết chừng. Mùa thu lại tới rồi. Người ngồi trên long ỷ hướng ánh mắt về khoảng trời nơi ngoại thành xanh xanh rồi lại yên lặng rũ tầm mắt xuống. “Các khanh bình thân”. Giọng nói Hoàng đế ôn hòa nhưng không kẻ nào dám khinh thường. Không tồi, y là chúa tể của tứ phương, là Hoàng đế của ngàn vạn con dân và thần tử. Mùa thu đã đến. Không khí tiêu điều, sân đình vắng lặng. Mùa thu cô tịch khiến người ta cảm thán, rốt cuộc lại đã đến. “Hoàng Thượng?” Dưới bậc thang, Trương thừa tướng lão luyện biết lòng quân chủ không yên, cẩn thận gọi, “Hoàng Thượng?” “Tại sao còn chưa nói?” Hoàng đế chuyển ánh mắt tới người cựu thần, môi hơi giương lên, “Trẫm vẫn đang nghe, Hà Nam vụ mùa bội thu, nói tiếp đi.” Hoàng đế tuổi còn rất trẻ, diện… Tân đế là vị quân chủ tài hoa nổi danh Thiên triều, đồng thời cũng là một trong những vị Hoàng đế cần chính nhất.Tân đế đăng cơ năm thứ tư, Di cung án phát sinh, Tân đế bệnh nặng chịu đựng nỗi đau tang tử, xử trí rất nhiều người trong dòng tộc Hoàng hậu, thiếu chút nữa vì bệnh tình nguy kịch mà băng hà. Sau đó, bệnh tình bỗng chuyển an, tĩnh dưỡng hơn một năm, Hoàng đế rốt cuộc lại có thể lâm triều nghe tấu và quyết định quốc sự.Thời kì này, chế độ xã hội Thiên triều đổi thay, thực lực quốc gia tăng cường, dân chúng an cư lạc nghiệp, biên cương không có chiến loạn.Khi Tân đế còn tại vị, điều duy nhất làm thần tử nghi hoặc là, vị trí cai quản hậu cung từ sau khi Hoàng hậu bị phế vẫn bỏ trống, cứ hai năm một lần tuyển tú, Hoàng đế lại hạ chỉ gián đoạn.Tân đế tại vị mười lăm năm, sau đó lấy lí do thân thể không khỏe, truyền ngôi cho thái tử Úy Lâm, từ nay về sau không để ý tới triều chính, chuyên tâm dưỡng bệnh, thoái ẩn triều cục.Thái tử Úy Lâm thông tuệ, quả cảm, thiếu niên sau khi đăng cơ, lấy hiệu là Lâm đế, theo như ghi chép trong sử sách Thiên triều, ai nấy đều vui mừng nhận định, “Úy Lâm đại trị thời đại.”
Tân đế là vị quân chủ tài hoa nổi danh Thiên triều, đồng thời cũng là một trong những vị Hoàng đế cần chính nhất.
Tân đế đăng cơ năm thứ tư, Di cung án phát sinh, Tân đế bệnh nặng chịu đựng nỗi đau tang tử, xử trí rất nhiều người trong dòng tộc Hoàng hậu, thiếu chút nữa vì bệnh tình nguy kịch mà băng hà. Sau đó, bệnh tình bỗng chuyển an, tĩnh dưỡng hơn một năm, Hoàng đế rốt cuộc lại có thể lâm triều nghe tấu và quyết định quốc sự.
Thời kì này, chế độ xã hội Thiên triều đổi thay, thực lực quốc gia tăng cường, dân chúng an cư lạc nghiệp, biên cương không có chiến loạn.
Khi Tân đế còn tại vị, điều duy nhất làm thần tử nghi hoặc là, vị trí cai quản hậu cung từ sau khi Hoàng hậu bị phế vẫn bỏ trống, cứ hai năm một lần tuyển tú, Hoàng đế lại hạ chỉ gián đoạn.
Tân đế tại vị mười lăm năm, sau đó lấy lí do thân thể không khỏe, truyền ngôi cho thái tử Úy Lâm, từ nay về sau không để ý tới triều chính, chuyên tâm dưỡng bệnh, thoái ẩn triều cục.
Thái tử Úy Lâm thông tuệ, quả cảm, thiếu niên sau khi đăng cơ, lấy hiệu là Lâm đế, theo như ghi chép trong sử sách Thiên triều, ai nấy đều vui mừng nhận định, “Úy Lâm đại trị thời đại.”
Chủ TửTác giả: Phong LộngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hoàng thành nguy nga đã có hàng trăm năm lịch sử. Các thần tử phủ phục dưới chân thoạt nhìn thì tưởng xa nhưng tiếng tung hô cũng đủ đinh tai nhức óc. Thanh âm này có khi truyền từ đại điện xa xôi đến tận ngoại thành không biết chừng. Mùa thu lại tới rồi. Người ngồi trên long ỷ hướng ánh mắt về khoảng trời nơi ngoại thành xanh xanh rồi lại yên lặng rũ tầm mắt xuống. “Các khanh bình thân”. Giọng nói Hoàng đế ôn hòa nhưng không kẻ nào dám khinh thường. Không tồi, y là chúa tể của tứ phương, là Hoàng đế của ngàn vạn con dân và thần tử. Mùa thu đã đến. Không khí tiêu điều, sân đình vắng lặng. Mùa thu cô tịch khiến người ta cảm thán, rốt cuộc lại đã đến. “Hoàng Thượng?” Dưới bậc thang, Trương thừa tướng lão luyện biết lòng quân chủ không yên, cẩn thận gọi, “Hoàng Thượng?” “Tại sao còn chưa nói?” Hoàng đế chuyển ánh mắt tới người cựu thần, môi hơi giương lên, “Trẫm vẫn đang nghe, Hà Nam vụ mùa bội thu, nói tiếp đi.” Hoàng đế tuổi còn rất trẻ, diện… Tân đế là vị quân chủ tài hoa nổi danh Thiên triều, đồng thời cũng là một trong những vị Hoàng đế cần chính nhất.Tân đế đăng cơ năm thứ tư, Di cung án phát sinh, Tân đế bệnh nặng chịu đựng nỗi đau tang tử, xử trí rất nhiều người trong dòng tộc Hoàng hậu, thiếu chút nữa vì bệnh tình nguy kịch mà băng hà. Sau đó, bệnh tình bỗng chuyển an, tĩnh dưỡng hơn một năm, Hoàng đế rốt cuộc lại có thể lâm triều nghe tấu và quyết định quốc sự.Thời kì này, chế độ xã hội Thiên triều đổi thay, thực lực quốc gia tăng cường, dân chúng an cư lạc nghiệp, biên cương không có chiến loạn.Khi Tân đế còn tại vị, điều duy nhất làm thần tử nghi hoặc là, vị trí cai quản hậu cung từ sau khi Hoàng hậu bị phế vẫn bỏ trống, cứ hai năm một lần tuyển tú, Hoàng đế lại hạ chỉ gián đoạn.Tân đế tại vị mười lăm năm, sau đó lấy lí do thân thể không khỏe, truyền ngôi cho thái tử Úy Lâm, từ nay về sau không để ý tới triều chính, chuyên tâm dưỡng bệnh, thoái ẩn triều cục.Thái tử Úy Lâm thông tuệ, quả cảm, thiếu niên sau khi đăng cơ, lấy hiệu là Lâm đế, theo như ghi chép trong sử sách Thiên triều, ai nấy đều vui mừng nhận định, “Úy Lâm đại trị thời đại.”