Năm ấy, ta thấy trên chợ Đồng Trấn một tiểu mộc trụy được khắc bằng hạch đào. Màu sắc rất cổ, hoa văn cũng rất mộc mạc, chưa từng hun hương, chỉ có mùi gỗ ban đầu thơm ngát. Ta rất thích, liền dùng mười bảy đồng mua nó từ tay lão nghệ nhân cao tuổi kia. Lão nhân có chút bối rối. Cũng phải, trong trấn nhỏ quạnh quẽ nơi biên cương này, điêu khắc cũng không được xem là một nghề. Năm đồng có thể đổi lấy một bữa ăn. Một mộc trụy khắc bằng hạch đào xem ra còn không đáng giá bằng một chiếc màn thầu. Diệc Đình hơi nhíu mày. Hắn chỉ không hiểu, cũng không phải phản đối. Hắn cũng không phải là một nam nhân trời sinh thích nhíu mày. Theo ta chinh chiến nhiều năm như vậy, ngày tháng trong quân ngũ gian nan khổ cực, hắn cũng không oán giận. Có lẽ là ở bên ta quá lâu rồi, hắn thỉnh thoảng cũng lộ ra một hai phần tình tự, năm qua năm, ngày qua ngày, chinh chiến cấp bách, vết tích giữa hai hàng mi cũng càng thâm. Ngày đó rời khỏi kinh thành, là quyết định của ta. Theo ta, là quyết định của hắn. Ta…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...