Hạ Tuyết Nhi ôm khư khư lấy thần thú, dụi mãi vào bộ lông trắng tinh, mềm mượt của nó, cười tươi như hoa: “Hạ Vũ, ta gọi ngươi là Vũ thế nào? Ngươi có thích nó không?” Dừng lại một chút lại tự cho là đúng là nói tiếp “ Thông qua nó có rất nhiều hàm ý, khiến người khác đều bội phục ta, tôn trọng ta, khi có thể đặt ra một cái tên vừa trí tuệ vừ nho nhã như vậy...” Thần thú hí mắt ra nhìn nàng một cái, thấy bộ mặt hớn hở thái quá của nàng liền quay ngoắt đi, không thèm trả lời.Hạ Tuyết Nhi lại bắt đầu cảm thán: “Bất trị, bất trị rồi...” *** Cả Bình Sơn đều biết Hạ Tuyết Nhi là tinh linh may mắn nhất, vì nàng được thần thú lựa chọn từ rất sớm, hơn nữa thần thú của nàng rất quý hiếm, chắc là như vậy đi, vì trong tộc chưa từng có ai nhìn thấy con vật nào giống nó, quan trọng là nó rất mạnh... Nhưng mà cả Bình Sơn cũng biết, không ai đáng thương như Hạ Tuyết Nhi, bởi vì nàng hoàn toàn không điều khiển được thần thú của nàng, nói cách khác là không ai quản được nó...Nó đặc biệt lười, suốt…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...